Yến Tư Không thức trắng đêm, hôm sau đã đến nha môn từ sớm.
Gần đây Lại bộ đã căn cứ vào phẩm cấp để sắp xếp lại danh sách các quan viên tham gia Kinh Sát Đại Kế, giờ đang sưu tập thành tích bao năm qua của những người này, còn cần Nội bộ quyết định nội dung ra đề và sát hạch, hôm nào cũng cực kỳ bận rộn.
Sáng sớm Yến Tư Không đã bộn bề công vụ, nhưng lòng vẫn canh cánh vụ Thái tử. Đồng liêu ở nha môn cũng đang thảo luận về chuyện này, dẫu sao đây là chuyện lớn có liên quan đến nền móng quốc gia.
Một lang trung* ở Lại bộ hỏi Yến Tư Không: "Yến chủ quản, ngươi thân là Thị độc của Thái tử, hôm nay có tin tức gì không?"
*Lang trung: Tên chức quan thời xưa.
Yến Tư Không ho nhẹ một tiếng: "Thái tử và nương nương bị oan, tin chắc bệ hạ có thể nhìn rõ mọi việc."
Lời này chẳng khác nào không nói, vị lang trung kia vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ba ngày nay ngươi chạy đi chạy lại các Văn Uyên, chắc đi tìm Đại học sĩ đại nhân à?"
Yến Tư Không cười nhạt: "Ta quan tâm Thái tử và nương nương nên đi hỏi ý kiến của lão sư, nhưng tất cả còn do Tam Pháp ti xét xử công khai, do Thánh thượng quyết định."
Bọn họ thấy hàm Yến Tư Không rất chặt, không hỏi ra được gì cả, bấy giờ mới thôi.
Trong lòng Yến Tư Không nghĩ, xem ra mọi hành động của y đều có người chú ý, sau này phải ít đến các Văn Uyên.
Mặc dù trong lòng lo lắng nhưng hôm đó Yến Tư Không không đến chỗ Nhan Tử Liêm nữa. Trêи buổi lâm triều vẫn không dứt tranh cãi về Thái tử và Huệ phi, nhưng mãi chưa ầm ra kết quả. Tính thời gian, nếu như Vạn Dương đã lén nói chuyện này với Thái hậu, vậy Thái hậu cũng phải chờ sau buổi lâm triều mới làm khó dễ được. Cho nên, hiện tại trừ chờ ra, chẳng còn cách gì khác.
Cứ chờ một ngày như thế, trêи buổi lâm triều ngày hôm sau, đại thần tiếp tục khuyên can, Chiêu Vũ đế đột nhiên mềm giọng, bảo rằng chuyện Thái tử làm lễ thiên tử khi đến cúng tế ở vùng Bắc Giao đã được xác nhận là không có thực, muốn thả Trần Mộc ra, nhưng Huệ phi xúi giục thích khách hành thích Nhị hoàng tử có lời khai của thích khách làm chứng, phải tiếp tục thẩm tra và xử lý nghiêm ngặt, nhất định phải tra ra chân tướng.
Chuyện này hiển nhiên do Thái hậu chèn ép, nhưng chuyện của Huệ phi có khẩu cung của thích khách, có là Thái hậu cũng không thể xen vào tư pháp --- nhất là lúc hoàng đế không muốn bà can thiệp, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ rồi.
Lúc Yến Tư Không tìm gặp Nhan Tử Liêm vào ban đêm, y liền hay tin Thái tử đã được thả về Đông cung. Mặc dù bây giờ Thái tử tạm an toàn, nhưng hoạn nạn vẫn chưa tan. Huệ phi thân là mẫu phi của Thái tử, giờ đang vùi mình chốn ngục tù, chuyện này đã ảnh hưởng đến danh dự của Thái tử, một khi bị xử có tội là chắc chắn liên lụy đến Thái tử.
Yến Tư Không hỏi: "Lần trước lão sư bảo định bàn bạc bí mật chuyện này với Đình Úy đại nhân, đã có kết quả chưa?"
Nhan Tử Liêm gật đầu: "Hôm nay Tam Pháp ti sẽ thẩm tra, muốn soán cung là không thể nào. Mà cho dù có dùng hình bức ép hay dùng cách dụ dỗ, tên thích khách kia vẫn không chịu thay khẩu cung. Ta đoán người nhà gã đang nằm trong tay Tạ Trung Nhân nên mới ôm lòng liều chết như thế. Thật ra, ngoài khẩu cung của gã và việc gã hành thích sau khi Huệ phi nương nương rời đi căn bản không xét được vụ này có liên quan đến Huệ phi nương nương. Mạnh đại nhân bảo rằng, nếu vụ án bình thường, chứng cớ chưa đủ, ông ấy sẽ không định tội nương nương, nhưng người của viện Đô Sát đối nghịch với ông ấy khắp chốn, quan trọng nhất chính là, đây là tội lớn tru di cửu tộc nếu phi tần hành thích hoàng tử, không tra ra được ai đứng đằng sau xúi giục thì bọn họ sẽ khó mà chối bỏ trách nhiệm, nếu nương nương vô tội thì ai có tội đây? Làm vậy không thể nào nói rõ được với bệ hạ."
"Nên đi điều tra quê quán của tên thích khách kia, có lẽ có thể tìm được nhiều bằng chứng hơn."
"Kẻ này đến từ vùng Tây Bắc, khả năng là sống ở Đại Đồng. Nếu bệ hạ cho đủ thời gian, Mạnh đại nhân đã sớm đi điều tra rồi, nhưng hiện tại đã sắp đến hạn, giờ không còn kịp nữa." Nhan Tử Liêm vuốt râu: "Bây giờ bệ hạ muốn định tội nương nương, ai dám phản cung?"
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Vậy sợ rằng chỉ có thể dùng hạ sách thôi. Giết thích khách."
"Nếu giết thích khách quả thật là chết không thể thẩm tra, nhưng chắc chắn sẽ bị Tạ Trung Nhân lấy cớ giết người diệt khẩu cắn trả lại. Đến lúc ấy, rốt cuộc sẽ gây ra bão táp thế nào còn chưa biết được."
"Không giết gã, nương nương khó mà thoát thân. Giết gã rồi, có lẽ còn con đường sống."
Nhan Tử Liêm vuốt râu suy nghĩ, đột nhiên cảm khái một câu: "Bây giờ người đáng chết không phải gã."
Yến Tư Không thầm kinh hãi. Nếu người ngoài nghe được lời này, sẽ cho rằng đang chửi rủa người mưu hại Huệ phi, nhưng y thông minh cỡ nào, lập tức nghe hiểu ngay ý Nhan Tử Liêm nói.
Đúng vậy, bây giờ đáng chết không phải tên thích khách kia, vì tên thích khách đó sớm muộn gì cũng bị lăng trì. Nhưng bây giờ giết gã là hạ sách, không có cách để đối phó với cách. Mà có một người nếu chết sẽ giúp Trần Mộc thực sự vượt qua nguy hiểm lần này --- Huệ phi.
Nếu như Huệ phi chết, có thể nói là lấy cái chết để chứng minh bản thân trong sạch, Chiêu Vũ đế cũng không truy cứu kĩ càng nữa. Mà về tình về lý, không thể nói thẳng phế bỏ Thái tử ngay tại chỗ được, nếu không ắt bị người trong thiên hạ lên án.
Nhưng Yến Tư Không đương nhiên phải giả bộ ngu, tin rằng Nhan Tử Liêm cũng không hy vọng y hiểu ý trong lời của lão, y chỉ hung tợn nói: "Đúng, hoạn tặc làm nhiều chuyện ác, ông trời thật không có mắt, vậy mà mãi không thu lão về."
Nhan Tử Liêm không tỏ rõ ý kiến, nói: "Ta sẽ thương lượng với Đình Úy đại nhân. Ngày mai con vào cung trấn an Thái tử trước."
"Học sinh hiểu rồi."
Trêи đường trở về, Yến Tư Không cảm thấy cực kỳ nặng nề.
Y biết Nhan Tử Liêm không đến mức đi mưu hại Huệ phi, nhưng vào hôm y đến thăm Huệ phi, thấy tinh thần bà đã cực kỳ khủng hoảng, nhiều năm ở trong cung chịu nhục và áp bức càng khiến bà tuyệt vọng không thôi, nếu thêm tin dùng hình nặng, lại còn biết được Trần Mộc đã được thả mà mình thì đang liên lụy con trai, sợ rằng sẽ tự kết liễu.
Nhan Tử Liêm đã nhìn ra, Mạnh Đạc đã nhìn ra, bây giờ đến y cũng biết, nhưng bọn họ sẽ không nói với Trần Mộc, cũng không ngăn cản, một mạng của bà mà đổi được ngôi vị Thái tử cũng coi như là chết có ý nghĩa.
Chẳng qua trong lồng ngực y bực bội đến ngột ngạt, ứ đọng đến khiến y ăn ngủ không yên.
Tuổi Trần Mộc không chênh lệch nhiều với y lúc Nguyên Mão bị giết oan, thời thiếu niên mang lòng chí lớn nhưng khó mà toại nguyện, từ sớm đã đối mặt với khắc nghiệt nhân gian, vậy mà lại không còn lựa chọn nào khác.
Hôm đó Huệ phi chật vật và sợ hãi nhưng lúc nhắc tới Trần Mộc lại kiên định không thôi. Ánh mắt bà làm y nhớ tới hai mẫu thân của mình, mặt mũi các bà đều đã mơ hồ trong trí nhớ y, nhưng sự quan tâm của họ dành cho y lại khiến y không dám quên cả đời. Dù là nữ nhân yếu đuối, song họ lại mạnh mẽ khi làm mẹ. Huệ phi đau khổ một đời, sợ rằng không có phúc để nhìn nhi tử quân lâm thiên hạ, quả là một người đáng thương.
Yến Tư Không nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Trong lòng y có phần áy náy với Trần Mộc, nhưng y nói với bản thân, điều đó không thay đổi được gì.
Thời điểm một người quá yếu đuối, họ sẽ không bảo vệ được gì cả, chỉ có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ, mạnh vô địch.
---------------------------------
Sáng sớm hôm sau, Yến Tư Không vào cung thăm Trần Mộc. Trần Mộc vô cùng nóng vội hỏi tình hình của Huệ phi. Yến Tư Không ráng an ủi, song lại không tiết lộ quá nhiều. Y khuyên đi khuyên lại Trần Mộc đừng đi cầu Chiêu Vũ đế, chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què.
Yến Tư Không trở về phủ, phát hiện trêи bàn sách của mình có để ba tấm đồng. Đây là ám hiệu của Xà Chuẩn với y, thể hiện mình đã hồi kinh rồi. Y suy nghĩ một hồi rồi viết một bức thư, muốn Xà Chuẩn huấn luyện cho y vài tên thích khách. Nếu như có một ngày, thật sự không còn cách nào khác, vậy chỉ có thể mạo hiểm giết Nhị hoàng tử để bảo đảm ngôi vị Thái tử của Trần Mộc.
Sau khi viết xong thư, y liền bảo A Lực rời khỏi nhà lúc đêm khuya, đưa nó cho Trần Mộc.
--------------------------------------------------
Hạn Chiêu Vũ đế cho tra án sắp tới gần, Tam Pháp ti đã tra ra thích khách tên Nguyên Tịch, kẻ này đến từ phủ Đại Đồng, vào thành trước ngày ám sát ba ngày, ngay cả quán trọ gã ở, tất cả những người gã đã nói chuyện đều đã được tra xét. Họ tra ra người này từng gặp một nam nhân thần bí ở quán trọ, nhưng đầu mối tới đây lại bị cắt đứt, bọn họ không tìm ra được nam nhân thần bí kia.
Không tra được trêи người thích khách kia tất phải tra từ người Huệ phi, theo lẽ thường thì tra hỏi phải dùng hình. Yến Tư Không không dám tưởng tượng nữ nhân yếu đuối kia đã phải chịu hình phạt như thế nào. Bây giờ sợ rằng trong lòng Trần Mộc đang sốt sắng như chiên trong chảo dầu.
Cho nên chưa tới hai ngày, Yến Tư Không liền nghe nói Trần Mộc mặc kệ can ngăn, đến cầu Chiêu Vũ đế, kết quả bị đánh cho phải rời đi. Yến Tư Không trái lo phải nghĩ, không vào cung, y sợ bây giờ mà vào Đông cung quá thường xuyên sẽ khiến Chiêu Vũ đế bất mãn với cả y.
Bởi vì vụ này mà trong triều đã căng thẳng hơn nửa tháng, cũng bởi Mạnh Đạc mãi không kết án nên ở trêи triều Chiêu Vũ đế cũng bày tỏ sự thất vọng với Tam Pháp ti, tình hình đã cực kỳ căng thẳng.
Ngay vào lúc này, trong ngục truyền đến tin khiến người ta khϊế͙p͙ sợ --- Huệ phi đã tự vẫn. Bà dùng máu viết một chữ "oan" thật to trêи tường, treo cổ trong ngục tù tối tăm không ánh sáng.
Chương 20: