Hai người đang trầm mặc trò chuyện thì Nhan Tử Liêm đột nhiên trở về, họ bèn đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Nhan Tử Liêm nhìn Yến Tư Không: "Sao vậy, Lại bộ quá nhàn hạ à?"
Yến Tư Không cười khổ: "Không dối lão sư, có chút...nhàn hạ."
Nhan Tử Liêm ra vẻ đã sớm ngờ tới: "Theo ta vào nói chuyện."
Đi vào phòng, Nhan Tử Liêm đóng kỹ cửa, khép cửa sổ cẩn thận, còn ra ngoài ngó ngó nghiêng nghiêng để chắc chắn không có ai: "Ngồi đi."
"Hôm nay lão sư có khỏe không?"
Nhan Tử Liêm giũ triều phục, ung dung ngồi xuống, khẽ gật đầu: "Không khỏe."
"Sao lão sư lại nói lời này?" Yến Tư Không thầm căng thẳng.
"Chiến sự Tĩnh Viễn vương và Ngõa Lạt mãi không dứt khiến người ta lo lắng đề phòng; tuy chuyện tước phiên đã được thúc đẩy nhờ cuộc mưu phản không thành của Lương vương nhưng tiến triển lại chậm chạp; các quan viên địa phương cấu kết với phiên vương; Hoàng thái hậu bệnh nặng lâu ngày, sợ rằng khó qua nổi mùa đông; Văn quý phi thì nhìn chằm chằm như hổ đói." Nhan Tử Liêm thở dài thật sâu: "Thời buổi rối loạn."
Yến Tư Không an ủi: "Lão sư đừng quá lo lắng, chúng ta thắng trận dẹp phản loạn, tước phiên vẫn tiến triển đều đặn, trái lại con còn cảm thấy vận nước Đại Thịnh tới rồi. Chỉ là..." Y chuyển đề tài, "Mấy ngày trước con đến Đông cung thì gặp phải Văn quý phi, nghe Thái tử điện hạ bảo, dạo gần đây Văn quý phi có ý lôi kéo Huệ phi nương nương, không biết muốn làm gì."
"Chắc chắc chẳng phải lòng tốt gì, phải nhắc nhở điện hạ phòng bị hơn."
"Học sinh đã nhắc nhở điện hạ rồi."
Nhan Tử Liêm nhìn Yến Tư Không: "Lão sư đã già, thời tiết cứ lạnh là cảm thấy khó thở mệt mỏi. Các con phải mau lớn lên, đừng để non sông quý báu ta bị hủy trong tay nịnh thần."
"Lão sư yên tâm."
"Con ở Lại bộ thế nào?"
Yến Tư Không nói về sự "bất đắc chí" của mình ở Lại bộ, kỳ thực y và Nhan Tử Liêm sớm đã lường trước được những chuyện này. Mới đầu chỉ bị coi thường xem ra cũng không tệ lắm, điều này chứng minh Tạ Trung Nhân không để y vào mắt. Bây giờ y ngày càng hiểu rõ tại sao Nhan Tử Liêm phải cài y vào Lại bộ, bởi vì ngoài y ra thì chẳng chọn được ai tốt hơn. Vừa có chức vị thấp kém, vừa thay được vị trí chủ quản, lại phải thông minh nhạy bén, khéo léo thủ đoạn, biết co biết dãn ở đất hiểm, có nhiều kinh nghiệm, trong đám thanh niên này chỉ có y và Thẩm Hạc Hiên là có tư chất ấy, nhưng Thẩm Hạc Hiên đi chắc chắn là tai vạ.
Nhan Tử Liêm liền kiên nhẫn an ủi hắn, bảo hắn kiềm chế và khiêm tốn làm việc, chỉ cần nhẫn nại mấy năm là sớm muộn gì cũng có đất cho hắn phát huy.
Yến Tư Không đã sớm chuẩn bị cho lâu dài rồi.
Nhan Tử Liêm vuốt râu nói: "Thật ra thì ta đã ngờ được con sẽ sống không dễ lắm ở Lại bộ, nhưng con tài hoa xuất chúng, còn là thị độc của Thái Tử, Tạ Trung Nhân sớm muộn gì cũng chú ý tới con. Ta cũng lo lão sẽ kiếm chuyện với con, cho nên, ta đã suy nghĩ cho con một cách hoàn hảo."
"Lão sư, thỉnh nói."
"Hôm nay ta vào cung gặp hoàng thượng, nhắc lại chuyện công chúa Vạn Dương."
Tim Yến Tư Không chợt đập loạn, hơi biến sắc: "Dạ..."
Trêи mặt Nhan Tử Liêm lộ vẻ vui mừng: "Bệ hạ rất hài lòng con trong trận chiến dẹp phản loạn, ngài ấy đã đồng ý và đang lựa ngày gả."
Yến Tư Không cảm thấy hô hấp giật giật, y đờ đẫn chốc thoáng, rồi đứng dậy, quỳ rạp xuống đất, không để Nhan Tử Liêm thấy vẻ mặt mình, thấp giọng nói: "Học sinh cảm tạ lão sư..."
Nhan Tử Liêm chỉ nghĩ rằng y quá vui mừng, cũng cười ha hả theo: "Mau dậy đi. Qua năm nay, công chúa Vạn Dương đã mười bảy tuổi. Ý bệ hạ là, gả trước, chờ bệnh tình Hoàng thái hậu có chuyển biến tốt thì chọn ngày lành tháng tốt làm lễ cưới."
"..." Đại não Yến Tư Không chỉ biết ngớ ra, y vốn phải cao hứng mới đúng. Trong mắt người ngoài, một thư sinh bần hèn nghèo kiết có thể cưới được công chúa thiên kim cành vàng lá ngọc, sợ rằng mười tám đời tổ tông phải tích đức ghê lắm mới được đền đáp thế này. Ở trong mắt y, có thêm tấm biển "Phò mã" không chỉ có hỗ trợ y rất nhiều, mà còn thêm được một kim bài miễn tử.
Nhưng lúc này y chỉ nghĩ tới, nếu Phong Dã biết được sẽ phản ứng ra sao.
Nhan Tử Liêm đắc ý nói: "Hoạn tặc kia sợ rằng chẳng nghĩ tới ta ra chiêu này đâu. Vạn Dương là công chúa bệ hạ yêu thương nhất, bệ hạ từng thầm nói với ta, Vạn Dương ngây thơ được cưng chiều, không muốn gả nàng vào thế gia đại tộc để tránh phải chịu ủy khuất, con xuất thân là trí thức nghèo nhưng tương lai sáng lạn, chính là con rể mà bệ hạ mong muốn."
Yến Tư Không thẫn thờ nhìn mặt đất, không đáp lại.
Lúc này Nhan Tử Liêm mới phát hiện được điểm bất thường của Yến Tư Không: "Tư Không, sao vậy? Chẳng lẽ con không vui?"
"Học sinh...học sinh đương nhiên vui rồi, học sinh chỉ sợ...học sinh xuất thân nghèo hèn, sợ ủy khuất công chúa Vạn Dương..."
"Tư Không à, ở kinh thành này, công tử danh sĩ đến độ thành thân có cả ngàn vạn, nhưng ai tài mạo song tuyệt bằng con? Cô nương bình thường thấy con, nào không vui chứ? Anh hùng không hỏi xuất xứ, bệ hạ cũng nhìn trúng con rồi, con không cần phải tự coi nhẹ mình đâu, cứ an tâm làm Chuẩn Phò mã của con đi." Nhan Tử Liêm hài lòng nói: "Cha nương con mất cả rồi, thân là lão sư con, ta có thể tìm được một hôn sự tốt cho con như vậy, chính ta cũng cực kỳ vui vẻ an tâm."
"...Ân sư như cha nương sống lại, học sinh vô cùng cảm kϊƈɦ."
----------------------------------------------------
Rời khỏi các Văn Uyên, Yến Tư Không bước về nhà trong vô thức. Y có nên nói với Phong Dã không? Y lấy lập trường gì để nói với Phong Dã đây?
Cho dù y không nói, thì Phong Dã vẫn sẽ biết nhanh thôi.
Nếu Phong Dã biết, sẽ ra sao nhỉ...
Nhưng làm gì được, Hoàng thượng đích thân gả, chẳng lẽ kháng chỉ à? Vả lại, sẽ có ngày Phong Dã cũng phải thú thê, hai người cứ mỗi người một ngả tại đây, tránh cho khó chịu về sau, trái lại cũng tốt.
Yến Tư Không đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài buồng xe. Đó là tiếng vó một con ngựa. Trong kinh thành, trừ được đặc xá hoặc có chuyện quan trọng ra, bằng không không được phép cưỡi ngựa. Tiếng vó ngựa kia không nhanh không chậm, tốc độ chậm rõ ràng, không giống như có chuyện quan trọng, duy nhất có thể là...
Yến Tư Không thậm chí còn chẳng kịp suy tính đã vén màn vải lên.
Một con tuấn mã đỏ như lửa đi áp sát qua xe ngựa y, vừa ngẩng đầu nhìn liền đối mặt ngay với một đôi mắt cực kỳ quen thuộc, trong con ngươi thoáng qua kinh ngạc.
Ánh mắt Yến Tư Không và Phong Dã giao nhau trong không trung, cho dù chỉ lướt qua trong khoảnh khắc nhưng ánh mắt lại sớm đã đóng băng, mọi thứ xung quanh tựa như biến mất hết, trong trời đất này chỉ còn khuôn mặt nhau là rõ ràng y nguyên.
Hai người rời mắt đi rất nhanh.
Yến Tư Không ép mình phải kiềm chế không quay đầu lại, y rụt cái cổ đang cứng đờ vào buồng xe, nhưng mãi không bình tĩnh lại nổi.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, chồi non nhỏ nhắn không rõ tên là gì, đang lặng lẽ nảy mầm nơi đáy lòng, cũng khô héo trong phút chốc.
Trêи mặt Yến Tư Không hiện lên nụ cười tự giễu.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa đã đi xa kia lại dồn dập chạy lại. Trong lúc Yến Tư Không vẫn còn ngây ngốc, xe ngựa của y bỗng bị bắt dừng, hai con ngựa phát ra tiếng hí ngắn ngủi, vó ngựa đạp trêи đất gấp gáp mà hỗn loạn, buồng xe liên tục lắc lư.
Phong Dã kêu lớn ở ngoài xe: "Yến Tư Không, đi ra."
Tim Yến Tư Không đập loạn, y nắm song cửa, nhất thời chẳng biết làm sao.
Phong Dã lại gọi: "Đi ra."
Yến Tư Không chợt đẩy cửa xe ra, cách hai trượng, y nhìn thật sâu vào Phong Dã, con ngươi không ngừng run run.
Phong Dã nghiêng đầu: "Đi với ta."
Phu xe quay đầu nhìn Yến Tư Không, khó xử nói: "Đại nhân, chuyện này..."
Bấy giờ người đi trêи đường không nhiều, nhưng cũng có mắt nhìn bên cạnh, họ không giải thích nổi bầu không khí giương cung bạt kiếm nhưng lại mang theo ý vị khó hiểu của hai người.
Yến Tư Không thầm cắn răng, rời buồng xe, nhảy xuống chỗ Phong Dã. Phong Dã nắm tay y, quay hông lại, Yến Tư Không thuận thế ngồi đằng sau Phong Dã.
Phong Dã thúc vào bụng ngựa, Túy Hồng bước nhanh tới phủ Tĩnh Viễn vương.
Yến Tư Không muốn nói gì đó, nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, không biết nên nói gì, mà Phong Dã cũng cả đường im lặng.
Trở về vương phủ, Phong Dã kéo y vào trong sân.
Yến Tư Không cuối cùng cũng tìm được thanh âm mình: "Thế tử muốn làm gì?"
Phong Dã mắt điếc tai ngơ.
"Thế tử...Phong Dã!" Yến Tư Không hất tay hắn ra, chỉnh lại triều phục, bản thân cũng sớm bình tĩnh từ lâu.
Phong Dã quay đầu nhìn y: "Ngươi muốn nói ở đây à?"
Bên cạnh có tôi tớ đang làm chuyện vặt, Yến Tư Không ho nhẹ một tiếng, thẳng lưng: "Thế tử, thỉnh."
Yến Tư Không theo Phong Dã vào thư phòng. Phong Dã cầm một thứ gì đó trêи bàn lên, ném cho Yến Tư Không. Yến Tư Không thuận tay đón lấy, nhìn kỹ thì là một cái hộp gỗ, y không rõ nên nhìn Phong Dã.
"Mở ra xem thử." Phong Dã mang vẻ mặt không chút thay đổi nhìn y.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, mở hộp gỗ ra, bên trong chứa vài phong thư: "Đây là gì?"
"Ngươi mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết sao."
Yến Tư Không cầm bức thư nằm trêи cùng, gỡ nó ra. Lúc y mở bức thư này, y ngây dại.
Đó là bức vẽ mình, chính xác mà nói, là bức vẽ mình năm mười sáu mười bảy tuổi, hơn nữa còn là tờ công bố treo thưởng của nha môn, tên là tên giả dùng năm đó --- Nam Ngọc.
Yến Tư Không run rẩy mở những bức thư khác ra, có một vài hồ sơ y buôn muối lậu bị truy nã năm đó, có cả nội dung liên quan tới ông chủ trước đó của y và Xà Chuẩn.
"Ta đi điều tra Xà Chuẩn và ngươi." Phong Dã bình tĩnh nói, "Năm đó ngươi và hắn theo chân một người bán muối lậu tên "Lục Thánh Phật" ở vùng duyên hải Giang Nam, sau đó "Lục Thánh Phật" bị bắt, ngươi và Xà Chuẩn mang hết tất cả mấy đồng bạc bẩn của gã bỏ trốn. Nha môn truy nã ngươi ba tháng, sau đó ngươi cũng bị bắt, nhưng ngươi tiêu một trăm hai chục ngàn lượng bạc trắng, mua chuộc nhiều quan viên, tìm một tử tù khác thay ngươi chịu chém đầu. Sau đó đổi tên đổi họ, một đường hát vang tiến mạnh, thành Yến Tư Không ngày hôm nay."
Tiết trời cuối thu mà Yến Tư Không vẫn cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, nhưng Phong Dã càng thấy rõ bộ mặt thật của y thì y lại càng cảm thấy như trút đi được gánh nặng, dẫu sao, cuối cùng y cũng không phải giả bộ nữa. Y nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhếch môi cười: "Ta cố tình để bị bắt, vì muốn "Nam Ngọc" biến mất từ đây."
Phong Dã nắm chặt quả đấm: "Ngươi cũng thừa nhận rồi? Tất cả những chuyện này đều do ngươi làm ư?"
"Ngươi đã tra ra rất rõ như vậy rồi, ta còn ngụy biện thế nào được nữa?"
"Ngươi thân là mệnh quan triều đình, mà lại là một tử tù bán muối lậu, hối lộ thoát tội!" Phong Dã lạnh lùng nói: "Ngươi không sợ ta tố cáo ngươi sao?"
"Ngươi sẽ không." Yến Tư Không đáp chắc chắn, "Nếu không ngươi còn đứng chỗ này làm gì."
"Ngươi..." Phong Dã chỉ vào y: "Yến Tư Không, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu bộ dáng ta không biết?"
"Cái bây giờ ngươi thấy, mới thật sự là ta." Yến Tư Không cười nhạt nói: "Ta là một tiểu nhân mưu mô, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để trả thù. Chỉ cần có thể trả thù cho cha ta, cho nhà ta, bán muối lậu đã là gì, ngấm ngầm mưu hại đã là gì, thân ta đã sớm ở địa ngục rồi, ta nhất định phải kéo kẻ thù xuống theo."
"Vậy ta thì sao!" Phong Dã gầm nhẹ, trợn mắt hung tợn nhìn Yến Tư Không: "Trong mắt ngươi, ta là gì? Ngươi nói thân ngươi ở địa ngục, vậy niềm vui khi ngươi và ta ở bên nhau đều là giả phải không? Giả như quá khứ của ngươi, lời nói của ngươi, âm mưu quỷ kế của ngươi, con mẹ nó, tất cả đều là giả."
Yến Tư Không hét lớn: "Ngươi là thật!"
Phong Dã kinh ngạc nhìn Yến Tư Không.
Mũi Yến Tư Không đau xót, môi khẽ run, y dùng sức chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Phong Dã, ngươi là...một thứ không ngờ tới, trong kế báo thù lâu dài của ta không có ngươi, nhưng ngươi...nhưng ngươi vẫn xuất hiện...Ta không nói với ngươi, là bởi vì, ta không muốn cuốn ngươi vào, ngươi cần gì phải ép ta."
"...Ngươi nói ta là thật, có ý gì."
Yến Tư Không cúi đầu, tim giằng xé, y nói với giọng khàn khàn: "Từ năm mười ba tuổi, ta gần như không còn nói thật nữa, không còn thật lòng đối đãi ai. Chỉ có ngươi, ta cho rằng ta với ngươi, là thật..."
Phong Dã mắng một câu trầm thấp: "Miệng ngươi toàn lời nói dối, bảo ta tin tưởng ngươi thế nào?"
"Ngươi...không cần tin." Yến Tư Không ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ bừng: "Phong Dã, ngươi cứ làm tốt thân phận thế tử ngươi đi, ngươi ta vốn không nên như vậy, vốn đã không nên. Chuyện ta phải làm không liên quan đến ngươi, chỉ cầu ngươi nể tình quá khứ...Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì." Y nói xong liền quay người muốn đi.
Phong Dã bước nhanh đến, ôm chầm lấy y từ phía sau.
Yến Tư Không cắn môi, trong mắt tràn đầy thống khổ và vùng vẫy, trong lòng y vang lên tiếng kêu gào từ chối, y muốn từ chối tất cả những thứ này, y không thể để Phong Dã thao túng cảm xúc y, y không thể để bản thân có điểm yếu không nên có, y phải vô địch. Nhưng thân thể lại chẳng có chút sức lực nào.
Phong Dã cắn răng nghiến lợi nói: "Yến Tư Không, ngươi mẹ nó khốn kiếp thật, nếu sớm biết ngươi là hạng người âm hiểm xảo trá như vậy, ta, ta chắc chắn sẽ không động tâm với ngươi, nhưng giờ đây..." Hắn siết chặt hai cánh tay, gần như muốn khảm Yến Tư Không vào người mình, hắn thở dài một hơi, cay đắng nói: "Ngày đêm đều nghĩ về ngươi."
Yến Tư Không dùng sức trợn to hai mắt mới ngăn được nước mắt lưng tròng nhỏ xuống, y mở miệng, nhưng lại không thốt nên lời.
"Không nhi, ta vừa giận ngươi, lại vừa đau lòng cho ngươi..." Phong Dã run giọng nói, "Ngươi chắc chắn chịu rất nhiều rất nhiều đau khổ, còn nhỏ như vậy đã mất hết tất cả, ngươi một thân một mình phiêu bạt mấy năm qua, ngươi còn muốn dùng sức một người để trả thù những kẻ quyền cao chức trọng đó. Quá khứ ta không thể bảo vệ ngươi, chẳng lẽ bây giờ ta cũng không thể làm chỗ dựa cho ngươi sao?"
Yến Tư Không không khống chế được nữa, nước mắt tuôn trào như vỡ đê. Mười một năm rồi, đây là lần đầu, có người nói muốn làm chỗ dựa cho y.
Yến Tư Không vùng vẫy xoay người, y ôm mặt Phong Dã, ra sức chặn lấy môi người kia. Hai người hôn chật vật mà thô lỗ, nước mắt mặn chát chảy vào miệng, chan chứa đắng cay.
"Phong Dã, đừng đối tốt với ta..." Yến Tư Không nói nghẹn ngào mà không rõ.
"Tại sao?"
"Đừng đối tốt với ta, ta không phải người tốt..." Yến Tư Không chôn mặt vào lồng ngực Phong Dã, hận không thể nấp mãi trong cái nơi ấm áp này.
Phong Dã khẽ nói: "Có lẽ ngươi không phải người tốt, nhưng ngươi là người của ta."
Yến Tư Không nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt chảy giàn giụa.
Hai người ôm nhau thật chặt. Giờ khắc này, bọn họ hận không thể hòa nhau làm một, chỉ để cảm nhận ấm áp và thâm tình của đối phương.
Chương 8: