Theo kế hoạch của Phong Dã, Yến Tư Không viết một bức thư gửi Thẩm Hạc Hiên, trong thư bảo rằng lúc mới đến mình bị Phong Dã giam lỏng ở đại doanh phản quân, sau nhiều lần thuyết phục thì rốt cuộc Phong Dã đã có ý định hàng nhưng vẫn còn nhiều đắn đo, vì vậy đã quyết định lui ba mươi dặm để bày tỏ thành ý, sau đó y sẽ đích thân dâng sớ lên bệ hạ, liệt kê rõ ràng các điều kiện để Phong Dã chịu quy thuận, từ ấy muốn Thẩm Hạc Hiên trấn an quan tướng Kiềm Châu tạm thời án binh bất động.
Vì vậy ngay sáng hôm sau, Phong Dã lập tức chỉ huy các tướng sĩ thu dọn vật tư, nhổ trại lui binh đều đâu vào đấy, lấy quân tiên phong mở đường, lương thực theo sau, còn hắn thì dẫn trọng binh chặn hậu. Mặc dù chỉ là kế hoạch lui binh, ít khả năng có truy binh, nhưng Phong Dã vẫn rất cẩn thận và ngay ngắn, đủ để thấy được quân Phong gia kỷ luật nghiêm minh ra sao.
Ba mươi dặm trông thì tưởng không nhiều nhưng đó là lộ trình cả một ngày của đại quân. Mục đích của việc lui binh chính là để Chiêu Vũ đế thấy được ý đồ của Phong Dã, cho rằng Yến Tư Không thuyết phục có hiệu quả, sau đó căn cứ theo điều kiện quy thuận, đương nhiên Phong Dã phải được vòi đòi tiên, khi ấy Yến Tư Không sẽ có cơ hội làm trung gian cho phản quân và triều đình, cũng được tiếp xúc danh chính ngôn thuận với quân Đại Đồng và quan tướng Kiềm Châu.
Lúc xuất phát, Phong Dã định đưa cả Yến Tư Không và Phong Hồn lên xe ngựa, Yến Tư Không lại nói: "Vì sao phải giấu Hồn nhi đi?"
"Các tướng sĩ nhìn nó sẽ sợ, cũng dễ làm ngựa hoảng."
"Vậy cứ để bọn họ sợ đi, ngựa chiến quân Phong gia của ngươi cũng nên làm bạn với sói." Yến Tư Không nói: "Ngươi dùng danh hào "Lang vương" chính là muốn người khác sợ, người trong thiên hạ sợ. Muốn người ta biết "Lang vương" không phải hư danh thì Hồn nhi là minh chứng tốt nhất."
Phong Dã liếc Phong Hồn: "Cũng đúng."
"Còn nữa, ngươi cho người làm một bộ giáp nhẹ cho Hồn nhi." Yến Tư Không nói tiếp.
Phong Dã nheo mắt lại: "Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à?"
Vẻ mặt Yến Tư Không không chút gợn sóng: "Sao dám."
"Lên xe." Phong Dã tức giận nói.
Yến Tư Không lên xe ngựa.
Phong Dã xoay người cưỡi lên lưng Túy Hồng: "Hồn nhi, theo ta."
Phong Hồn rũ lớp lông dày, đi theo.
Túy Hồng thấy vậy liền quay đầu hí vang, Phong Hồn cũng nghiêng đầu đáp lại, bắt đầu nhe nanh, sợ sẽ đánh nhau bất cứ lúc nào.
Phong Dã thấp giọng nói: "Không được quấy!" Rồi hắn khẽ kẹp bụng ngựa, cao giọng hô: "Xuất phát ---"
Đại quân đi đầu, nhưng lá cờ to lớn đại diện cho "Lang vương" Phong Dã lại đi ở phía sau, đó là lá cờ to nhất, tối cao nhất, uy phong nhất trong Tam quân. Miệng sói gầm thét như mang thế dung nạp trời đất, nuốt chửng giang sơn, khiến quân Thịnh vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Yến Tư Không xốc rèm xe ngựa lên, nhìn lá cờ máu đỏ tung bay đón gió phía trước mà trong lòng cảm khái muôn vàn.
Chưa tới chiều đại quân đã tới nơi đóng quân mới, các tướng sĩ bắt đầu ngăn nắp dựng doanh trại lần nữa.
Trướng trung quân dành cho Phong Dã chuẩn bị xong đầu tiên, Yến Tư Không tạm nghỉ ở chỗ này, Phong Hồn vẫn theo y như trước. Y nhìn dư đồ Hà Sáo một lúc lâu, đại não chìm trong đống suy nghĩ miên man, thế nên không nghe thấy tiếng bước chân truyền từ đằng sau.
Ấy vậy, Phong Hồn đã sớm đánh hơi có người đến nhưng nó lại không phòng bị gì.
Yến Tư Không nhìn lại, quả nhiên là Nguyên Nam Duật.
Nguyên Nam Duật ngó trái ngó phải theo bản năng: "Phong Dã không cho ta tự tiện đến gặp ngươi, ta đưa ngươi món đồ rồi sẽ đi ngay lập tức." Trong tay cậu cầm một túi vải nhỏ.
Yến Tư Không thấy Nguyên Nam Duật mà không khỏi nhớ lại ngày đối chất Nguyên Thiểu Tư, tâm trạng y cực kỳ phức tạp, nhưng vô luận ra sao y vẫn luôn mong muốn được gặp cậu, dù sao đó cũng là đệ đệ y yêu nhất, cũng là người y nợ nhiều nhất trêи đời này. Y nói: "Thứ gì vậy?"
Nguyên Nam Duật đi tới, vuốt ve đầu Phong Hồn giống như chơi với một con chó, cười nói: "Hôm nay Hồn nhi đi trước đại quân, trông uy phong lắm đấy."
Yến Tư Không khẽ run, y không ngờ Nguyên Nam Duật lại thân thiết với Phong Hồn như thế, bình thường Phong Dã chỉ cho phép người thân với hắn nhất làm bạn với Phong Hồn...
Trong lòng y không rõ làm cảm xúc gì nhưng rất nhanh không quan tâm tới nữa.
Nguyên Nam Duật nhét túi vải nhỏ vào tay Yến Tư Không: "Ngươi giấu đi, đừng để Phong Dã thấy."
"Đây là..."
"Ngươi sờ vậy mà không đoán ra được sao?"
Yến Tư Không áng chừng trong tay rồi cẩn thận vuốt ve, trong túi vải là viên gì đó mềm mềm chắc nịch mang đến cho y một cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời y không nhớ nổi nó là gì, lúc mở ra thì ngây ngẩn.
Là một túi quả phỉ.
"Đây là quả phỉ Liêu Đông, lúc đón đại ca vận chuyển quân lương về thì ta có mua ở thành Nhạc Dương một ít, đắt lắm đấy."
Yến Tư Không yên lặng nhìn Nguyên Nam Duật, mũi đột nhiên cay cay: "Đệ...còn nhớ ta thích ăn quả phỉ à?"
Nguyên Nam Duật ngẩn người: "Ta chỉ nghĩ đây là đồ quê hương chúng ta, chắc hẳn ngươi thích ăn."
"Ta thích ăn lắm, hồi nhỏ, mỗi khi đến thu chúng ta sẽ lên núi hái phỉ, còn thi xem ai hái nhiều hơn."
"Đáng tiếc ta không nhớ rõ..." Giọng điệu Nguyên Nam Duật vô cùng mất mát: "Liêu Đông và chúng ta như trời Nam đất Bắc, không biết kiếp này còn được bước trêи mảnh đất quê hương hay không, chút món đồ này chỉ là dư vị tạm thời thôi."
Yến Tư Không cười gượng: "Đệ chẳng khác gì lúc nhỏ."
"Thật vậy chăng?" Nguyên Nam Duật mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng sau cậu lại nhớ tới hồi ức giữa bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì, không nhắc tới cũng được.
Yến Tư Không cất túi phỉ vào lòng: "Duật...Khuyết tướng quân, cám ơn đệ."
"Đừng khách sáo, trêи đời này ta vốn vô thân vô cố, giờ ông trời lại ban cho ta hai người huynh đệ. Tư Không, dù trước kia ra sao nhưng ta chỉ hi vọng sau này huynh đệ chúng ta đồng lòng phò tá Lang Vương, xứng danh cho Nguyên gia, ban phúc cho bách tính, xem như không uổng một kiếp sống làm người."
Trong lòng Yến Tư Không thầm thở dài: "Được."
"Ta đi đây." Nguyên Nam Duật xoay người muốn đi.
"Khoan đã..." Yến Tư Không gọi cậu lại, sau y lập tức hối hận, y rất muốn hỏi nhưng trực giác lại mách bảo mình không nên nói ra.
"Làm sao?"
Yến Tư Không thầm nắm chặt quả đấm: "Phong Dã...đối đãi đệ có tốt không?"
Nguyên Nam Duật không nghĩ sâu: "Hắn coi ta là huynh đệ vào sinh ra tử nên ta cũng đã thề sẽ theo hắn cả đời."
"...Vậy thì tốt rồi." Yến Tư Không rủ mắt, che giấu tâm tình trong đôi ngươi.
------------------------------------------------
Đến khi bầu trời tối đen vẫn chưa có ai tới đưa Yến Tư Không về trướng mình, mà khi ấy Phong Dã đã trở về.
Yến Tư Không lặng lẽ nhìn hắn, không biết hắn lại muốn làm gì. Phong Dã trẻ trung khỏe khoắn, những lúc không đánh giặc chỉ lo tinh lực dồi dào không có nơi để phát tiết, nhưng trải qua nhiều đêm bị dày vò không biết mệt mỏi, y thật sự rất sợ hắn.
Phong Dã đi tới trước giá gỗ, dang rộng hai tay, ra lệnh: "Tới cởi giáp cho ta."
Yến Tư Không đi tới, cởi bội kiếm của hắn trước, sau đó bắt đầu cởi từ trêи xuống dưới, đầu tiên là cởi mũ sắt, sau đó thành thạo tháo giáp tay, giáp ngực rồi giáp bụng, cuối cùng y ngồi xổm xuống, cởi chiếc giáp chân cuối cùng. Áo giáp Phong Dã được chế tạo đặc biệt, một bộ nhưng nặng đến bảy mươi hai cân, kết hợp thêm vũ khí, nặng cũng phải quá trăm cân, tướng sĩ bình thường chỉ nặng bằng một nửa.
Yến Tư Không treo giáp lên kệ.
Phong Dã co giãn gân cốt, sau đó ôm lấy Yến Tư Không từ đằng sau.
Yến Tư Không đờ người, không dám động đậy.
Phong Dã ghé bên tai y, thấp giọng nói: "Hôm nay ta cũng mệt rồi nên tha cho ngươi."
"Ta muốn về trướng mình."
"Ngươi đương nhiên phải về. Tuy ta là một bạo dân phản loạn, nhưng kỷ luật nghiêm minh, trong quân vô nữ, thân làm chủ soái cũng nên làm gương, giữ ngươi ở lại trướng tiêu khiển còn ra thể thống gì."
Yến Tư Không nhất thời lửa giận công tâm, y nghiến răng, lạnh lùng nói: "Ngươi ví ta như quân kỹ?"
Phong Dã cười nhạt: "Bây giờ ngươi với ta mà nói chẳng qua là một nam sủng, chẳng lẽ ở trong đại doanh ta, ngươi vẫn còn coi mình là Ngự sự hay Phò mã gì à?"
Yến Tư Không giận quá hóa cười: "Nhục mạ ta bằng mọi cách có thể giúp ngươi thư thản? Phong Dã, ngươi cũng đang nhục mạ chính mình đấy."
Phong Dã cười nhẹ: "Không sao, ta đã sớm không còn là tiểu thế tử tâm cao hơn trời đó nữa, giờ da mặt dày lên nhiều rồi, nhắc đến đây còn phải cảm tạ ngươi năm đó đã nhục mạ ta."
Yến Tư Không nắm chặt song quyền: "Đã vậy còn không thả ta ra."
"Ở lại dùng bữa với ta." Phong Dã cúi đầu, dí mũi vào cổ Yến Tư Không thầm hít một hơi, sau đó lại cắn lên cái cổ trắng nõn ấy một cái.
Yến Tư Không đau đến rụt người, Phong Dã bật cười, càng siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của y hơn tựa như đang nghịch một thứ đồ lặt vặt, thái độ khinh thường ấy khiến Yến Tư Không thống khổ bội phần.
Chưa được bao lâu, người hầu tùy thân của Phong Dã mang bữa tối vào, Phong Dã liền phân phó: "Đưa Hồn nhi đi ăn cơm."
Sau khi tuân lệnh, Phong Hồn đứng dậy theo người hầu rời đi.
Trong trướng chỉ còn lại hai người, Yến Tư Không cảm thấy không khí cũng trở nên sềnh sệch, y cầm đũa lên lại chẳng có hứng động đũa.
Phong Dã gắp vài miếng thịt vào bát y: "Ăn nhiều thịt vào, ta không thích ngươi quá gầy."
Yến Tư Không lặng lẽ ăn vài miếng, trông miễn cưỡng cực kỳ.
"Ngươi đang muốn ta đút cho ngươi đấy à?" Phong Dã ra lệnh: "Ăn đi."
Yến Tư Không đành phải cầm bát lên, ngấu nghiến ăn cho xong cơm. Trong bụng y lắm nỗi suy tư, kỳ thực đã no rồi, mỗi thời mỗi khắc bên Phong Dã đều chỉ là dằn vặt, y đã từng vô cùng kiên định với mục tiêu này, nhưng bây giờ y luôn sinh lòng thoái chí, chỉ vì y không thể nào tưởng tượng mình và Phong Dã cứ hành hạ nhau thế này.
Cơm nước xong xuôi, Phong Dã đặt bát đũa xuống, hắn nhìn chăm chú Yến Tư Không ăn sạch bát cơm mới liên tiếng: "Khi nào Kiềm Châu hồi âm là ngươi có thể về."
Hai mắt Yến Tư Không rực sáng.
Sắc mặt Phong Dã lại chợt thay đổi: "Làm sao, đã muốn rời khỏi ta nhanh như thế à?"
Yến Tư Không cau mày nói: "Lẽ nào ta cứ phải ở đây ư?"
Phong Dã siết chặt quả đấm: "Cho ngươi về Kiềm Châu chỉ là để thuyết phục bọn chúng giúp ta nắm giữ Hà Sáo, nếu ngươi dám giở trò...Đừng quên ngươi vẫn còn huynh đệ trong trướng ta."
Yến Tư Không trợn trừng hai mắt: "Ngươi dùng bọn họ uy hϊế͙p͙ ta?"
"Tận dụng mọi thứ, học theo ngươi thôi." Phong Dã hờ hững.
"Ta đã sớm bảo mục đích của chúng ta giống nhau, như ngươi từng nói, không vì giúp ngươi mà là giúp ta." Yến Tư Không lạnh nhạt nói: "Nếu ta muốn trốn thì ngay từ đầu đã không dâng tới cửa tự rước lấy nhục rồi."
"Tự rước lấy nhục..." Phong Dã cười lạnh: "Nói hay lắm, thì ra trong lòng ngươi cũng biết ngươi nợ ta."
"Cái ta nợ ngươi, ta đã trả sạch." Yến Tư Không nhìn thẳng vào mắt Phong Dã không chút sợ hãi: "Trong lòng ta, hai chúng ta đã hòa."
"Trả sạch?" Phong Dã lộ vẻ dữ tợn: "Đừng mơ, ta bảo ngươi trả hết nợ lúc nào thì ngươi mới được trả sạch lúc đó."
Yến Tư Không không muốn nhiều lời với hắn nữa, đứng dậy định rời đi.
Phong Dã kéo cổ tay y: "Yến Tư Không."
Trong lòng Yến Tư Không run rẩy, y rất muốn mắng chửi Phong Dã đừng gọi y là Yến Tư Không nữa, nhưng chỉ mở miệng vậy thôi sao mà khó khăn đến thế.
Phong Dã nắm cổ tay Yến Tư Không đến đau nhức, nhưng hắn vẫn hồn nhiên không hay, hắn cắn răng nói: "Mấy năm nay, ngươi có từng nhớ ta không?"
Yến Tư Không hít sâu một hơi, trái tim âm ỉ đau đớn, y lắp bắp môi, lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Không có."
Không ngày nào không nhớ.
Khuôn mặt Phong Dã ẩn nhẫn vẻ thống khổ, rồi lại bị hắn che giấu đi rất nhanh, hắn buông tay: "Ta biết rồi...Cút đi."
Yến Tư Không nhanh chóng rời quân trướng.
Phong Dã nhìn bàn canh thừa, im lặng một hồi, rồi đột nhiên đạp tung bàn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như con thú bị giam cầm.
Chương 24: