Triệu Phó Nghĩa nở nụ cười tán thưởng: "Được, Yến đại nhân..."
"Mạt tướng cho rằng không ổn." Phong Dã đứng bật dậy: "Bảo Vân Dũng tính tình hung ác gàn dở, hành động khó đoán, hắn đã giết ba người tùy tùng của Lương đại nhân rồi, ta vẫn muốn phái sứ giả đi chịu chết lần nữa sao?" Nói đến cuối cùng, ngữ điệu hắn cất cao, giọng cũng chuyển sang nghiêm nghị, đồng thời còn hung hăng trợn mắt nhìn Yến Tư Không.
Yến Tư Không lại không nhìn hắn, chỉ nói: "Bảo Vân Dũng đưa Lương đại nhân trở về bình an đã nói rõ ràng rằng hắn tuyệt không phải muốn giết chóc tùy hứng mà hắn muốn kéo dài thời gian, vậy chúng ta cứ thuận theo ý nguyện, hạ quan đã dám đi là có nắm chắc sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa, còn sống trở về."
Lương Quảng hít một hơi, cau mày nói: "Ngươi định làm gì? Bảo Vân Dũng rất khó chơi, cho dù ta có nói toạc miệng, hắn vẫn không thèm để ý."
"Lựa ý hùa theo, tặng cho hắn vàng bạc trân bảo, hạ quan sẽ nhượng bộ, giả vờ cầu hòa, rồi xem tình thế mà thi triển mưu đồ của chúng ta."
Phong Dã lớn tiếng: "Làm như vậy, quân Thịnh chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi, vả lại ngươi dựa vào đâu mà nắm chắc sẽ sống trở về? Lỡ như Bảo Vân Dũng nhìn thấu ngươi, sẽ chém ngươi ngay lập tức!"
Triệu Phó Nghĩa và Lương Quảng có phần khó hiểu nhìn Phong Dã, phản ứng của Phong Dã không khỏi quá dữ dội đi.
Rốt cuộc Yến Tư Không cũng nghiêng mặt qua, nhìn Phong Dã thật sâu, khẽ lắc đầu một cái, dùng ánh mắt tỏ ý muốn hắn bình tĩnh lại.
Hai mắt Phong Dã trợn tròn, cánh mũi ra sức đóng mở, rõ ràng đang nổi giận.
Triệu Phó Nghĩa nghĩ ngợi chốc lát rồi nhìn về phía Lương Quảng: "Ta cho rằng có thể thử một lần. Lương đại nhân, ngươi cảm thấy sao?"
Lương Quảng vuốt râu, cuối cùng gật đầu một cái: "Khó lắm Đại Thịnh ta mới có nhân tài trụ cột trẻ tuổi lại nhiệt huyết như Yến đại nhân. Kế này mà thành sẽ thay đổi hoàn toàn chiến cuộc. Yến đại nhân, vậy giao cho ngươi."
Yến Tư Không quỳ một chân trêи đất, ôm quyền nói: "Hạ quan nhất định không màng sống chết, không phụ mệnh lệnh đã ban ra."
Phong Dã cắn răng, biết không còn đường cứu vãn nên cũng dứt khoát quỳ trêи đất: "Mạt tướng nguyện đi cùng Yến đại nhân, bảo vệ Yến đại nhân an toàn."
"Chuyện này không thể." Triệu Phó Nghĩa lập tức từ chối: "Ta sẽ phái mấy tướng sĩ có thân thủ tốt đi theo."
"Vì sao không thể?" Ánh mắt Phong Dã sáng như đuốc: "Mạt tướng không xứng với chức vụ? Mong tướng quân hiểu cho."
"Ngươi tự có sắp xếp ở đại doanh, ta không thể để ngươi đến thành Quỳ Châu, quá mạo hiểm."
"Yến đại nhân thân mang trọng trách, hiện tại còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện bảo vệ y sao?" Phong Dã nhìn Yến Tư Không, trầm giọng nói: "Yến đại nhân là bạn thân nhất của ta, ta quyết không thể giương mắt nhìn y rơi vào nguy hiểm mà bỏ mặc được."
Yến Tư Không cúi đầu không nói. Với tính tình của Phong Dã, chuyện gì hắn muốn làm, người thường há nào rung chuyển được.
"Đến trại địch sao không hiểm? Yến đại nhân đặt mình vào nguy hiểm để thắng trận bình định này, còn ngươi đặt mình vào nguy hiểm là vì sao?" Triệu Phó Nghĩa cao giọng nói: "Ngươi đi thì làm được gì? Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ngươi có thể lấy một chống lại cả vạn người à?"
Quai hàm Phong Dã phồng lên, ánh mắt hắn lạnh lẽo và kiên định: "Ngày đầu tiên mạt tướng đến Cảnh Sơn, tướng quân đã dạy bảo ta, trong quân không bàn về xuất thân, bảo ta không được thấy thân phận thế tử mà phải hạ thấp tôn ti, hôm nay tướng quân lại vì thân phận ta mà phân biệt ta với các tướng sĩ khác."
