Yến Tư Không vẫn còn nhớ rõ lễ săn xuân bốn năm trước, Phong Dã kéo được nỏ nặng, thuần được ngựa dữ, hình ảnh thiếu niên hào hoa phong nhã, khí thế bừng bừng vẫn còn in đậm trong tâm trí y.
Một cái chớp mắt mà bốn năm đã qua, y từ một tiểu Hàn Lâm thăng lên làm Lang Trung chính ngũ phẩm, Phong Dã cũng dần mất đi ngây ngô thuở thiếu thời, thay vào đó là dáng dấp của một nam nhân. Chỉ là đoạn đường hai người đi thực sự gian nan, lại thêm nguy cơ ở khắp chốn, ai cũng không dám khẳng định quãng đời còn lại của bọn y được bồi bạn còn bao năm.
Mắt thấy ngày săn xuân sắp đến gần, hai người liền lén gặp mặt nhau ở Yến phủ cũ. Tuy rằng Yến Tư Không biết mình hy vọng xa vời, nhưng y vẫn cất lời hỏi trước: "Điện hạ có thay đổi chủ ý không?"
Phong Dã nghiêm mặt lại, lắc đầu: "Hôm nay chính miệng bệ hạ đã hứa hẹn, sau lễ săn xuân sẽ thả phụ thân về Đại Đồng."
"Thật sao?"
"Có trời mới biết." Phong Dã híp mắt lại, "Bây giờ Kinh Sát đã qua, bệ hạ lại mãi không chịu hạ chỉ cắt giảm quân bị, phụ thân càng không có khả năng làm phản."
"Bọn chúng nhọc lòng như thế sao có thể để điện hạ trở về Đại Đồng?" Yến Tư Không lắc đầu, trong lòng không hề tin.
"Ta cũng nói vậy với phụ thân, nhưng phụ thân cực kỳ cố chấp. Ta đoán trong lòng ông ấy chưa hẳn không cân nhắc, chỉ là ông ấy không muốn làm loạn thần tặc tử mà thôi."
"Ngay cả lão sư cũng đã có ý rồi, mà điện hạ lại..." Yến Tư Không thở dài, tràn đầy bất lực: "Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ thế nào?"
Phong Dã suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Coi như ta trộm được binh phù thì cũng chỉ có thể điều động hai ngàn binh mã. Ngươi ta đều quen với địa hình bãi săn vùng sơn hải, muốn vòng qua quân Cảnh Vệ của Triệu Phó Nghĩa chỉ có thể trèo từ chân núi phía Tây Nam, đánh lén mặt sau của đại doanh. Nhưng làm vậy, chúng ta sẽ không có ngựa, không thể mang được vũ khí hay giáp nặng."
"Chúng ta không cần phải lấy cứng chọi đá với quân của Triệu Phó Nghĩa, ta chỉ cần xông vào đại doanh thật nhanh, giết cấm vệ thϊế͙p͙ thân của Hoàng đế, giam lỏng lão lại là đại sự có thể thành."
Phong Dã khẽ vuốt cằm, lại không đáp lời, nhíu mày trầm tư cái gì đó.
Trầm mặc một hồi, Yến Tư Không nói: "Ngươi cũng do dự, đúng không?"
Phong Dã thầm nắm chặt thành quyền, "Nếu ta làm vậy, vô luận có được hay không, phụ thân cũng sẽ không tha thứ cho ta."
"Đúng vậy, nhưng chắc chắn có thể bảo vệ Phong gia."
Phong Dã nhìn Yến Tư Không, con ngươi lóe sáng.
Yến Tư Không nắm lấy tay Phong Dã, vội nói: "Phong Dã, lần quyết định hồi kinh trước đó của điện hạ đã đánh mất một cơ hội rồi, nếu lần săn xuân này mà không thực hiện ta sẽ đánh mất cơ hội lần thứ hai. Kể từ đó, Phong gia sẽ mặc cho người ta nắn bóp, không còn lực phản kháng!"
"Có lẽ...sự tình không xấu như ngươi nghĩ đâu." Phong Dã mấp máy môi, vẻ mặt cực kỳ băn khoăn: "Phụ thân bàn chuyện với ta suốt một đêm, ông ấy cho rằng ngày nào Ngõa Lạt chưa diệt, bệ hạ sẽ vẫn kính trọng ông ấy, chỉ cần giải trừ vài vạn quân bị là có thể lắng lại."
"Nhưng bây giờ Ngõa Lạt đã sống dở chết dở rồi, chỉ sợ trong vòng mười năm nữa cũng chưa chắc đủ sức để nhiễu loạn biên cương. Chẳng lẽ một loạt hành động của bệ hạ vẫn chưa thức tỉnh các ngươi à? Qua cầu rút ván, có mới nới cũ, biết bao bài học rồi đấy Phong Dã ạ!" Nói đến lời cuối, Yến Tư Không đã thành gào to.
