Khi sứ giả Lương vương đang hòa giải với Lương Quảng thì chẳng biết từ lúc nào có nhóm tử sĩ trà trộn vào trong thành với ý định cướp ngục cứu tôn tử Lương vương, may mà chức canh phòng trong ngoài thành tạm do Phong Dã tiếp quản nên không để bọn chúng được như ý.
Lương vương cứu người thất bại, cũng chấp nhận đầu hàng, chỉ cần triều đình đồng ý hứa cho hắn vinh hoa phú quý.
Nhưng Triệu Phó Nghĩa lại biết được từ nội gián nằm vùng trong quân phản loạn rằng Lương vương chỉ giả vờ đầu hàng, thực tế hắn sắp thừa dịp bọn họ không phòng bị đánh lén vào ban đêm.
Triệu Phó Nghĩa nhận được tuyến báo quân Cửu Giang đã chỉnh quân lên đường, hắn liền quyết định tương kế tựu kế, hứa hẹn với Lương vương, đồng thời cũng cố tình buông lỏng phòng bị.
Một hôm đêm khuya, quân Lương vương ngược dòng, đánh lén thủy quân dẹp phản loạn. Quân dẹp phản loạn vờ bại trận, hoảng sợ rút quân, dẫn thủy quân Lương vương vào đường nước hẹp. Vùng nước ấy được gọi là Bặc Xoa Loan, gần đó có một nhánh sông khác, trong vùng nước đen như mực kia đang mai phục trăm chiến thuyền chiến.
Thủy quân Lương vương truy đuổi thẳng quân dẹp phản loạn đến vùng Bặc Xoa Loan, quả nhiên trúng kế, chiến thuyền phục kϊƈɦ ào ra toàn bộ, cắt ngang thủy quân Lương vương. Tiền quân bị đánh từ hai phía, mấy lần phá vòng vây vẫn không thành. Mắt thấy tiền quân sắp bị tiêu diệt, hậu quân đành phải rút lui, muốn quay trở lại hồ Động Đình.
Nhưng bấy giờ viện quân Cửu Giang đã đến, công phá đại doanh hồ Động Đình phòng thủ yếu kém, cắt đứt hoàn toàn đường lui của quân phản loạn.
Trận chiến này đánh từ khuya tới sáng, trêи hồ Động Đình không ngừng vang tiếng đại bác nổ, ánh lửa trập trùng, nước chảy mười dặm nhuốm màu máu đỏ, sát khí ngút trời.
Khi Yến Tư Không và Phong Dã tỉnh vào buổi sớm đã nhận được tin chiến thắng truyền về, quân dẹp phản loạn thảm thắng, Lương vương biết mình không chết yên nên rút kiếm tự vẫn.
Yến Tư Không hay tin, hai chân như nhũn ra ngồi trêи ghế, không nhúc nhích hồi lâu.
Phong Dã hưng phấn gầm nhẹ, lắc bả vai Yến Tư Không: "Chúng ta thắng rồi! Thắng rồi đấy!"
Yến Tư Không thở dài một hơi, run giọng nói: "Quá tốt, thắng, thắng là tốt rồi." Y như gỡ được gánh nặng ngàn cân, hô hấp cũng thông thuận.
Dẹp quân phản loạn thắng thì nghiệp lớn tước phiên tất thành, mà Lương vương chết rồi, Cát Chung sắp chết không cần thẩm tra, đây là kết cục tốt nhất!
Trong thành Kinh Châu tràn ngập vui mừng. Từ sớm Lương Quảng đã bắt đầu chuẩn bị tiệc ăn mừng, đại quân Triệu Phó Nghĩa và Địch Vanh thì lui quân về Kinh Châu nghỉ dưỡng sức, đồng thời cũng chờ thánh chỉ, quyết định xem nên làm gì với người nhà Lương vương.
Yến Tư Không đã sớm thừa dịp Phong Dã đến phủ Lương vương bắt người mà giấu bức thư y ngụy tạo trong thư phòng Lương vương. Khi quân dẹp phản loạn về thành, họ cũng mang tù binh và tất cả những người ở đại doanh Lương vương về.
Tin chiến thắng truyền đến kinh thành rất nhanh, Chiêu Vũ đế mừng rỡ, lệnh Lương Quảng và Triệu Phó Nghĩa ngay lập tức điều tra kỹ những người liên quan tới án Lương vương mưu phản. Để tránh hiềm nghi, tất cả quan Lưỡng Hồ không được tham gia.
Triệu Phó Nghĩa lập tức tới nhà Lương vương, lục ra được rất nhiều thư từ qua lại, bao gồm tất cả thư hắn mang về từ đại doanh quân phản loạn ở hồ Động Đình, giao hết chúng cho Lương Quảng, mà Lương Quảng tất nhiên sẽ giao cho Yến Tư Không và Từ Khải kiểm tra.
Yến Tư Không thần không biết quỷ không hay nhét phong thư mình ngụy tạo vào trong đó.
Y và Từ Khải ngồi bàn mấy ngày đêm, Từ Khải phát hiện ra mấy phong thư kia trước, hắn kinh hoảng thất sắc mà cầm phong thư sợ hãi bật dậy.