"Ngươi..." Lông mày Triệu Phó Nghĩa nhướn cả lên.
Phong Dã dùng sức ôm quyền: "Xin tướng quân tác thành."
Triệu Phó Nghĩa thở dài một hơi, xanh mặt nói: "Phong Dã à, ngươi có rất nhiều ưu điểm, lại duy chỉ có quật cường, sớm muộn gì cũng bị dạy dỗ."
"Đa tạ tướng quân chỉ điểm."
"Bản tướng cho phép ngươi đi cùng với Yến đại nhân, nhưng ngươi không được để lộ thân phận mình."
"Mạt tướng đã rõ."
"Ta đoán Bảo Vân Dũng sẽ không lỗ mãng như lúc đối đãi với Lương đại nhân, nhưng hai người các ngươi vẫn phải coi tình hình hẵng hành động, bảo vệ mình cho thật tốt."
"Vâng."
---------------------------------------------------------
Ra khỏi trướng trung quân, Phong Dã liền nắm cánh tay Yến Tư Không, thô bạo lôi y vào doanh trướng của mình.
"Phong Dã!" Yến Tư Không kêu lên: "Ngươi làm gì vậy! Người cần gì phải cùng ta đi mạo..."
"Ngươi mới đang làm gì!" Phong Dã dùng sức hất tay Yến Tư Không, mặt mày hắn cứng ngắc, trong con ngươi đen nhánh bắn ra tức giận khiến người khác sợ hãi: "Ai cho ngươi tự chủ trương? Ai cho ngươi đi sứ đến trại địch?"
Yến Tư Không hít sâu một hơi, khẽ nói: "Ta cần ai cho phép chứ?"
"Ta!" Phong Dã gầm nhẹ một tiếng, hắn tóm lấy vạt áo Yến Tư Không, trợn mắt nhìn y cao cao tại thượng: "Yến Tư Không, ngươi dựa vào gì mà cho rằng chuyện Lương Quảng không làm được, ngươi ra tay là làm được? Ngươi vội lập công nên không tiếc mình vào hang hổ như vậy à? Ngươi còn trẻ, ngươi gấp cái gì!"
"Ta không chỉ vì lập công. Thân là bề tôi Đại Thịnh, há ngồi không hưởng bổng lộc triều đình, đến lúc nước cần ta giúp sức thì ta đều không thể chối từ."
"...Cho nên ngươi đã sớm tính toán kỹ rồi? Bảo ta nói kế của ngươi cho Triệu tướng quân. Ngươi đã sớm định đi sứ đến trại địch, nhưng lại không cả thương lượng với ta tiếng nào."
"Ta..." Đây là lần đầu Phong Dã nổi giận với y, y cảm nhận được trái tim mình đang run rẩy, cũng không thể nói là sợ, chỉ là hắn quá bức người, ánh mắt quá tàn bạo khiến y không tự chủ muốn né tránh: "Ta chợt nghĩ ra thôi."
"Nói láo!" Phong Dã nghiến chặt hàm, quả đấm cứ nắm rồi lại thả, không biết nên làm gì với người trước mắt: "Ngươi muốn lấy thân đi mạo hiểm, lại đến cuối mới nói cho ta biết. Yến Tư Không, rốt cuộc ngươi coi ta là gì?"
Yến Tư Không mím môi, y đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Phong Dã, chậm rãi nói: "Phong Dã, ngươi ta có thể bình tĩnh nói hai câu được không?"
"Ta chỉ hỏi ngươi coi ta là gì." Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không: "Tại sao ngươi dám không nói tiếng nào đã quyết định như thế? Hả?"
Yến Tư Không thở dài: "Phong Dã à, trong lòng ta cũng có chí kiến công, cũng có lòng báo quốc, ngươi không thể ngăn cản..."
"Ta có thể." Phong Dã nâng cằm Yến Tư Không lên, lạnh giọng nói: "Chuyện bình thường ta có thể để mặc ngươi, nhưng chuyện ngươi lấy thân đi mạo hiểm, ta quyết không cho phép. Ta thà rằng ngươi không làm quan, chỉ cần ngươi bình an."
"Ngươi...ngươi có ý gì."
"Ý chính là, nếu còn lần sau thì ngươi đừng làm quan nữa." Phong Dã ép Yến Tư Không ngẩng mặt lên, giữa bốn mắt giao nhau là ưu tư mãnh liệt va chạm trong không khí.
Trong lòng Yến Tư Không cả kinh, con ngươi nguy hiểm sắc bén như sói của Phong Dã đã viết rõ không được cãi lại, y biết Phong Dã đang nghiêm túc. Y hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Vậy ta lại muốn hỏi, ngươi coi ta là gì? Ta gian khổ học tập hai mươi năm, không làm quan chẳng lẽ đến phủ thế tử ngươi làm nam sủng chỉ chuyên hầu hạ ngươi à?"
Trêи mặt Phong Dã thoáng qua vẻ dữ tợn: "Có lúc, ta thật sự hy vọng ngươi chỉ của riêng ta."
"Phong Dã!" Yến Tư Không giận dữ kêu lên.
Phong Dã kéo y vào trong ngực, buồn bực nói: "Ta chưa từng nghĩ ngươi lại bất trị như thế, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi thôi, nhưng nếu ngươi lại đặt mình vào nguy hiểm lần nữa, ta tuyệt không tha cho ngươi đâu."
Yến Tư Không thở dài một tiếng, cũng dần bình tĩnh lại, y đưa tay ra ôm lấy tấm lưng dày rộng của Phong Dã, thấp giọng nói: "Ta biết ngươi quan tâm ta."
"Nếu ngươi biết vậy, lại không cả thương lượng với ta." Phong Dã trầm giọng: "Ngươi đã thật sự chọc giận ta, không được có lần sau nữa, biết chưa?"
"Ừ."
Phong Dã khẽ vuốt sống lưng Yến Tư Không, giọng nói dần ôn nhu, nhưng lời ra thì vẫn cương quyết như trước: "Không nhi, ta thích ngươi, ta sẵn lòng cưng chiều, nâng niu, che chở ngươi, ngươi muốn lên chức, muốn kiến công lập nghiệp, ta càng sẵn lòng giúp đỡ ngươi hơn, nhưng ta muốn ngươi đi trêи con đường làm quan phẳng lặng, bình an ở bên cạnh ta. Sau này mọi việc không được tự quyết nữa, đồng ý với ta đi."
Khóe miệng Yến Tư Không nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, y nhẹ giọng đáp: "...Được." Trêи đời này lại thật sự có con đường làm quan phẳng lặng sao? Kể cả có thì y cũng không đi được.
------------------------------------------------------
Chuyến này Yến Tư Không chỉ mang theo một gã hộ vệ, chính là Phong Dã. Dĩ nhiên, còn cả một thuyền châu báu vàng bạc, đến thành Quỳ Châu.
Yến Tư Không dám đi sứ đến trại địch cũng vì đoán được Bảo Vân Dũng sẽ không giết y, bằng không đã không ngu xuẩn tìm cái chết như thế.
Bảo Vân Dũng giết tùy tùng của Lương Quảng, hắn đã đạt được mục đích rồi, nên hơn nửa là lần này sẽ được chiêu đãi long trọng, cho dù chúng chỉ để ý mỗi thuyền lễ vật này.
Bên trong khoang, Phong Dã mặc giáp nhẹ dành cho sĩ tốt bình thường, lại không che giấu được cái hơn người, nhất là lúc này hắn đang mặt mày thâm trầm, nói năng thận trọng, càng làm lộ ra khí thế bức người hơn.
Yến Tư Không rót một ly trà cho Phong Dã: "Làm nhuận giọng rồi nói."
Phong Dã đẩy ly trà ra: "Ngươi mới cần làm nhuận giọng ấy, chờ lát nữa gặp Bảo Vân Dũng còn phải dựa vào miệng lưỡi sắc sảo của ngươi."
Yến Tư Không mỉm cười nói: "Vẫn còn tức giận à? Ngươi ấy, có lúc thật giống trẻ con mà."
Phong Dã hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói mấy lời này càng chọc giận ta hơn."
Yến Tư Không nắm tay Phong Dã: "Phong Dã, ta vốn định đơn đao đi sứ, không muốn khiến ngươi gặp nguy hiểm chút nào."
"Sao ta có thể để ngươi đi một mình chứ!"
"Ta biết." Yến Tư Không cười nói: "Có ngươi ở đây, ta an tâm hơn rất nhiều."
Lúc này vẻ mặt Phong Dã mới dịu đi, hắn vươn tay vuốt ve gò má Yến Tư Không: "Cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Yến Tư Không cọ má vào lòng bàn tay Phong Dã, ôn nhu đáp: "Ta biết mà."
Trông về phía xa, một tòa thành vững chắc sừng sững ở phía trước, đó là chính là cửa ngõ mở vào Lưỡng Hồ --- Quỳ Châu. Chỉ thấy trêи đầu tường giương lá cờ đỏ trắng to lớn với chữ "Bảo"
đang nhảy múa. Bên trong lãnh thổ Đại Thịnh lại có một lá cờ khác họ cắm trêи thành trì này, là càn rỡ đến bực nào, đại nghịch bất đạo đến nhường nào.
Yến Tư Không nheo mắt nhìn chằm chằm lá cờ nhức mắt kia, chỉ mơ hồ cảm thấy nó như điềm chẳng lành. Dẫu sao, Đại Thịnh nối đời đã hai trăm năm, đây là lần đầu tiên có cờ khác họ dựng trêи đất vua.