"Phong...Thế tử!" Yến Tư Không đuổi theo Phong Dã đang định lên ngựa.
Thân hình Phong Dã dừng lại, hắn không quay đầu, chỉ là bả vai cứng ngắc cũng có thể nhìn ra được hắn đang kìm nén cơn tức giận.
Phong Kiếm Bình vén màn lên, liếc mắt nhìn hai người.
"Điện hạ, có thể để tôi và thế tử nói hai câu không?"
Phong Kiếm Bình gật đầu cho phép.
Phong Dã đờ người một lúc, sau đó xoay người lại, con ngươi đen kịt, mặt không chút thay đổi.
Yến Tư Không kéo Phong Dã đến dưới bóng râm, thấp giọng nói: "Phong Dã, ngươi bình tĩnh đi, chúng ta vẫn có thời gian, không thể kϊƈɦ động được."
Phong Dã nắm chặt quả đấm: "Ta hiểu."
"Thật sao?" Yến Tư Không nhìn vào mắt Phong Dã không chớp: "Sốt ruột hay tức giận cũng đều là chuyện vô bổ, ngươi tuyệt đối đừng để điện hạ nhìn ra cái gì, bây giờ chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm, chỉ cần giết được Tạ Trung Nhân..." Y thấp giọng: "Giang sơn này sẽ nằm trong khống chế Phong gia ngươi, đến lúc ấy cái gì cũng không thành vấn đề."
Phong Dã thầm nắm tay Yến Tư Không, trầm giọng nói: "Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ mà." Mắt hắn híp lại: "Nhan Tử Liêm biết rõ chuyện giữa ta và ngươi, lời nói mới vừa rồi có phải là cố tình nói cho ta nghe không?"
"Ông ấy đang thử thăm dò ngươi, ở trong mắt lão sư, quan hệ giữa ngươi và ta chẳng qua là chút chuyện phong lưu vô hại, nhưng nếu ngươi tỏ ra cực kỳ để ý thì trái lại có thể bị ông ấy lợi dụng." Yến Tư Không thầm nghĩ, Nhan Tử Liêm đã lợi dụng quan hệ giữa y và Phong gia, từ chuyện Kinh Sát là thấy được rồi, nhưng y không nói ra, y không muốn mâu thuẫn giữa Nhan Tử Liêm và Phong Dã trở nên gay gắt.
Phong Dã hừ lạnh: "Lão già này quá tâm cơ, nếu không có Tạ Trung Nhân kìm hãm, sợ rằng lão còn chuyên quyền hống hách hơn."
Yến Tư Không khuyên nhủ: "Lão sư không giống Tạ Trung Nhân, có lẽ cách làm của ông ấy không tốt cho lắm, nhưng ông ấy không phải vì tính cho mình, ngươi đừng so đo với ông ấy, đại sự làm trọng."
"Không phải vì tính cho mình?" Phong Dã bỡn cợt: "Ngươi đừng có nói đỡ cho lão, thuế biển Giang Nam thu không đủ nhiều năm là bởi vì ai? Có lẽ lão không tính cho mình, nhưng lão đã giành bao nhiêu chỗ tốt cho giới quan trí thức rồi? Xét về điểm này, thực ra cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân với đám hoạn quan thôi."
Yến Tư Không than thở: "Ít ra lão sư chưa từng hãm hại trung lương, bóc lột sức dân. Nếu lão sư không tính cho giới tri thức thì sẽ không có ai chống lại đảng hoạn quan với ông ấy, những chuyện này ta hiểu, ngươi cũng hiểu, chẳng qua trong lòng ngươi bất mãn với chuyện ông ấy tứ hôn thôi, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để nội đấu."
Phong Dã lạnh nhạt nói: "Ta đã nói, ta biết nặng nhẹ."
Yến Tư Không gật đầu, nhìn xung quanh vắng lặng, hôn nhanh lên môi Phong Dã: "Về đi, nghĩ cách lôi kéo tướng quân Triệu Phó Nghĩa."
"Hiểu rồi."
--------------------------------
Yến Tư Không mất vài ngày để nghiên cứu niên biểu và công văn qua lại với kinh đô của phủ Đại Đồng mấy năm gần đây, còn đi thăm hỏi Ngự sử Chương Thần mới đi tuần án ở Đại Đồng mấy tháng trước, hiểu rõ tình hình nơi đó gần đây. Cho dù Hoàng đế có hài lòng với nội dung khảo hạch hay không, ít ra y cần phải ra mẫu câu hỏi trước, bằng không nếu giáng tội thật, y sẽ là người đầu tiên không thoát khỏi.
Sau khi chuẩn bị mười mấy câu hỏi, y đi tìm Lưu Ngạn. Lưu Ngạn là Thượng thư bộ Lại, đương nhiên phải do gã quyết định. Lưu Ngạn bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn, cảm thấy cái này cũng được, cái kia cũng thế, cuối cùng, nói rằng phải bàn bạc với Nhan các lão một phen.
Yến Tư Không đã sớm đoán được sẽ như vậy, liền để gã đi bàn bạc, cuối cùng đề ra thế nào chắc chắn không cần y tới quyết định. Kế tiếp, phải xem Nhan Tử Liêm và Phong Kiếm Bình hành động ra sao.
Cuối tháng, Chiêu Vũ đế cử hành đại yến, một là bày tỏ lòng biết ơn với các phiên vương không quản ngàn dặm xa xôi đến, hai là tiễn bọn họ về. Ngày mai, trừ Phong Kiếm Bình, các phiên vương khác đều được khởi hành trở về địa phương.
Đương nhiên, chẳng có ai thật sự tin rằng lão triệu nhiều phiên vương như thế chỉ vì tổ chức tang lễ long trọng cho Thái hậu. Trừ Phong Kiếm Bình ra, các phiên vương khác đều dính phải chuyện tước phiên. Từ sau khi Lương vương tự vẫn ở hồ Động Đình, tước phiên là chuyện trọng đại của đất nước, bây giờ mới hoàn thành được nửa, quốc khố cũng đã dồi dào khó thể tưởng tượng nổi, mà nửa còn lại vẫn chưa xong đương nhiên là bởi vì gặp phải đủ loại cản trở khác.
Chiêu Vũ đế triệu các phiên vương hồi kinh kỳ thực là ra uy, bây giờ có thể khiến phiên vương trong vòng nghìn dặm bao gồm cả Tĩnh Viễn vương hồi kinh, ngày mai cũng có thể muốn tất cả phiên vương đến triều bái, tước phiên chắc chắc không nương tay. Mà chuyện này, hiển nhiên đều là chủ ý của Tạ Trung Nhân.
Không thể không nói, Tạ Trung Nhân lập được công lớn trong chuyện tước phiên, đương nhiên, cũng đắc tội với không ít người.
Quả nhiên trêи đại yến, Chiêu Vũ đế truyền chỉ, tán thưởng chúng phiên vương lập công lớn, phụng công khắc kỷ* vì quốc gia, là hình mẫu của thiên hạ, là tấm gương của hoàng tộc. Yến Tư Không nhìn các phiên vương hận đến nghiến răng mà vẫn giữ dáng vẻ cười gượng, trong lòng cực kỳ muốn bật cười.
*Khắc kỷ: kiềm chế bản thân.
Thừa thời cơ, Phong Kiếm Bình chủ động đề xuất phủ Đại Đồng cũng nên cắt giảm quân bị, chiến sự tạm hoãn, cần phải nuôi dân.
Chiêu Vũ đế còn kiệm cả việc ra vẻ từ chối, lão vội sai bộ Binh lo liệu việc này.
Yến hội tiến hành được hơn nửa, Chiêu Vũ đế vui vẻ nói: "Trầm còn một chuyện vui nữa muốn nói với chúng ái khanh."
Vẻ mặt chúng thần đều tươi như hoa, cùng đón đợi.
"Trước khi lâm chung Thái hậu có để lại di chiếu, công chúa Vạn Dương đã đến tuần cập kê, nếu giữ đạo hiếu ba năm sẽ không khỏi bỏ lỡ thì giờ tốt, đặc biệt ban cho nàng không cần phải theo lệ cũ, mùa xuân sang năm..." Ánh mắt Chiêu Vũ đế tìm thấy được Yến Tư Không dưới đại điện: "Chọn một ngày lành tháng tốt, thành thân với Yến ái khanh."
Yến Tư Không khom người rời chỗ, kính cẩn quỳ xuống: "Vi thần tạ chủ long ân."
Phong Dã xanh mặt ngồi cạnh Phong Kiếm Bình, không nói lời nào.
Quần thần nhao nhao vỗ tay chúc mừng.
Chiêu Vũ đế cười nói: "Phong ái khanh, Tịch nhi là chất nữ duy nhất của ngươi, chuyện đại hỉ thế này, theo ý của trẫm, ngươi cứ ở lại thành đến khi chúng thành thân đi!"
Ánh mắt Phong Kiếm Bình tối đi nhưng nét mặt không mảy may gợn sóng, ông chắp tay đáp: "Nếu Đại Đồng không xảy ra biến cố, thần đương nhiên sẵn lòng!"
"Ài, tộc Ngõa Lạt đã bị ái khanh đánh cho tơi bời hoa lá rồi, còn biến cố gì chứ, cứ quyết định vậy đi!"
Tạ Trung Nhân đứng bên cạnh cười không nói gì.
Yến Tư Không cảm thấy lạnh cả sống lưng. Phong Kiếm Bình ở lại thành ngày nào là ngày nấy như giẫm trêи băng mỏng, bây giờ còn muốn ông ở lại đến mùa xuân sang năm? Trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc đang tính toán thế nào đây?
Vu Cát tuyên chỉ, ban cho Yến Tư Không nhà mới, nô bộc, kim ngân tài bảo. Yến Tư Không dập đầu tạ lễ, ánh mắt lại thi thoảng liếc về phía Phong Dã, rất sợ Phong Dã kϊƈɦ động. May mà tuy rằng sắc mặt Phong Dã cực kỳ khó coi nhưng vẫn luôn không nói lời nào. Nếu trước khi y và Vạn Dương thành thân mà không đấu lại được Tạ Trung Nhân, Phong Dã e sẽ bí quá hóa liều...