Yến Tư Không không hiểu hỏi: "Từ huynh, huynh phát hiện ra gì à?"
Từ Khải có phần ghen ghét với Yến Tư Không, bây giờ tất nhiên sẽ không cho Yến Tư Không cơ hội cướp công, hắn bước nhanh ra ngoài: "Ta phải tìm Trường Sử đại nhân ngay."
Yến Tư Không nở nụ cười thâm trầm, y đứng dậy đuổi theo: "Từ huynh, đêm đã khuya, huynh sẽ quấy rầy Trường Sử đại nhân nghỉ ngơi..."
"Không quan tâm được nhiều như vậy."
Từ Khải tìm Lương Quảng như một làn khói, Lương Quảng cũng đang đốt đèn tra án, chưa nghỉ ngơi. Khi Yến Tư Không đuổi kịp, chỉ thấy Lương Quảng đang cầm bức thư, mặt mày tái nhợt, trêи mặt tràn đầy sợ hãi.
Yến Tư Không hỏi: "Lương đại nhân, phát hiện ra người quan trọng liên quan tới án này à?"
Lương Quảng nhìn Yến Tư Không rồi giao thư cho y.
Yến Tư Không mở ra đọc, liền trợn to hai mắt: "Cái này...đây là Tổng đốc..."
Lương Quảng "Suỵt" một tiếng: "Đây là chuyện lớn, còn phải báo cáo với Triệu tướng quân mới đưa ra được quyết định." Lão cất phong thư đi: "Trước đừng để lộ tin, nếu không ta sẽ chỉ tra hỏi các ngươi."
Hai người liền vội khom người: "Vâng."
Sau khi trở về phòng ngủ, Yến Tư Không cũng không nghỉ ngơi mà nhẹ giọng gõ tường ba cái, rất nhanh, bên kia truyền đến tiếng đáp lại.
Qua hồi lâu, Phong Dã đẩy cửa đi vào, rồi lặng lẽ đóng cửa lại: "Ngươi lại về trễ như thế."
Vẻ mặt Yến Tư Không nghiêm túc: "Xảy ra chuyện lớn rồi."
Phong Dã hỏi: "Làm sao?"
Yến Tư Không nói nhỏ: "Từ Khải, phát hiện thư qua lại giữa Cát Chung và Lương vương."
"Chẳng lẽ Cát Chung cũng tham gia mưu phản?" Phong Dã kinh ngạc nói: "Vậy sao Lương vương lại giam lỏng lão?"
"Theo thư viết thì Cát Chung tuyệt không thoát khỏi liên quan, Lương vương hứa sau khi chuyện thành công sẽ phong cho Cát Chung là Vạn Hộ hầu*, đứng hàng tam công."
*Vạn hộ hầu: phong làm Hầu kèm quản lý 10 nghìn căn nhà dân
Phong Dã nhíu chặt mày: "Từ Khải so chữ chưa?"
"Từng so rồi, đúng là chữ Cát Chung." Yến Tư Không trầm giọng nói: "Ngày mai Trường Sử đại nhân muốn thương nghị chuyện này với Triệu tướng quân. Cát Chung là Tổng đốc Lưỡng Hồ, trọng thần triều đình, quan Tổng đốc lớn, chuyện này không phải chuyện đùa đâu."
"Nói không chừng hai kẻ này chơi trò khổ nhục kế. Trước đây không phải ngươi từng nghi ngờ sao Lương vương lại không giết Cát Chung, thậm chí không cả giam lão lại, mà chỉ giam lỏng ở trong phủ, hắn phản thì đã phản rồi, còn cần gì phải trọng đãi Cát Chung như thế chứ, có lẽ đây chính là đáp án."
Yến Tư Không thở dài nói: "Ban đầu đúng là ta cảm thấy kỳ quặc, lại không nghĩ tới..."
Phong Dã hừ lạnh một tiếng: "Cát Chung khinh thường ta còn trẻ, nói không chừng chuyện ngang nhiên báo láo quân lương cũng là lão cố ý."
"Chuyện này khiến ta cực kỳ bất an." Yến Tư Không nói: "Nếu hai người kia bàn mưu phản thật, chúng ta lại bình an ở thành..." Y ra vẻ hiểu rõ: "Ngươi vẫn luôn không tra ra được tại sao đám tử sĩ cướp ngục kia trà trộn được vào thành, nói không chừng chính là người của Cát Chung đã ở thành trước đấy rồi."
Phong Dã vỗ mạnh bàn, cả giận nói: "Tên Cát Chung này, tội lão phải chém."
Yến Tư Không giữ bả vai Phong Dã: "Nếu Cát Chung tham gia mưu phản thật thì Triệu tướng quân và Lương đại nhân chắc chắn sẽ tra ra chân tướng."
Phong Dã trầm giọng nói: "Vì án Lương vương, tướng sĩ chết ba chục ngàn, nhiều bách tính Lưỡng Hồ gặp khó khăn, đám loạn thần tặc tử này, một kẻ cũng không được bỏ qua!"
Yến Tư Không hờ hững nói: "Không sai, một kẻ cũng không được bỏ qua!"