"Ta..." Phong Dã cũng gầm nhẹ: "Mẫu thân ta mất sớm, đại ca cũng đi rồi, phụ thân chỉ còn mình ta. Nếu ta đại nghịch bất đạo như vậy, ông ấy..."
Yến Tư Không nhìn vẻ mặt Phong Dã đã có phần vặn vẹo, trong lòng lạnh lẽo. Y biết Phong Kiếm Bình không bước qua nổi chữ "Trung", mà Phong Dã thì không bước qua nổi chữ "Hiếu". Tuy rằng tính cách phụ tử Phong gia khác hẳn nhau nhưng có một điều rõ ràng, suy cho cùng họ vẫn là phụ tử. Dẫu sao, trước thì trộm binh phù, sau lại cướp ngôi vị hoàng đế, đó là tội lớn tày trời đến nhường nào. Tuy rằng tính tình y phản nghịch, nhưng nếu đổi Phong Kiếm Bình thành Nguyên Mão, y cũng không biết mình có thể làm được nữa hay không.
Sao y có thể nói Phong Dã nhát gan đây.
Yến Tư Không bơ phờ thả lỏng tay, thấp giọng nói: "Đi nhầm, Phong Dã à, từ cái khắc điện hạ hồi kinh, bước này đã đi nhầm rồi."
Phong Dã vuốt mặt, chật vật nói: "Đường đã đi, không bàn đúng sai."
Yến Tư Không khó khăn nhắm hai mắt lại, trong lòng sắp bị tuyệt vọng cuồn cuộn nhấn chìm. Kỳ thực y đã sớm đoán được sẽ như thế, nếu Phong Kiếm Bình không đồng ý, bọn họ chẳng thể nào qua được ải Triệu Phó Nghĩa, mà Nhan Tử Liêm cũng sẽ do dự theo, dù sao nguy hiểm trong chuyện này quá lớn.
Y cũng hi vọng bản thân quá lo lắng, có lẽ do khát vọng báo thù của y quấy phá cho nên y luôn làm quá tình hình lên, rồi lấy đó thuyết phục Phong Dã, thuyết phục mình. Nhưng cái y tính toán tuyệt đối không chỉ vì báo thù, so với báo thù, y lo lắng cho Phong gia hơn.
Đáng tiếc tất cả đều chỉ là phí công.
Cũng có lẽ bởi vì đã sớm có chuẩn bị nên y bình tĩnh lại rất nhanh, giống như lần đầu y không thể ngăn cản Phong Kiếm Bình hồi kinh, lần này, y cũng bất lực, mà cái y có thể, chính là vô luận ván cờ này ra sao, y phải cố gắng đi tốt bước kế tiếp, dù sao như Phong Dã nói --- Đường đã đi, không bàn đúng sai.
Phong Dã nhịn không được kéo Yến Tư Không vào trong ngực: "Không nhi, đừng lo lắng, Phong gia ta cũng không có yếu như ngươi nghĩ, phụ thân cũng có suy tính của mình."
Yến Tư Không khẽ gật đầu.
"Chó hoạn quan sẽ không phách lối được bao lâu nữa đâu, phụ thân đã cực kỳ hận lão. Chờ khi phụ thân về Đại Đồng rồi, ông ấy sẽ lấy binh quyền tiến gián, tố cáo Tạ Trung Nhân."
Yến Tư Không ôn nhu vuốt ve mặt Phong Dã: "Phong Dã, ngươi cho rằng ta đang lo bỏ lỡ cơ hội báo thù sao? So với báo thù, ta hi vọng ngươi bình an hơn."
Mười mấy năm qua, vì báo thù, y không màng đến sinh tử, y từng cho rằng trêи đời này chẳng có gì quan trọng hơn việc báo thù, nhưng kỳ thật là có --- Chính là an nguy của người trước mắt này.
Phong Dã nghiêng mặt, hôn lên lòng bàn tay ấm áp y: "Ta biết, Không nhi, ta biết mà."
Yến Tư Không nhắm mắt lại, vùi mặt vào lòng Phong Dã.
Y hi vọng thời gian đóng băng vào giờ khắc này để y và Phong Dã có thể ngăn núi lấp biển cùng nhau.
------------------------
Vào một buổi sớm mưa xuân róc rách, khí lạnh chưa tan, vùng sơn hải nghênh đón lễ săn xuân của Hoàng gia.
Lễ săn xuân bình thường mỗi năm tổ chức một lần, nhưng hai năm trước đây bởi vì có tai loạn, chiến tranh triền miên, quốc khố căng thẳng nên đương nhiên không thể vung tiền vào nơi này. Bây giờ tước phiên thành công lớn, Ngõa Lạt bị đánh tơi bời, quốc vận hanh thông, tổ chức lễ săn xuân không chỉ coi là lễ mừng, mà cũng là nêu cao truyền thống thượng võ của hoàng triều Trần thị.
Trung tâm lễ săn xuân lần này chính là mấy vị hoàng tử.
Lần Phong Dã hồi kinh năm đó, Trần Mộc mới mười một, mười hai tuổi, các hoàng tử khác thì tuổi vẫn còn nhỏ, không thể cưỡi ngựa. Bây giờ không chỉ Trần Mộc đã lớn, mà Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng đều đã thành thiếu niên sắp trưởng thành, ai cũng muốn tranh nhau thể hiện trêи lễ săn xuân.
Bởi vì ngày đầu trời mưa miên man nên Chiêu Vũ đế đã lùi lễ săn xuống một ngày. Khởi đầu hôm nay họ gọi một gánh hát đến, hát <<Thảo Thuyền Tá Tiễn (Thuyền cỏ mượn tên>> trợ hứng. Nhìn những con hát múa dưới mưa thành hình hoa thập tự, khua đèn bố trận, lớn tiếng hát xướng, quả thực lời ca cất lên có thêm vài phần sát khí.
Theo phân phó của Trần Mộc, Yến Tư Không đứng sau lưng nó cho nên kỳ thực y đang đứng phía dưới bên cạnh Chiêu Vũ đế, khoảng cách gần vô cùng. Y lén quan sát, phát hiện ra Chiêu Vũ đế bình thường thích nhất náo nhiệt hôm nay lại cực kỳ thờ ơ trước biểu diễn, cũng không phải gánh kia hát không hay, đây chính là gánh hát nổi danh nhất kinh thành, chẳng qua lão lộ vẻ không tập trung.
"Tiên sinh." Trần Mộc quay đầu gọi Yến Tư Không.
Yến Tư Không quỳ trêи nệm bồ đi đến bên người Trần Mộc: "Điện hạ."
"Hí hay không?"
"Hay, đây là bài <<Thảo thuyền tá tiễn>> hay nhất thần từng nghe."
"Ừm, con không hay nghe hí, con thấy phụ hoàng hình như không thích lắm, còn tưởng rằng họ hát không hay."
Ngay cả Trần Mộc cũng phát hiện...
Yến Tư Không liếc trộm Chiêu Vũ đế: "Có lẽ bệ hạ có tâm sự đi."
Trần Mộc hạ giọng nói: "Con phát hiện Phong Dã đang nhìn người, nhìn mấy lần liền."
Trong lòng Yến Tư Không thầm căng thẳng, y nhìn lại Phong Dã, Phong Dã cũng không nhìn thẳng y, y cười khổ: "Thần theo bên người điện hạ hắn không dám làm gì đâu, chỉ có thể nhìn thôi."
"Đương nhiên, chẳng nhẽ hắn còn dám khiêu khích tiên sinh ngay trước mặt con à?" Trần Mộc nói: "Hí này chẳng có gì thú vị, hí hay con cũng không thích, thật muốn đi săn."
"Điện hạ bình tĩnh, đừng vội, trời hôm nay không hợp đi săn."
Trần Mộc nhếch miệng, lạnh lùng nói: "Nữ nhân kia chẳng mấy mà ngồi ngang hàng với hoàng hậu."
Yến Tư Không biết "nữ nhân kia" trong miệng nó là chỉ Văn quý phi, bây giờ đang cùng với Hoàng hậu ngồi một trái một phải hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, phi tử có được cưng chiều mấy thì cũng là phi, theo cấp bậc không thể ngồi chung với Hoàng hậu, nhưng Thẩm hoàng hậu tính tình không tranh đua quyền thế, lại thêm Chiêu Vũ đế dung túng mới có một màn này.
Đương nhiên, cái Trần Mộc để ý nhất không phải là Văn quý phi ngồi đằng kia, mà là bởi vì Văn quý phi ngồi đằng kia nên Nhị hoàng tử liền ngồi phía dưới ả. Trước mắt của bao người, vị trí của nó gần như ngang hàng với Thái tử.
Trần Mộc đương nhiên là giận mà không dám nói gì.
Yến Tư Không nhỏ giọng trấn an: "Điện hạ đừng để trong lòng, ngôi vị hoàng đế chỉ có một, không ai có thể ngồi chung."
Trong mắt Trần Mộc hừng hực dã tâm, nó nhìn Yến Tư Không, cười nói: "Tiên sinh luôn nói lời đánh đúng lòng con, sợ rằng là người hiểu con nhất thiên hạ."
Yến Tư Không cũng cười đáp: "Thần thụ sủng nhược kinh."
"Đêm nay tiên sinh ngủ với con đi!"
"Chuyện này không ổn lắm." Yến Tư Không vội nói: "Thần không thể đi quá giới hạn."
"Có gì không ổn chứ, đây cũng không phải Hoàng cung, tiên sinh dạy học cho con nhiều năm, con vẫn luôn muốn thắp đuốc tâm sự đêm khuya với tiên sinh, để tiên sinh đưa con cùng làm bạn với cổ thánh tiên hiền."
Yến Tư Không khước từ lần nữa nhưng Trần Mộc vẫn kiên trì, y không biết làm sao đành đáp: "Vậy thần cung kính không bằng tuân mệnh."
Trần Mộc vui vẻ nói: "Như vậy ai cũng đừng hòng làm khó tiên sinh."
Chương 24: