Ban đêm, Phong Dã dẫn năm ngàn tướng sĩ rời thành Quỳ Châu.
Bọn họ bỏ những đồ quân dụng không cần thiết, mang khẩu phần lương thực cho mười ngày, trang bị gọn nhẹ ra trận, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để qua chân núi Nam Nhạc.
Trận chiến này đánh ở tốc độ, chỉ cần bọn họ cướp nhanh thì Lương vương sẽ không kịp mai phục.
Từ Quỳ Châu tới Nhạc Dương dài bốn trăm dặm, bình thường hành quân đi được bốn mươi dặm một ngày, giờ đi cũng phải mất mười ngày, mà bọn họ còn phải leo núi qua đường, nếu gặp nạn trêи đường hay gặp phải gió mạnh mưa rét gì đó thì lương thực mười ngày sợ rằng không đủ ăn. Nhưng Phong Dã lại hạ lệnh chỉ mang lương thực cho mười ngày, quyết sống mái một trận, lấy đó để cổ vũ tinh thần.
Yến Tư Không cũng đổi thành khoác giáp trêи mình . Khí chất y vốn đã tiêu sái, nay còn thêm binh giáp, liền tôn lên cái hơn người, anh dũng oai phong của y.
Phong Dã mỉm cười nhìn y lên ngựa, hai người đối mặt nhìn nhau, cũng đáp lại đối phương bằng ánh mắt bình tĩnh.
Phong Dã thở dài một hơi, nói: "Lên đường."
Quan truyền lệnh hô lớn: "Lên đường---"
Để tránh tai vách mạch rừng, bọn họ không dám đánh trống. Kẻ ngậm tăm, ngựa bọc vó, yên lặng bước về phía Nam.
Đường từ Quỳ Châu qua Thi Châu đều bằng phẳng, Phong Dã yêu cầu mỗi ngày hành quân trăm dặm, bởi vì một khi vào núi rồi, tốc độ chắc chắn sẽ chậm đi rất nhiều.
Hai ngày sau đó, nhờ có người địa phương chỉ đường cho, bọn họ tiến vào núi Nam Nhạc.
Khe núi chật hẹp, đại quân bị kéo ra rất dài, kéo thành bốn năm dặm còn dư, đầu đuôi không thể phối hợp nhau, Phong Dã liền ra lệnh chia đại quân thành ba đoạn, mỗi đoạn cách nhau ba bốn dặm để ngừa trúng mai phục còn có thể cứu viện nhau.
Buổi chiều, bọn họ chọn vùng đất cao, gần nước, có hướng mặt trời, nằm ở lưng sườn núi để hạ trại. Dọc đường đi họ cẩn thận dè dặt, đã là đất tiện cho việc mai phục thì dễ vào khó ra nên phải đi vòng để tránh đường như vậy, mặc dù tốc độ hành quân chậm đi không ít nhưng mấy ngày trước đấy đều vượt qua bình yên.
Ngày vào núi thứ tư, trời mưa.
Mưa rơi cũng không lớn nhưng lại cứ miên man, đường núi bùn lầy, vó ngựa dễ hụt, họ đội mưa đi về trước, áo ướt lạnh cả người, tướng sĩ khổ không thể tả, tốc độ hành quân lập tức chậm hơn rất nhiều.
Yến Tư Không ngồi trong doanh trại sưởi ấm, khẽ thở dài: "Phong Dã, ta thấy vẫn nên nghỉ ngơi một ngày thôi, mưa như vậy, lỡ như gặp địa hình núi trơn dốc, hậu quả không thể lường được."
Phong Dã nghiêm túc nhìn chằm chằm mưa rơi liên tục như những viên trân châu ngoài trướng: "Chúng ta nào có ngày nghỉ ngơi, nếu nay để lỡ ngày giờ thì chúng ta chỉ có thể đến khe Thanh Tu thôi."
"Mấy ngày trước quân ta đã đi gấp đôi dự tính rồi, vội đi ít nhất cũng phải ba ngày trời, giờ nghỉ ngơi một ngày còn cho các tướng sĩ hồi phục thể lực, nếu không lỡ gặp mai phục, quân địch dùng khỏe ứng mệt, quân ta tất bại."
"Cho dù vùng núi hoang đường dã này có sáng sủa quang đãng đi chăng nữa, Lương vương cũng chưa chắc tìm được chúng ta, huống chi còn gặp cái thời tiết quái quỷ này." Phong Dã nói: "Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xem thời tiết thế nào rồi quyết định tiếp."
"Ngày mai sợ vẫn không ngớt mưa đâu." Yến Tư Không đáp: "Ta nhìn khí tượng mấy ngày rồi, mây tích* không tan, không khí ẩm ướt lắng đọng trong núi, trong ba ngày này có lẽ sẽ không dừng mưa."
*Mây tích: Mây tích (Cumulus) là một thuật ngữ trong phân loại mây của khí tượng học để chỉ các đám mây thuộc về một lớp được đặc trưng bởi sự tích tụ các thành phần riêng rẽ trong dạng các đám mây bồng bềnh, đống hay tháp, với phần đáy phẳng và phần đỉnh thông thường có hình tương tự như cây súp lơ.
Phong Dã trầm giọng: "Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai quyết định."
"Phong Dã."
"Gọi tướng quân!" Phong Dã trừng y: "Yến Tư Không, trong quân không có tôn ti nhưng có trêи dưới, ngươi khỏi nói thừa đi."
Yến Tư Không chắp tay: "Dạ, tướng quân."
Phong Dã thở một hơi ảo não, phất tay với thị vệ: "Lui xuống hết đi, ta với quân sư phải nghỉ ngơi rồi."
Mấy ngày nay Phong Dã và Yến Tư Không luôn ngủ cùng trướng, lại không có lòng gió trăng, chẳng qua là vì cắt giảm vật liệu để bớt sức vác nặng thôi.
Phong Dã ngoắc tay với Yến Tư Không: "Tới đây."
Yến Tư Không đi tới.
Phong Dã kề vào y: "Ta hơi lo lắng, ngươi đừng giận ta."
Yến Tư Không không để ý đáp: "Ngươi biết tại sao Triệu Phó Nghĩa lại giao binh quyền cho một thiếu niên mới mười chín tuổi như ngươi không?"
Phong Dã hừ nhẹ đáp: "Bởi vì ta xứng với binh quyền này."
"Đúng, bởi vì mười một tuổi ngươi ra trận giết địch, mười bốn tuổi đi sâu vào trận địch, mười sáu tuổi tự lãnh binh, bởi vì ngươi trí dũng song toàn, cũng bởi ngươi kỷ luật nghiêm minh." Yến Tư Không thúc thúc bả vai vào Phong Dã, cười nói: "Cho nên mới vừa rồi ngươi nói đúng, trong quân đội ta không nên gọi thẳng tên húy ngươi, là ta nhất thời nóng lòng nên quên luôn cả chuyện gọi thế tử, quả thực không nên."
"Chậc." Phong Dã chế nhạo: "Sao ta nghe lại thấy ngươi đang châm chọc ta nhỉ?"
"Sao dám chứ."
Phong Dã cười ha ha, nói: "Ngươi là người ta thương yêu nhất, còn gì ngươi không dám đây." Một tay hắn ôm vai Yến Tư Không, nhẹ nhàng lắc lắc: "Không nhi, ta hiểu nỗi băn khoăn của ngươi, nhưng ngươi chưa từng lãnh binh, đánh giặc, không thể hiểu được cảm giác gấp rút khi vội hành quân. Thời cơ chiến đấu thường chỉ xuất hiện trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hơi biếng nhác thôi cũng có thể gây ra họa lớn. Nếu bởi vì hành quân chậm chạp mà không còn cách nào khác phải đến khe Thanh Tu, sợ rằng toàn quân sẽ gặp nguy bị diệt. Lần này chúng ta tranh là tranh ở thời gian, chúng ta không có ngày nào được nghỉ cả, ngày mai xem thời tiết ra sao, nghỉ nhiều nhất nửa ngày thôi."
Yến Tư Không gật đầu: "Nghe ngươi." Y nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Phong Dã, ánh mắt kiên nghị kia sáng như sao, chiếu thẳng về phương xa, y thấy mà lòng rung động. Phong Dã cứ khoác giáp đội mũ, đứng ở trong quân là không còn dáng vẻ thiếu niên tùy tiện lông bông, thích cười đùa mắng giận như ngày thường nữa. Kỷ luật nghiêm minh, nói một không hai, mới là dáng vẻ của hắn khi làm tướng.
-----------------------
Như lời Yến Tư Không, ngày hôm sau mưa vẫn tí tách không ngừng như trước, Phong Dã liền cho đại quân nghỉ nửa ngày rồi mới chỉnh đốn quân lên đường.
Trong núi ướt lạnh, cái lạnh xâm nhập vào thân thể khiến không ít tướng sĩ bị bệnh, ngay cả ngựa cũng liên tục bệnh mất mấy con, tốc độ hành quân càng chậm lại, khẩu phần lương thực cũng ít đi. Ai cũng như bị quỷ đòi mạng nên chẳng kẻ nào dám than phiền, chỉ đành phải nhắm mắt đi về phía trước.
Khi Phong Dã hạ lệnh chỉ mang lương thực cho mười ngày, mặc dù cực mạo hiểm nhưng nếu không có kế này để khích lệ lòng quân thì bọn họ tất đã bị vây trong núi thẳm.
Đi ba ngày trong nguy hiểm, rốt cuộc bọn họ cũng được thấy trời trong. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn chậm mất bốn ngày so với kế hoạch, bây giờ liền rơi vào tình cảnh lưỡng nan, bởi vì bọn họ chỉ còn lương thực cho một ngày.
Nếu hành quân theo đường cũ thì bọn họ đã sớm hết đạn cạn lương rồi, muốn đua cùng thời gian chắc chắn phải chọn đường tắt khác, cũng chính là khe Thanh Tu chẳng ai muốn đi kia.
Khe Thanh Tu, núi kẹp hai bên, đất giữa hẹp dài, vào dễ khó ra, là nơi cực tốt để mai phục. Một khi tiến vào khe Thanh Tu thì chỉ cần thủ ở hai đầu cửa khe, chẳng khác nào đang bắt ba ba trong hũ. Nhưng qua được khe Thanh Tu rồi, đường còn lại đều là đường bằng phẳng, hành quân nhanh có thể đến Nhạc Dương trong vòng hai ngày.
Nếu như Lương vương dò ra được bọn họ vào núi thì chỉ có mai phục ở đây mới dễ bắt hết bọn họ trong một mẻ nhất.
"Khe hẹp thế này, hung hiểm đây." Yến Tư Không khẽ nói, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bản đồ.
"Cũng không phải không có cách phá địch." Phong Dã nói: "Trước khi tới, chúng ta đã đoán chỗ này có thể có mai phục. Muốn phá khe hẹp phải phá một trong các cửa khe."
"Muốn một trong các cửa khe thì dễ, nếu ta là Lương vương, ta sẽ bỏ cửa vào, thủ cửa ra là được. Chiều rộng cửa ra khe Thanh Tu chỉ dài năm sáu trượng, bày chồng các trận, thủ ở cửa khe, làm vậy mới có khả năng nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai*. Ta sợ rằng cho dù sau lưng không có binh mai phục nhưng đầu lại có, hay coi như đầu cũng không binh mai phục thì vẫn rất khó xông vào."
*Trích từ thơ <<Thục Đạo Nan>> của Lý Bạch, Trần Đông Phong dịch:
Một người trông giữ cửa quan
Vạn người phá cửa vẫn bền như không
Vương Mạch Tu thở dài nặng nề: "Mưa to làm hại ta!"
"Lúc này có than phiền cũng vô dụng." Yến Tư Không nhìn Phong Dã: "Tướng quân, hạ quan đề nghị hành quân theo đường cũ, chúng ta có thể no bụng bằng cỏ lúa, tăng tốc độ, đi cả ngày lẫn đêm."
Phong Dã nheo mắt lại, lắc đầu: "Người có thể nhịn đói nhưng ngựa có thể chịu đói à? Chỉ ăn vài ngọn cỏ chứa hàm lượng nước lớn, ngựa vốn không nhịn đói nổi, đến lúc ấy người mệt ngựa mỏi, nếu gặp phải Lương vương truy binh, chúng ta sợ rằng có chạy cũng chạy không thoát."
"Nhưng khe Thanh Tu có đất chết."
Yến Tư Không nói: "Binh pháp bảo rằng, nhược địch tiên cư chi, doanh nhi vật tòng*."
*Trích trong binh pháp Tôn Tử, dịch: Nếu địch chiếm trước ta mà dùng nhiều quân giữ cửa thì ta không nên đánh.
"Nhưng đằng sau còn một câu "bất doanh nhi tòng chi*"."Ánh mắt sáng quắc của Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không: "Có đi khe Thanh Tu không thì chúng ta vẫn mười phần chết chín, sao không đánh cược một lần?"
*Trích trong binh pháp Tôn Tử, dịch: nếu địch không nhiều binh phòng thì ta có thể tiến đánh.
Yến Tư Không thở dài, không tiếp lời.
Vương Mạch Tu nói: "Quân sư, thực ra tướng quân nói có lý, một là Lương vương chưa chắc đã mai phục, hai là Lương vương có mai phục cũng chưa chắc sẽ bố binh ở cửa khe. Năm đó Hàn Tín đến cửa Tỉnh Hình, quân Triệu không chặn ở cửa khe đã để ông ấy mang đại quân nghênh ngang tiến vào, sau đó đánh một trận quyết tử, đại phá quân Triệu, giống với tình hình chúng ta biết bao..."
Yến Tư Không trợn trừng mắt nhìn Vương Mạch Tu: "Hành quân đánh giặc há lại ngóng trông quân địch phạm sai lầm để mình may mắn giành thắng lợi?"
Vương Mạch Tư đờ người, hắn nuốt nước miếng mà trong lòng nhất thời thầm thán phục, thư sinh yếu đuối sao lại có ánh mắt sắc như đao thế này?
Yến Tư Không lại khuyên nhủ lần nữa: "Tướng quân, địa hình hiểm yếu, không thể để địch nhân khống chế*."
*Nguyên văn trích trong binh pháp Tôn Tử: vưu bất khả trí vu nhân
Phong Dã nhìn Yến Tư Không, trầm giọng nói: "Yến quân sư, ngươi ta đã từng chung ý kiến về cách lãnh binh chưa?"
Yến Tư Không ngẩn người: "...Chắc không ít lần rồi."
"Thật không?" Phong Dã nheo mắt lại, bước gần một bước: "Sao ta lại nhớ lần nào ngươi ta cũng trái ý, ngươi cho rằng ta còn trẻ nên không an tâm chuyện gì sao?"
Yến Tư Không khom người: "Hạ quan không dám."
"Ta hiểu hết nỗi băn khoăn của ngươi, nhưng băn khoăn của ta, ngươi có hiểu không?"
"Hạ quan hiểu, vô luận là đi đường cũ hay đi khe Thanh Tu đều có lợi hại riêng, tính cách tướng quân và hạ quan khác hẳn nhau, hạ quan bảo thủ nên đưa ra kế cũng bảo thủ, ít nhất về chuyện này không bàn được đúng sai. Nếu tướng quân khăng khăng vào khe Thanh Tu thì hạ quan sẽ hiến kế khe Thanh Tu." Yến Tư Không thầm thở dài, trong tối y và Phong Dã rất hợp nhau, Phong Dã quả thực coi y như nữ nhân mà nhường nhịn, yêu thương, che chở có thừa, nhưng trêи chuyện lãnh binh đánh giặc thì như lời Phong Dã nói, hai người khác nhau rất nhiều, chả chỗ nào hợp ý nhau, bọn họ một kẻ to gan muốn tiến, một kẻ bảo thủ thận trọng, đã không biết tranh cãi bao nhiêu lần.
Nhưng bây giờ Phong Dã làm chủ soái nên y chỉ có thể khuyên can, không khuyên can được thì phải nghe theo. Vả lại, vùng khe hẹp cũng không phải là chỗ chết hoàn toàn, nếu trở ra từ đây cũng tức bọn họ đã thoát khỏi biển lửa.
"Rất tốt, ngươi có kế gì, nói đi."