Sắc trời mới tờ mờ sáng, Lương Quảng đã đến thương nghị với Triệu Phó Nghĩa chuyện này ngay, bởi vì địa vị Cát Chung không tầm thường nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mặc dù triều đình đã giao toàn quyền thẩm tra xử lý án Lương vương mưu phản cho Triệu Phó Nghĩa, Lương Quảng và Án Sát ti cùng nhau giải quyết, nhưng theo luật pháp Đại Thịnh, Cát Chung thuộc hàng đại quan nhất phẩm, quan tra án địa phương không đủ tư cách để thẩm tra lão, theo lý nên áp giải hồi kinh, để Tam Pháp ti* thẩm tra xử lý.
*Tam pháp ti: *Tam Pháp ti: Ba cơ quan tối cao của triều đình thời nhà Minh, nhà Thanh Trung Quốc, họp lại thành một tòa án cao nhất để xét xử các vụ quan trọng, gồm "Hình bộ" 刑部, "Đô sát viện" 都察院 và "Đại lí tự" 大理寺. Tòa án lớn này gọi là "tam pháp ti" 三法司.
Vốn án Lương vương xảy ra ở Lưỡng Hồ nên người có liên quan đều là quan Lưỡng Hồ. Lương vương đã chết, những người khác sẽ được xử lý thỏa đáng nhất ngay tại địa phương, chẳng nghĩ tới vụ này lại liên quan tới Tổng đốc. Tuy Triệu Phó Nghĩa có hoàng mệnh nhưng không đủ tư cách, không dám lỗ mãng đến phủ bắt người, làm vậy không nói đến bứt dây động rừng mà còn có khả năng rước họa vào thân.
Song chứng cớ đã rõ rành rành ra đấy, hắn cũng không thể không làm gì.
Bây giờ hẳn phải phái người "bát bách lý gia cấp*" đến kinh xin ý chỉ, nhưng một khi đến kinh thành rồi chắc chắn sẽ bị Tạ Trung Nhân biết được. Ai cũng biết Cát Chung do một tay lão đề bạt, đến lúc ấy lão thầm thông đồng với Cát Chung, tiêu hủy chứng cớ, họ biết làm sao đây? Chuyện này quả thực lưỡng nan mà.
*Bát bách lý gia cấp: chuyên dùng để biểu đạt tình huống truyền tin khẩn cấp.
Cuối cùng, họ nghĩ ra một cách, đó là lấy lý con cháu Lương vương đều thuộc dòng dõi hoàng thất, lẽ ra phải áp giải hồi kinh cùng, thẩm tra xử lý ở địa phương sẽ phạm pháp, thỉnh Hoàng thượng hạ thêm một chỉ nữa. Nó cũng nói rõ sự đặc biệt của án này để thuyết phục mọi người, nếu không bọn họ sẽ giật gấu vá vai, khó mà cất bước.
Làm như vậy, vừa có thể xin thánh chỉ cho truy bắt quy án không kể tôn ti, lại không đến nỗi bứt dây động rừng.
Lương Quảng "bát bách lý gia cấp" gửi tấu chương về kinh thành.
Triệu Phó Nghĩa lệnh Phong Dã thầm theo dõi nhất cử nhất động toàn phủ Tổng đốc, Lương Quảng thì chuyển đi hết tất cả các công văn từng được Cát Chung ký và giám sát từ lúc lão nhậm chức tới nay, nhất là những thứ có liên quan đến Lương vương, lại dẫn theo cả Yến Tư Không và Từ Hải, họ càng tìm được nhiều chứng cớ hơn từ trong biển văn mênh ʍôиɠ này.
Yến Tư Không đang sắp xếp công văn, chợt, ánh mắt dừng trêи một phong thư.
Từ Khải nhìn y: "Đó là gì vậy?"
"Là thư dụ đầu hàng Cát đại nhân viết cho Lương vương."
Nghe vậy, Lương Quảng cũng ngẩng đầu lên: "Thư từ qua lại giữa hai người bọn họ phải kiểm tra kỹ càng, chỉ là...thư dụ đầu hàng này, ngươi, ta và thế tử đã đọc ngay tại chỗ rồi."
"Vâng." Yến Tư Không chuyển giá nến đến trước mặt mình, sau đó từ từ rung rung tờ giấy mỏng: "Đúng là đọc rồi." Vừa nói vừa định đặt nó ở bên cạnh.
"Khoan đã!" Lương Quảng trợn to hai mắt, vội vàng chạy tới.
Yến Tư Không sợ hết hồn: "Trường Sử đại nhân, sao vậy?"
Từ Khải cũng bu lại.
Lương Quảng giật lấy tờ giấy trong tay Yến Tư Không, lật đi lật lại quan sát, sau đó vuốt phẳng nó, cẩn thận đặt hờ lên ngọn nến, chỉ thấy chỗ trống trêи tờ giấy lại loáng thoáng hiện ra chữ viết.
Ba người đều kinh hãi, bởi nó viết rõ ràng: Hữu viên tốc công (có viện trợ tiến công thần tốc)
Ba người trố mắt nhìn nhau.
Từ Khải chỉ vào bức thư, ngay cả thanh âm cũng vô thức trầm xuống: "Nghe nói dùng giấm làm mực, chữ sau khi khô sẽ biến mất, qua ánh lửa là có thể hiện ra."
Lương Quảng nặng nề nói: "Tên Cát Chung này lại dùng thủ đoạn này để tư thông với địch ngay trước mặt chúng ta, thật hèn hạ, vô sỉ!"
Yến Tư Không cũng cả giận nói: "Lão lại giỡn cợt Trường Sử đại nhân như vậy, may mà quân ta lợi dụng thân chất của Lương vương kéo dài thêm mấy ngày, bằng không nếu viện quân chưa tới đã khai chiến thì thắng bại khó liệu được."
Lương Quảng lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ: "Quả là hung hiểm vạn phần. Đáng tiếc Lương vương lại tự vẫn, chết không thể thẩm tra, chỉ sợ tên gian tặc này ngụy biện thoát tội."
"Sẽ không, trong tay chúng ta có nhiều bằng chứng như vậy, tất bắt lão đền tội được." Từ Khải nói xong, lại nhíu mày một cái: "Chỉ là, Cát Chung là người của Tạ công công..."
Lương Quảng thở dài nặng nề: "Ta và Triệu tướng quân lo lắng chuyện này đây." Lão cẩn thận cất bức thư đi: "Chuyện này đừng để lộ, chờ thánh chỉ đến rồi chúng ta hẵng bắt người."
"Vâng!"
-----------------------------------------------
Trong khoảng thời gian gấp gáp chờ thánh chỉ, bọn họ cũng bỏ nhiều công sức tìm bằng chứng Cát Chung ép thuế, tham ô, dụng quyền, độc chức*. Nếu muốn lật đổ quan lớn như Tổng đốc thì đương nhiên mưu phản là tội có lợi nhất, nhưng vẫn cần những tội danh khác để đánh mất sự tín nhiệm và lòng dân, cũng là để dẫn tới sự căm phẫn từ phía triều đình. Mà những bằng chứng này cũng không khó tìm, chắc chắn sẽ còn nhiều bằng chứng khác bay tới như hoa tuyết sau khi bọn họ truy nã Cát Chung.
*Độc chức: không làm tròn trách nhiệm
Vì chuyện này, Yến Tư Không bận rộn điên đảo cả ngày đêm, y không gặp Phong Dã đã nhiều ngày, lại không nghĩ tới lúc gặp Phong Dã, hắn lại đang trong bộ dáng tức giận và bị thương.
Yến Tư Không là thầm bị Tiết bá lén gọi đến, hiển nhiên do Phong Dã không muốn kinh động đến người ngoài. Y nghe bảo Phong Dã bị thương, đương nhiên nóng lòng, bèn tìm một cái cớ, vội vàng trở về dịch quán.
"Phong Dã!" Yến Tư Không đẩy cửa xông vào phòng ngủ của Phong Dã, thấy hắn đang ngồi trước bàn, cánh tay trái quấn lụa trắng rướm máu, trêи mặt hơi bầm tím, toàn thân bụi bặm, có dấu vết đánh nhau.
Mặt mày Phong Dã lạnh như băng, hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Yến Tư Không.
"Ngươi sao vậy? Tiết bá nói rằng ngươi bị thương?" Yến Tư Không đi lên trước: "Vết chém lần trước bị nứt ra à? Ngươi đã đánh nhau với ai?" Y vừa nói vừa định kiểm tra vết thương Phong Dã.
Tay vừa mới vươn được nửa thì Phong Dã đã gạt ra.
Yến Tư Không cả kinh, y cau mày nói: "Có ý gì?"
Phong Dã lạnh nhạt đáp: "Ngươi muốn biết ta đánh nhau với ai?"
Vẻ mặt Yến tư Không bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có suy đoán.
Phong Dã đứng lên, thân hình cao lớn như ngọn núi, mang lại cảm giác bức bách vô hình đến người ta, hắn nghiến răng nói: "Ta phụng mệnh theo dõi phủ Tổng đốc, không dám lơ là một khắc nào, lại không nghĩ tới mình sẽ bắt gặp được một kẻ lén lén lút lút gần phủ Tổng đốc, hình như cũng đang quan sát trong bóng tối, ngươi đoán xem người nọ là ai?"
Yến Tư Không lui về sau một bước, bình tĩnh nói: "Là ai?"
"Tên "Lưu huynh" của ngươi." Phong Dã nhìn kỹ phản ứng của Yến Tư Không.
Yến Tư Không khẽ mím môi, nhìn thẳng vào Phong Dã: "Sau đó thì sao?"
"Ta đi lên, hắn phát hiện, lại muốn chạy." Phong Dã nheo mắt, "Hắn chạy cái gì chứ? Nếu trong lòng không có quỷ, sao phải chạy?"
"Phong Dã, ngươi ngồi xuống, chúng ta..."
"Hắn chạy cái gì!" Phong Dã lạnh lùng nói: "Lần gặp hắn trong nhà ngươi vào sáng sớm, trực giác ta đã nói người này không đơn giản, chắc chắn không phải nhân sĩ giang hồ bình thường. Hôm nay ta thử, không ngờ khinh công hắn lại giỏi đến mức để hắn tẩu thoát được, hắn là ai? Tại sao lại ở Kinh Châu?"
Yến Tư Không biết bây giờ mà cãi cố mình không biết, Phong Dã chắc chắn sẽ không tin, chỉ đành than nhẹ một tiếng, nói: "Đúng là hắn không phải họ Lưu, cũng không phải nhân sĩ giang hồ bình thường. Hắn tên Xà Chuẩn, người giang hồ gọi là "Thiên Khôi Bách Linh"(Sơn Ca Thiên Khôi*), là một kẻ buôn tin lợi hại."
*Thiên Khôi: Tên một vì sao
"Sao ngươi biết hắn? Sao hắn lại ở Kinh Châu?"
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Phong Dã, ngươi có thể ngồi xuống rồi bình tĩnh nghe ta nói được không?"
Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không chốc lát, ý thức được mình có lẽ quá nôn nóng, liền xoay người ngồi lại ghế băng.
Yến Tư Không cũng ngồi đối diện hắn, chậm rãi nói: "Đúng là hắn đã từng giúp ta lúc ta vất vả nghèo khổ. Hắn lưu bạt tứ phương, không ở đâu cố định. Hôm ở nhà ta, cũng là hắn đi ngang qua kinh sư, tới bàn chuyện xưa với ta thật."
Phong Dã nửa tin nửa ngờ, lại hỏi: "Vậy sao hắn lại vừa khéo ở Kinh Châu?"
Yến Tư Không chẳng thèm chớp mắt, đáp: "Cũng không phải là ta bảo hắn tới Kinh Châu, mà hắn bị người khác nhờ tới điều tra Lương vương, còn về được người nào nhờ, điều tra gì, ta không hỏi, mà hắn cũng không nói. Hắn không biết ta xuôi nam với các ngươi, cho đến lúc ta rời Quỳ Châu, vào thành rồi thì hắn có tới thăm ta một lần, câu nào cũng đều hỏi ta chuyện Lương vương."
"Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi."
Phong Dã nắm chặt quả đấm: "Ngươi đừng trách ta kϊƈɦ động. Chuyện này trùng hợp như thế, ngươi bảo ta tin lời giải thích của ngươi thế nào?
Yến Tư Không thản nhiên đáp: "Vậy ngươi cảm thấy ta với hắn có chuyện gì không thể nói rõ với người ngoài?"
"Ta..." Phong Dã tức khắc cứng họng. Hắn đúng là không nói được, nhưng hắn luôn có cảm giác Yến Tư Không giấu giếm hắn chuyện gì đó, mà nó lại ngày càng lớn dần lên, loại cảm giác này khiến hắn bất an rồi sinh lòng nghi hoặc. Lần gặp Xà Chuẩn mới đây đã chứng thực suy đoán của hắn, đúng là hắn không thể dễ dàng tin lời giải thích của Yến Tư Không, nhưng lại không nói ra hắn đang hoài nghi cái gì.
Yến Tư Không đứng dậy, thấm ướt khăn vải, trở về cạnh bàn, lau mặt bên Phong Dã, nhẹ giọng nói: "Không trách ngươi hoài nghi ta được, ta quả thật đã che giấu thân phận hắn. Hắn hành động bí hiểm, trong chốn giang hồ không ai biết thân phật thật của hắn, ngươi cũng đừng để lộ ra."
Phong Dã không nhìn đối diện, tức giận nói: "Ta cũng không phải người giang hồ, tiết lộ với ai, tiết lộ có ích gì."
Yến Tư Không nắm cằm hắn, xoay mặt hắn lại, tiếp tục lau chùi, y dịu dàng nói: "Phong Dã, ngươi là thế tử cao quý, có lẽ sẽ coi thường chốn giang hồ dân gian, nhưng ta lưu bạt mười năm, quen với rất nhiều người hiệp nghĩa, nợ nhiều ơn của bọn họ mới sống được tới ngày nay. Sau khi làm quan, ta gần như đã cắt đứt liên lạc với bọn họ, nhưng Xà Chuẩn có ơn với ta, ta sẽ mãi khắc ghi, ngươi hiểu không?"
Phong Dã ngẩng đầu lên nhìn y, đôi ngươi sói đen láy mà sâu thẳm: "Những lời ngươi nói đều là thật?"
Yến Tư Không nghiêm mặt đáp: "Đều là thật. Ta và Xà Chuẩn từ biệt lần này, không biết kiếp này được mấy lần gặp mặt, cũng không còn dây dưa rễ má gì cả, ngươi đừng lùng bắt hắn nữa được không? Coi như ta xin ngươi."
Phong Dã cúi đầu xuống, suy nghĩ.
Yến Tư Không thầm hít sâu, trong mắt nhuốm vài phần lo lắng.
Y chẳng nào ngờ được Xà Chuẩn sẽ bị Phong Dã bắt gặp, đúng là kín đến đâu cũng phải có lỗ hổng. Phong Dã ngày càng hoài nghi y, cũng ngày càng khó lừa hơn, y chỉ hy vọng ít nhất lừa được Phong Dã tránh thẩm tra chuyện của Cát Chung, thù này không báo, y chết rồi biết lấy mặt mũi nào mà gặp Nguyên Mão.
Phong Dã lại ngẩng đầu lên lần nữa: "Không nhi, đổi thành người khác, ta chắc chắn sẽ điều tra tận gốc, nhưng là ngươi...Ta đồng ý ngươi."
Yến Tư Không vui như trút đi được gánh nặng: "Cảm ơn ngươi."
Phong Dã ôm eo y, buồn bực nói: "Có phải ngươi có gì lừa ta không?"
Yến Tư Không cứng đờ: "Ngươi chỉ chuyện gì?"
"Ta không biết nữa, ta..." Trêи mặt Phong Dã mang theo vẻ ʍôиɠ lung: "Chẳng biết tại sao ta luôn cảm thấy ngươi giấu ta chuyện gì đó, cũng có thể do ngươi chưa từng đề cập tới, chưa từng kể về chuyện mười năm xa cách. Ngươi luôn ít khi nói chuyện của mình, ngươi khiến ta cảm thấy rất thần bí, ta không thể nào nhìn thấu được trong lòng ngươi đang nghĩ gì."
Yến Tư Không nâng mặt Phong Dã lên, khẽ nói: "Ngươi muốn nghe kể quá khứ của ta?"
"Ta không ép ngươi phải vạch vết thương cũ, cho nên ngươi không nói thì ta cũng không hỏi, chỉ là..." Phong Dã do dự: "Nếu ngươi tin tưởng ta, nói với ta có sao đâu? Có lẽ nói ra, trong lòng ngươi sẽ thoải mái hơn rất nhiều, ta sẵn lòng san sẻ thay ngươi"
Yến Tư Không dùng đầu ngón tay dịu dàng khắc họa dung nhan Phong Dã, y hít sâu một hơi, tựa như hạ quyết tâm: "Ta tin tưởng ngươi, sợ rằng ngươi là người ta tin duy nhất trêи đời này...Được! Chờ án mưu phản này lắng xuống, không bị chuyện vặt quấy nhiễu nữa, ta sẽ xách một bầu rượu ngon, kể lại hết quá khứ cho ngươi, thế nào?"
Bấy giờ Phong Dã mới nở nụ cười vui mừng: "Được."
"Vậy ngươi thì sao? Ngươi cũng sẽ không giấu ta chuyện gì chứ?"
Phong Dã nghiêm mặt nói: "Chỉ cần ngươi hỏi, ta chắc chắn không giữ lại chuyện gì."
Yến Tư Không ôm đầu Phong Dã, khẽ hôn lên mái tóc hắn, để mặc Phong Dã vuốt ve lưng y, lòng bàn tay ấm áp mà có lực kia mang lại cho y cảm giác an toàn mình cần nhất hiện tại.
Hai người cứ ôm như vậy một hồi, Phong Dã chợt nhỏ giọng lầm bầm: "Dáng dấp tên Xà Chuẩn kia rất tuấn tú, ngươi sẽ không có ý gì với hắn chứ?"
Yến Tư Không cười mắng: "Nói bậy, ta đã bao giờ có ý đoạn tụ* chưa?"
*Nguyên gốc: Long dương chi hảo: Đoạn tụ, đồng tính luyến ái.
"Vậy ta thì sao?"
"Ngươi là ngươi, không liên quan đến nam nữ."
Phong Dã dùng sức ôm chặt người trong lòng.
Chương 33: