Trong những ngày tết đến, Yến Tư Không gần như không một ngày nghỉ ngơi, phần lớn thời gian đều dành cho việc chúc tết lẫn nhau, đi đi lại lại.
Y còn bỏ thời gian viết thư trả lời Thẩm Hạc Hiên --- Năm ngoái mới nhận được thư gửi. Trong thư nhắc đến đầu tiên là công việc của mình ở địa phương, cảm thán làm quan kiểu này không thỏa chí của mình, sau đó lại cảm tạ Yến Tư Không đã chăm sóc vợ con hắn, cũng lo lắng bảo thư nhà trông có vẻ như tất cả đều mạnh khỏe, không biết có phải thê tử tốt khoe xấu che không.
Yến Tư Không cảm thấy buồn cười, y đoán rằng Thẩm Hạc Hiên nhất định đã vắt hết não tinh lọc từ ngữ để tận lực xóa mờ nỗi nhớ nhung và sầu lo dành cho vợ con. Đối với người nghiêm khắc với bản thân, công tư phân minh như Thẩm Hạc Hiên mà nói, đúng là khó mở miệng.
Kỳ thực Thẩm Hạc Hiên cũng có thể mang vợ con đi nhậm chức, nhưng tiểu công tử vẫn còn trong tã lót, không chịu được đường đi mệt nhọc, qua nhiều lần suy nghĩ mới quyết định để mẫu tử hai người ở kinh thành. Yến Tư Không cảm thấy quyết định này của hắn rất sáng suốt, cho dù ở kinh sư, người trong nhà cũng đã cực kỳ nghèo khó rồi, cần gì phải mang theo vợ con đi đường xa vạn dặm đến địa phương chịu khổ.
Trong thư hồi âm, Yến Tư Không vẫn an ủi và tán dương hắn một phen như thường lệ, nói rằng Nhan Tử Liêm và đồng liêu đều rất nhớ hắn, bệ hạ cũng gửi lòng kỳ vọng cao vào hắn vân vân..., sau đó nói một chút về tình hình Thẩm phủ gần đây, bảo hắn cứ an tâm.
Đối với mẫu tử Thẩm phu nhân, ngày thường gửi chút phí ăn mặc là chuyện rất bình thường, ở Thẩm phủ có công có việc gì, Yến phủ cũng đều cho người tới xử lý.
Yến Tư Không biết Thẩm phu nhân là nữ nhân ngoài mềm trong cứng, bằng không sẽ không thể hợp tính với Thẩm Hạc Hiên như vậy, cho nên y chưa từng đích thân đến Thẩm phủ để miễn cho ảnh hưởng đến danh dự của nàng, tặng đồ cũng rất gây sự chú ý, bình thường làm vài món điểm tâm thì sẽ mang đến cho nàng một ít chứ không trực tiếp đưa gạo và thịt; về phần quần áo giày dép của trẻ sơ sinh, y thường để tú nương ở phủ gửi một hai sấp vải, bảo rằng để tiểu chủ nhân tương lai luyện tay.
Thẩm phu nhân huệ chất lan tâm*, có khi giúp đám người làm viết thư, làm trơn bút để báo đáp lại. Từ sau khi Thẩm Hạc Hiên rời kinh, Yến Tư Không tự nhận mình chăm sóc mẫu tử các nàng không tệ.
*Huệ chất lan tâm: thuần khiết như hoa huệ, cao nhã như hoa lan.
Y chính là muốn Thẩm Hạc Hiên nợ phần nhân tình này của y. Với tính nết rất khó sống chung và cái tài không ai bì được đó, chẳng ai muốn lôi kéo hắn cả, thậm chí còn không ít người chán ghét hắn, chỉ có y là luôn tỏ thái độ khiêm nhường, khiên cung lễ nhượng mới có thể kết bạn với Thẩm Hạc Hiên.
Y tưởng tượng có ngày Trần Mộc lên ngôi, người này sẽ thành lương tài trị quốc, đương nhiên, phải nằm trong tay y.
-----------------
Bảy ngày nghỉ đông chớp mắt đã qua, theo luật của Đại Thịnh, bình thường quan viên được nghỉ năm ngày một lần, gần như chỉ khi tết đến mới được nghỉ hơn bảy ngày, nhưng đa phần bảy ngày này còn mệt mỏi hơn cả làm nhiệm vụ, quà cáp trao đi đưa lại không chỉ tiêu tốn không ít tiền tài mà còn khiến tinh thần ai cũng đều mệt mỏi.
Mà đối với người như Yến Tư Không, bảy ngày này cực kỳ dày vò, bởi vì bọn y biết trong bảy ngày này, Tạ Trung Nhân khẳng định không nhàn rỗi.
Rất nhanh sau đó y nghe được tin Kinh Sát dành riêng cho Phong Kiếm Bình đã chính thức bắt đầu. Phong Kiếm Bình cần "liệt đề" trước sau đó mới đến "dẫn kiến", liệt đề căn cứ vào nội dung do Lại bộ đưa ra để tiến hành trả lời và trình bày, đa số sẽ liên quan đến chiến tích. Lại bộ phải ghi chép lại từng chữ, nộp cho Nội các và Hoàng thượng, sau đó do đích thân Hoàng thượng "dẫn kiến", lắng nghe thánh huấn và trả lời chủ nghi.
Trong lúc Phong Kiếm Bình hoàn thành liệt đề và gửi đến Nội các, Nhan Tử Liêm sẽ phát hiện ra đề có chỗ không khớp với đề trước đó, mà Lưu Ngạn không có gan dám tự mình đổi đề, hành động lần này tất có ý chỉ của Hoàng đế.
Trong cuộc đời của mỗi vị quan Đại học sĩ Nội các đều không thể tránh khỏi những lần Hoàng đế hạ lệnh không qua Nội các. Mặc dù điều này trái với luật pháp Đại Thịnh, nhưng bản thân thiên tử chính là pháp nên cũng không thể làm gì. Bản thân Hoàng đế cũng biết nặng nhẹ, lạm dụng hoàng quyền chắc chắn chịu kết cục không hay, cho nên rất cẩn thận ở vấn đề này. Nếu chuyện không hệ trọng, Nội các sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, còn ngược lại Hoàng đế sẽ bị quần thần phản đối, tỉ như cuộc chiến lập trưởng lập ái Thái tử năm đó.
Đứng trước vấn đề hiện tại, hẳn nên làm người mở lời, coi như Nhan Tử Liêm cảm thấy không ổn thì cũng nên đích thân lén bàn bạc trước với Hoàng đế.
Cho nên khi Nhan Tử Liêm tố cáo Lưu Ngạn trêи buổi lâm triều, không chỉ Tạ Trung Nhân hoa mắt choáng váng, mà Chiêu Vũ đế cũng nhất thời không biết làm sao. Bởi vì hành động lần này của Nhan Tử Liêm chính là đang công khai chỉ trích thiên tử lạm quyền --- Mặc dù lão không trực tiếp chỉ trích Chiêu Vũ đế, nhưng trong lòng quần thần ai cũng hiểu, nghe xong liền biết chuyện gì xảy ra.
Việc này khiến người ta kinh dị ở chỗ, ai cũng biết Chiêu Vũ đế vô lý, nhưng Nhan Tử Liêm lại ngay trêи buổi lâm triều công khai vạch trần, không quan tâm đến mặt mũi Hoàng đế. Đó không nên là hành động của một Đại học sĩ Nội các đa mưu túc trí, chìm nổi trêи chốn quan trường hơn bốn mươi năm, đây chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Lại thêm, quan hệ giữa Lưu Ngạn và Nhan Tử Liêm chưa từng xảy ra xích mích, gã cũng không thuộc phái hoạn quan, Nhan Tử Liêm đột nhiên muốn mạng của gã không khỏi quá lãnh khốc, nó cũng không phải tác phong làm việc của Nhan Tử Liêm.
Nhan Tử Liêm trực tiếp lấy phiếu nghĩ Nội các và văn thư mà Chiêu Vũ đế phê đỏ ra chứng minh đề Phong Kiếm Bình bị xuyên tạc, chỉ trích Lưu Ngạn lấy việc công làm việc tư, gan to bằng trời, dám lấy đề giả làm khó danh tướng có công lao, theo luật đáng chém.
Lưu Ngạn bị dọa cho quỳ trêи đất. Gã không biết giải thích làm sao, chỉ có thể yếu ớt van nài Chiêu Vũ đế "minh xét". Gã không cách nào phản bác Nhan Tử Liêm nhưng cũng không dám khai ra Tạ Trung Nhân. Nếu như Chiêu Vũ đế thật sự muốn lấy gã làm dê thế tội, xuất phát từ lòng áy náy, hơn nửa ngài ấy sẽ chỉ cách chức gã mà thôi, nhưng nếu gã dám nói loạn câu nào thì cái mạng già này sẽ không còn nữa.
Yến Tư Không nghe nói hôm đó Chiêu Vũ đế cực kỳ xấu hổ, đứng trước công kϊƈɦ của Nhan Tử Liêm và rất nhiều đại thần lão rơi vào đường cùng, đành phải giam Lưu Ngạn vào lao trước, nói muốn "tra rõ chuyện này".
Mặc dù sự tình đang phát triển theo mưu kế của Nhan Tử Liêm nhưng Yến Tư Không lại càng thêm lo lắng. Nếu nói trong cuộc chiến tranh ngôi vị năm đó đã khiến Chiêu Vũ đế sinh lòng bất mãn Nhan Tử Liêm, thì lần này, Nhan Tử Liêm đã hoàn toàn đắc tội với Chiêu Vũ đế. Lão không chỉ vứt mặt mũi của Chiêu Vũ đế đi, còn kiên định biểu lộ lòng son che chở Phong Kiếm Bình. Hành động lần này chẳng khác nào phá phủ trầm chu*.
*Phá phủ trầm chu: quyết đánh đến cùng.
Song, coi như bọn y có diệt trừ được Lưu Ngạn, lật ngược ván cờ, chỉ cần Chiêu Vũ đế vẫn không nguôi ý định làm suy yếu Đại Đồng thì trận chiến không thấy máu này còn lâu mới kết thúc.
Vụ này chẳng có gì hoài nghi, chứng cứ vô cùng xác thực, Lưu Ngạn nản lòng thoái chí, rất nhanh nhận tội rằng mình nhất thời hồ đồ, cầm nhầm liệt đề.
Cái lý hoang đường buồn cười như thế lại được từ trêи xuống dưới chấp nhận, dù sao cũng không có ai quan tâm gã "cầm nhầm" như thế nào, cứ để Chiêu Vũ đế cách chức gã, để gã về nhà trồng trọt đi.
Vào một hôm nắng ấm treo cao, tuyết xuân tan hòa, thượng thư bộ Lại quản lý Lại bộ bốn năm, có thể nói là vô công vô quá*, cứ vậy lặng lẽ rời khỏi kinh.
*Vô công vô quá: Không công lao cũng không mắc sai lầm.
Bởi vì Kinh Sát năm ngoái soát mất ba tên quan Lại bộ nên quan viên vốn đã căng thẳng. Lưu Ngạn vừa đi, Tả thị lang Lại bộ lập tức nhậm chức, Yến Tư Không cũng thuận lý thành chương thăng quan, trở thành Lang Trung chính ngũ phẩm.
Nhìn thì tưởng Nhan Tử Liêm thắng ván này, nhưng trêи triều, thái độ của Chiêu Vũ đế rõ ràng có sự thay đổi. Gần một tháng sau đó, một nửa tấu chương sau khi phiếu nghĩ được Nội các trình lên bị bác bỏ. Nhan Tử Liêm cũng ngày càng cẩn thận hơn, lão biết rõ nếu bây giờ mình phạm sai, chỉ sợ rằng không đủ sức xoay chuyển cả đất trời.
Phong Kiếm Bình cũng dùng đề ban đầu để hoàn thành Kinh Sát, dù cho Chiêu Vũ đế cố tình làm khó dễ, nhưng mấy chuyện nổi lên trêи mặt nước đều là chuyện nhỏ, thực sự không đủ thành lý do để giải trừ quân bị.
Nhưng vô luận ra sao, chuyện cắt giảm quân bị Đại Đồng lại một lần nữa bị hoãn lại, chỉ là năm trước và năm nay Phong Kiếm Bình đã hai lần dâng tấu xin trở về Đại Đồng chỉnh đốn quân vụ song đều bị từ chối.
Trước thì lấy Kinh Sát làm lý do để kéo dài, bây giờ Kinh Sát đã qua, nếu Phong Kiếm Bình lại tiếp tục dâng tấu xin trở về, sợ chỉ có khả năng hôn lễ của Yến Tư Không và công chúa Vạn Dương phải kéo dài thêm một khoảng thời gian. Nhưng Chiêu Vũ đế lại mãi chưa công bố ngày cưới; mặc dù Hoàng thái hậu lúc về trời đã dặn rằng Vạn Dương đang tuần cập kê, không cần phải giữ đạo hiếu ba năm gì đó, nhưng nếu bỏ bẵng cả năm trời không tuân theo thì không khỏi quá bất hiếu, chỉ là bây giờ mới qua thu được nửa năm, giờ tổ chức quả thực gượng ép.
Vừa lúc sắp có lễ săn xuân, Phong Kiếm Bình đã đoán trước chắc chắn Chiêu Vũ đế sẽ mời ông tham gia nên tạm thời không dâng tấu xin về Đại Đồng.
Kinh thành im ắng một khoảng thời gian nhưng Yến Tư Không vẫn không dám khinh thường.
Ngày hôm đó, y tiến cung gặp Thái tử, trêи đường đi liên tục do dự có nên kéo Trần Mộc tham gia sâu vào ván cờ của họ hay không. Chắc chắn ván cờ này chưa đánh hết, chẳng qua bây giờ ai cũng án binh bất động. Y không thể từ bỏ ý định bức vua thoái vị, nhưng trước mắt lại không có điều kiện gì, nếu mạo muội nói với Trần Mộc thì có lẽ sẽ hoàn toàn ngược lại.
Suy đi tính lại, y vẫn quyết định giống như thường ngày, chỉ giảng bài rồi tận dụng mọi thứ để giáo ɖu͙ƈ Trần Mộc trở thành một đế vương chân chính.
Rất khéo lại đúng lúc gặp phải Chúc Lan Đình. Dù sao cũng sắp săn xuân, Trần Mộc thân là Thái tử, trêи lễ săn không thể bị bại dưới tay các hoàng tử khác.
Từ
xa Chúc Lan Đình đã thấy Yến Tư Không, hắn nhìn chằm chằm y, ánh mắt có hơi khác với ngày thường.
Yến Tư Không nhạy cảm phát giác chút tìm tòi nào đó lóe trong con ngươi hắn, y hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm.
Hai người vẫn lễ phép như trước, từ xa đã thi lễ lẫn nhau. Yến Tư Không khách khí: "Gần đây Chúc thống lĩnh bộn về công vụ mà vẫn đến chỉ dạy điện hạ võ nghệ như trước kia, thật sự vất vả quá."
Nghe bảo vài ngày trước có tên hán tử to gan dám tiểu lên tường thành, nhất thời trở thành trò cười trong kinh. Vấn đề này do cấm vệ trực ban thất trách, làm mất mặt Chúc Lan Đình, khiến hắn phải tăng cấm vệ tuần tra ban đêm, khẳng định khá bận rộn.
Chúc Lan Đình cũng khách sáo đáp "việc trong phận sự".
Xưa nay hai người không thân mấy nên cũng chỉ dừng ở đây, Yến Tư Không đang định cùng Trần Mộc vào phòng học thì Chúc Lan Đình lại gọi y lại.
"Yến đại nhân."
Yến Tư Không xoay người.
"Nghe nói...Yến đại nhân có xích mích với thế tử Tĩnh Viễn vương."
Yến Tư Không nhíu mày, Trần Mộc cũng lộ vẻ kinh ngạc, dù sao Chúc Lan Đình cũng không phải kẻ thích nói lời thừa thãi. Yến Tư Không cẩn thận đáp: "Chẳng qua gặp chút hiểu lầm mà thôi, không biết Chúc thống lĩnh có gì chỉ giáo?"
Chúc Lan Đình dùng đôi mắt tinh anh nhìn chằm chằm Yến Tư Không, bình tĩnh nói: "Tại hạ chỉ muốn nhắc nhở Yến đại nhân, nếu đã như vậy, trêи lễ săn xuân nên cách thế tử xa một chút, dù sao bãi săn mà gặp hỗn loạn sẽ dễ thừa nước đục thả câu."
Yến Tư Không giật mình, chợt cười nói: "Đa tạ Chúc thống lĩnh, chỉ là giới thư sinh như ta cùng lắm là đứng xa nhìn, sao lại tới bãi săn chứ? Cung tên móng ngựa của thế tử không với được đến ta đâu. Hơn nữa, hơn nữa cũng không nên ác ý suy đoán thế tử như vậy chứ, ha ha ha."
Chúc Lan Đình nheo mắt lại: "Yến đại nhân thật sự không muốn đến bãi săn giãn gân cốt một chút sao? Vậy quả thực đáng tiếc."
Yến Tư Không thầm giật mình, y ý thức được Chúc Lan Đình đã nhìn ra y biết công phu.
Bản thân người có công phu không tầm thường, nếu đã muốn để ý là có thể phân biệt từ trong hành động của người khác người này có công phu hay không. Công phu càng nông cạn càng không thể che giấu, nữ tử luyện công, thân thể sẽ to ra như nam tử, tỷ như Dạ Ly. Y đã diễn đi diễn lại động tác rất nhiều lần để che giấu bản thân, hơn nữa phần lớn gặp Chúc Lan Đình đều cúc cung đứng thẳng hoặc khom mình, chẳng nghĩ tới vẫn không qua được con mắt tinh ranh của đệ nhất cao thủ Đại Nội này.
Trần Mộc không hiểu lắm, liền nói: "Chắc Chúc thống lĩnh quá lo lắng rồi, có điều, ta sẽ phái người bảo vệ tiên sinh."
"Vậy thì tốt." Chúc Lan Đình khom người cáo từ.
Sắc mặt Yến Tư Không hơi xanh lại, y hi vọng Chúc Lan Đình đừng nhìn ra từ ngày đầu tiên, mà có lẽ lần đầu hai người đối mặt hắn đã nhìn ra rồi, nhưng bao lâu vậy chưa từng tỏ gì khác thường, tại sao hôm nay lại đột nhiên nói như thế? Rốt cuộc có mục đích gì đây?
"Tiên sinh?" Trần Mộc quơ tay trước mặt Yến Tư Không: "Người không sợ thật chứ?"
Yến Tư Không lấy lại tinh thần, cười đáp: "Sao có thể."
Trần Mộc nghiêm túc nói: "Đừng sợ, con nhất định sẽ bảo vệ tiên sinh."
"Đa tạ điện hạ, điện hạ quá lo lắng rồi."
Trần Mộc trầm ngâm: "Đi, đi vào rồi nói."
Hai người vào phòng, Trần Mộc vẫn cho lui tất cả mọi người như trước, không hiểu hỏi: "Vừa rồi Chúc thống lĩnh có ý gì? Sao hắn lại bảo người giãn gân cốt ở bãi săn?"
"Chắc là...muốn bảo ta cưỡi ngựa."
"Tiên sinh cưỡi ngựa tốt không?"
"Cũng khá."
"Nếu người muốn đi chơi thì đi cùng với con, ở bên con, Phong Dã tuyệt đối không dám lỗ mãng."
Yến Tư Không cười nói: "Trời lạnh như thế, thần muốn ở trong lều."
Trần Mộc cũng cười: " Tiên sinh đừng cả ngày núp trong phòng đọc sách như thế chứ, cũng phải hoạt động chút đi. Con nghĩ, hôm săn xuân tiên sinh vẫn nên đi theo con thôi, vốn con chẳng để ý đâu, nhưng sau khi nghe Chúc thống lĩnh nói, trong lòng con liền thấy bất an. Bãi săn xuân loạn như vậy, lỡ Phong Dã thật sự đến tìm người gây khó thì làm sao? Không được, người phải ở bên cạnh con."
Mặc dù Yến Tư Không không muốn nhưng cũng không thể chối từ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Tùy điện hạ làm chủ."
Trần Mộc vui vẻ kéo tay Yến Tư Không, giọng mang theo kiêu ngạo nói: "Đến lúc đấy con sẽ cho tiên sinh thấy tài bắn cung của con, Phong Dã có thể kéo cung nặng hai thạch, con cũng không kém đâu."
Yến Tư Không cười đáp: "Điện hạ oai hùng như thế, chắc chắn sẽ là người đứng đầu lễ săn xuân."
Trần Mộc nhìn chăm chú Yến Tư Không, con ngươi lóe ánh kỳ lạ.