Sau khi lành bệnh, Yến Tư Không tính toán mình đã ở đại doanh Lang vương sáu bảy ngày, Kiềm Châu chắc chắn đang vô cùng lo lắng, nhưng trước khi đi y đã dặn dò, chỉ cần không có tin y chết thì cứ án binh bất động.
Y không thể rúc trong trướng tự thương tự cảm cả ngày được, giờ tỉnh táo thì nên làm chuyện lúc tỉnh táo, do vậy y quyết định kiểm tra đại doanh, xem Phong Dã rốt cuộc nắm binh thế nào.
Nhưng vừa bước đến màn trướng, y đã bị ngăn lại.
Ngô Lục Thất đang canh giữ bên ngoài, thấy y liền chắp tay nói: "Yến đại nhân, Lang vương có lệnh, ngài...không được rời khỏi doanh trướng."
Yến Tư Không cau mày: "Ta nằm dí ở đây mấy ngày rồi, giờ chỉ muốn ra ngoài tản bộ hít thở không khí chút thôi."
"Lang vương có lệnh..." Ngô Lục Thất ra vẻ khổ sở: "Tiểu nhân không dám để ngài rời đi."
Yến Tư Không im lặng một hồi: "Khuyết tướng quân đâu?"
"Khuyết tướng quân đi đón quân lương rồi ạ."
Quân lương...Yến Tư Không nhớ mang máng hôm ấy ở trong lao bọn họ có nhắc đến chuyện Nguyên Thiểu Tư đi vận chuyển lương thực, chẳng lẽ là đi đón Nguyên Thiểu Tư? Xem ra y sắp được gặp Nguyên Thiểu Tư rồi.
Mặc dù trong lòng đã quyết không thanh minh cho mình nữa, nhưng nếu có cơ hội chứng minh y rốt cuộc là ai, y sẽ không cam lòng cứ buông bỏ như thế. Cho dù Phong Dã không tin y, nhưng nếu Nguyên Nam Duật có thể tin y thì vẫn đáng giá để y thử một lần.
Y hít sâu một hơi, hỏi: "Đi đón Nguyên tướng quân à?"
"Đúng vậy."
"Đã thế, ngươi vào nói chuyện với ta đi!" Y muốn thám thính từ Ngô Lục Thất xem Nguyên Thiểu Tư có địa vị gì trong quân Lang vương.
Ngô Lục Thất lộ vẻ khó xử.
"Sao thế? Lang vương còn lệnh nữa à?"
Ngô Lục Thất cung kính đáp: "Lang vương bảo, bảo..."
"Bảo cái gì?" Yến Tư Không nhấn mạnh.
Y từng tiếp xúc với nhiều người, lại còn là người khôn ngoan và khí thế, nhóc con nông thôn chân lấm tay bùn thế này sao có thể chống đỡ? Tiểu tốt hơi sợ thật, song vẫn kiên trì đáp: "Bảo rằng ngài khỏi rồi thì không cần người chăm sóc nữa, cũng không được lắm lời với ngài."
Trái tim Yến Tư Không lạnh lẽo, Phong Dã lại phòng bị y đến vậy. Y hừ lạnh, phất mạnh tay áo, xoay người vào trướng.
Bữa trưa và bữa tối hôm đó y chẳng động một miếng nào, bất đắc dĩ lắm, Ngô Lục Thất đành phải bẩm báo với Phong Dã.
Sau một ngày đói bụng thì Phong Dã xuất hiện, hắn nhìn Yến Tư Không đang yên lặng ngồi đọc sách trước án, trong lòng đột nhiên bùng lửa giận, lạnh lùng nói: "Yến Tư Không, ngươi ngu xuẩn như thế từ khi nào, định tuyệt thực để uy hϊế͙p͙ ta?"
"Ta cũng không phải tuyệt thực." Yến Tư Không lật sách trong tay, không ngẩng đầu, từ tốn đáp: "Chỉ là một người ăn thấy cô đơn nên không có hứng."
"Ngươi muốn ta ăn với ngươi?"
Yến Tư Không cười trào phúng: "Sao dám nhọc Lang vương đại giá, ngài ở đây, tôi càng không ngon miệng hơn."
"Ngươi muốn gặp Khuyết Vong?" Phong Dã hơi nheo mắt lại: "Ngươi nghĩ ta sẽ để hắn bên cạnh ngươi, sau đó bị yêu ngôn xảo ngữ của ngươi lừa gạt lần nữa? Đừng có mơ, không có lệnh ta, hắn sẽ không gặp ngươi đâu."
"Chúng ta là huynh đệ, cho dù đệ ấy tin ta cũng không có gì đáng trách."
"Các ngươi không phải huynh đệ." Phong Dã tiến gần vài bước: "Các ngươi không cùng huyết thống, cũng chưa từng đối đãi nhau thật lòng, chẳng có huynh đệ nào lại để "huynh đệ" mình gánh tội thay. Hắn sẽ không tin ngươi, mà ta cũng sẽ không để ngươi có cơ hội lợi dụng hắn lần nữa."
Con ngươi Yến Tư Không bùng lửa giận: "Ta lớn lên với đệ ấy, huynh đệ ta còn thân hơn tay chân, ngươi không cho đệ ấy gặp ta, ngươi dựa vào gì chứ!"
"Dựa vào ta là Lang vương." Phong Dã đi tới trước mặt y, ngồi xổm người xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú y: "Dựa vào hắn từng kề vai chiến đấu với ta, vào sinh ra tử với ta, dựa vào hắn đã cứu mạng của ta, dựa vào hắn đã cùng ta vượt qua những tháng ngày dày vò nhất đời này, dựa vào hắn là Tư Không của ta."
"Tư, Không, của, ngươi." Yến Tư Không gằn từng chữ, trái tim thắt lại. Y nhìn vẻ mặt bá đạo và lãnh khốc của Phong Dã, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh đến tận xương, y run rẩy nói: "Phong Dã, chẳng lẽ ngươi đối với đệ ấy..."
Phong Dã thưởng thức vẻ mặt kinh sợ của Yến Tư Không, trong lòng thống kɧօáϊ cực kỳ, hắn không phủ nhận mà cười lạnh: "Hắn với ngươi, khác biệt."
Yến Tư Không nắm vạt áo Phong Dã, lạnh lùng nói: "Nguyên Thiểu Tư trở lại chưa? Hắn có dám đối chất với ta không?"
"Sao hắn lại không dám?" Cánh tay dài của Phong Dã vòng qua eo Yến Tư Không, ôm thật chặt. Hắn ép y phải dán vào ngực mình, tiếng thở dốc ngày một nặng nề hơn: "Khi nào hắn trở về, ngươi có thể được gặp hắn ngay."
Hai tay Yến Tư Không nắm chặt thành quyền đặt trêи ngực của Phong Dã, sợ hãi trong đêm đó lại tập kϊƈɦ, y run rẩy trừng Phong Dã: "Ngươi...lại muốn làm gì..."
"Ngươi là tù binh của ta, ta là người ngươi từng chính miệng thề theo cả đời, cho dù là doanh trướng này hay thân thể của ngươi..." Phong Dã ngả ngớn nâng cằm y: "Ta thích thì ta đến, không cần phải báo cáo ngươi."
Yến Tư Không nắm cổ tay Phong Dã, y đã khỏe lại nên không còn dễ để hắn muốn làm gì thì làm nữa.
Bốn mắt hai người tóe lửa trong không khí, xen vào đó là địch ý mãnh liệt, cuối cùng Phong Dã cũng thả Yến Tư Không ra, chẳng có ý tốt nói: "Một người ăn cô đơn à? Ta sẽ tìm bạn cho nhà ngươi."
Yến Tư Không đưa mắt nhìn bóng lưng Phong Dã, cho đến khi hắn biến mất khỏi doanh trướng mới xụi lơ trêи đất, thân thể đã đổ mồ hôi lạnh.
Vừa nhắc tới Nguyên Nam Duật, thái độ Phong Dã làm y đoán không ra. Tới giờ y đã không còn phân biệt nổi trước đây Phong Dã động tâm là "Tư Không" hay là chính y nữa, nếu như...nếu như Phong Dã đối với Nguyên Nam Duật...
Yến Tư Không nhắm hai mắt lại, chỉ coi mình lo lắng vớ vẩn, không muốn nghĩ sâu hơn.
-----------------------------------------------------
Chẳng bao lâu thì Yến Tư Không cũng biết rốt cuộc Phong Dã muốn tìm bạn gì cho y.
Màn đêm vừa buông, y đang ở trong trướng liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng hỗn loạn, đám lính kẻ reo hò kẻ hoảng sợ. Yến Tư Không tò mò đứng dậy, muốn xốc màn cửa ngó ra ngoài.
Nhưng vừa đến gần màn cửa, tiếng huyên náo bên ngoài lập tức im bặt lại, cơ hồ trở nên lặng ngắt như tờ. Cách tấm màn mỏng, Yến Tư Không cảm giác được hơi thở nguy hiểm đến tận xương, rõ ràng y chưa thấy gì cả mà tóc gáy đã dựng đứng. Bản năng cảnh cáo với y rằng, bên ngoài trướng đang có thứ gì đó có thể uy tiếp tính mạng y.
Sau đó, y nghe được tiếng thở phì phò, đó không phải người, mà là --- thú!
Màn cửa bị vén lên, Yến Tư Không không kiềm được lui về sau, một con sói lớn với bộ lông xám như tro chui vào. Con mắt nó màu trắng xanh, trong bóng đêm lấp lóe ánh sáng lục yếu ớt, dưới cái mũi ngăm đen ẩm ướt là một hàng nanh trắng ngà sắc nhọn gồ ghề dưới lớp da má đang co giật, đủ để dọa người ta sợ đến run chân.
Khi đã bước vào doanh trướng hoàn toàn rồi, nó liền rũ mạnh lông, thân thể to lớn gò ép doanh trướng trở nên chật hẹp và chen chúc, như thể tất cả đã nằm gọn trong miệng nó.
Yến Tư Không run rẩy nhìn con sói lớn trước mắt, nhẹ giọng gọi: "...Hồn nhi."
Phong Hồn quan sát Yến Tư Không, nó giơ móng vuốt lên, từng bước tới gần y.
Yến Tư Không lui về sau từng bước, y nuốt nước bọt, khó kiềm chế sự khẩn trương. Đã nhiều năm như vậy rồi, con Lang vương chân chính này có còn nhớ y không? Nếu, nếu như không còn nhớ...
Một người một sói cứ vậy lui đến mép doanh trướng, cho đến khi sau lưng Yến Tư Không chạm vào màn vải, rơi vào đường cùng, y mới bất đắc dĩ dừng chân. Y nhìn Phong Hồn, trêи trán đã lấm tấm mồ hôi rịn.
Phong Hồn bước tới gần Yến Tư Không, nó khuỵu hai chân sau xuống, ngồi thẳng lưng. Con mắt duy nhất nó nhìn Yến Tư Không lạnh như băng, tựa như đang chờ điều gì đó.
Khi Phong Hồn ngồi xuống, bọn họ gần như cao bằng nhau, con thú với răng nanh sắc nhọn đang ở trước mặt Yến Tư Không, thậm chí y có thể nghe thấy tiếng hít thở của nó, ngửi được mùi thịt tươi lâu ngày trong miệng nó, thực sự khó ngửi.
Phong Hồn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nó dụi mạnh đầu vào người Yến Tư Không, sau đó nằm xuống, không thèm quan tâm đến y nữa.
Yến Tư Không như trút bỏ gánh nặng trêи người, y thở hắt một hơi, Phong Hồn vẫn còn nhớ y, đây là đang lấy lòng y...Tạm cứ coi là lấy lòng vậy đi!
Yến Tư Không đặt ʍôиɠ xuống đất, vuốt ve đầu Phong Hồn: "Hồn nhi, ngươi còn nhớ ta à?"
Phong Hồn khịt mũi thay cho lời đáp lại.
"Năm đó ta lên núi tìm ngươi, tìm nhiều lần lắm..." Yến Tư Không vuốt ve bộ lông thô cứng, thở dài: "Ta còn cưỡi Túy Hồng đi tìm ngươi, chẳng phải ngươi rất thích chơi với nó sao, xem ra khi ấy ngươi đã đi rồi, may mà ngươi đi..."
Phong Hồn hừ nhẹ.
Yến Tư Không nằm lên mình Phong Hồn, rúc mặt mình vào bộ lông dày ấm áp, y nhớ lại năm đó mình và Phong Dã gối lên con sói lớn này uống rượu tán gẫu, sau đó cùng say khướt ngủ gật dưới cây hòe, hay có lần dạo bước cùng nó thưởng xuân trêи Cảnh Sơn, có lần sưởi ấm cùng nó tránh mưa trong sơn động, còn có cái ngày trời chiều nắng, bọn họ ngồi trêи mình Túy Hồng xuống núi với nó, cùng chúng...rong ruổi trêи thảo nguyên.
Một Phong Dã ngây ngô thẳng thắn, một nụ cười vô ưu vô lo bất chợt hiện lên trong tâm trí y, lập tức khiến trái tim y co rút đau đớn.
Nếu nhân sinh như lần đầu gặp gỡ.
Y nhắm mắt lại, một giọt lệ nơi khóe mắt thầm lặng rơi, hai tay y níu chặt lông Phong Hồn, muốn kiếm tìm trêи người con thú ấy chút ấm áp khó khăn.
Phong Dã, ngươi có thấy hay chăng, đến cả Phong Hồn còn nhận ra ta...
-------------------------------------------
Vô luận Phong Dã cho Phong Hồn đến làm bạn với Yến Tư Không hay thực chất là theo dõi y thì y vẫn vui vẻ trước sự xuất hiện của Phong Hồn. Hơn nửa đời y nằm trêи mũi đao, không cẩn thận chút thôi là đầu thân một nẻo, ngày nào cũng có thể là những ngày cuối đời, cho nên gặp lại cố nhân đã xa cách từ lâu --- cho dù "cố nhân" này không phải người cũng đủ làm y vui vẻ.
Chỉ là sau hai ngày chung sống với Phong Hồn, y lại phải gặp kẻ mà đời này y không muốn gặp lần nào nữa, vị cố nhân không thể không gặp ngày hôm nay --- Nguyên Thiểu Tư.
Nhờ có Nguyên Nam Duật mà Nguyên Thiểu Tư được Phong Dã trọng dụng, giờ khá có uy trong quân.
Yến Tư Không hiểu tại sao Nguyên Thiểu Tư lại nói dối. Với kẻ tư chất bình thường mà mơ mộng xa vời như Nguyên Thiểu Tư, bởi vì phụ thân chết oan mà con đường làm quan của hắn bị hủy hết, thậm chí còn không thể không xa xứ, phải mai danh ẩn tích, mất mười mấy năm mới có cơ hội để nở mày nở mặt, sao có thể không nắm lấy cơ hội này. Nếu hắn theo đúng người, thì khi Phong Dã thật sự làm chủ kinh đô, đó cũng chính là lúc hắn phong hầu thêm tước, rạng rỡ tổ tông.
Mặc dù Nguyên Thiểu Tư không có hảo cảm với y, còn muốn đuổi y ra khỏi nhà, nhưng y niệm đại ơn Nguyên gia chưa từng nửa lời oán thán, song Nguyên Thiểu Tư đối xử với y như vậy, sợ rằng đến một tơ một hào tình huynh đệ cũng đừng hòng y nể nang.
Chương 22: