"Tường thành phía Đông của Mậu Nhân bị ảnh hưởng nghiêm trọng trong lần công thành trước, mặc dù đã tăng cường phục hồi nhưng tất nhiên không thể kiên cố bằng trước đây, nếu muốn phá thành thì nên tiến công từ phía Đông." Yến Tư Không ngồi xếp bằng trêи giường trước lò sưởi, nói với Phong Dã và Nguyên Nam Duật.
Hôm nay, Phong Dã dẫn Nguyên Nam Duật tới bàn bạc với Yến Tư Không làm cách nào để công thành Mậu Nhân. Nguyên Nam Duật là tướng quân tiên phong của Phong Dã, kiêu dũng thiện chiến, trận công phá Mậu Nhân lần này, cái quan trọng nhất là chữ "nhanh", cần quân đội hùng hậu, cho nên ba người phải thương nghị với nhau.
Nguyên Nam Duật suy nghĩ rồi nói: "Bây giờ binh lực Mậu Nhân yếu kém nhưng lương thảo đủ đầy, bọn họ nhất định sẽ liều chết thủ thành, muốn công phá Mậu Nhân phải phá được thành nó."
"Bây giờ tiết trời ngày càng lạnh, nhưng vẫn chưa đủ lạnh." Yến Tư Không xoa tay trước lò sưởi. Tây Bắc khác với Liêu Đông. Liêu Đông là cái lạnh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, người ta có thể đề phòng được, còn cái lạnh Tây Bắc thì như dao cùn cứa trêи từng tấc da, lúc có mặt trời còn hơi ấm áp, thậm chí da còn se lại vì ánh nắng, nhưng khi mặt trời vừa xuống núi lại chẳng khác nào giáng xuống một hố băng, cái lạnh thấu xương ập đến trong nháy mắt , Yến Tư Không không quen với thủy thổ, thân thể hay ốm yếu, từ lúc đến đông, hôm nào cũng kề bên lò sưởi.
"Còn phải lạnh hơn nữa." Phong Dã lập tức biết Yến Tư Không muốn nói gì: "Tường thành mới vừa tu sửa nên vẫn chưa cứng hẳn, nước trong gạch gặp lạnh kết băng sẽ dễ phục hồi các vết rạn nứt. Nếu tập kϊƈɦ vào thời điểm lạnh nhất, một là đánh úp, hai là dùng xe công thành có thể phá hủy tường thành nhanh hơn."
Nguyên Nam Duật sáng tỏ: "Vậy chúng ta sẽ tập kϊƈɦ Mậu Nhân trong đêm, đánh chúng trở tay không kịp."
Sắc mặt Phong Dã lạnh lẽo: "Nếu không phải vì tên Thẩm Hạc Hiên, cái thành nhỏ Mậu Nhân đáng nhẽ phải bị hạ ngay từ lần trước rồi, trong thành còn người của chúng ta, hay là tìm thời cơ giết hắn đi."
"Không thể." Yến Tư Không vội can ngăn: "Thứ nhất, bây giờ Mậu Nhân canh phòng nghiêm ngặt, ra vào thành đều phải kiểm tra rất nhiều lần, chưa chắc ngươi có thể tiếp cận được người nọ, thứ hai, nếu giết Thẩm Hạc Hiên sẽ đánh rắn động cỏ."
Phong Dã hừ lạnh: "Cũng đúng, kẻ này hại ta mất mấy ngàn binh mã, đánh được Mậu Nhân rồi giết hắn tế sau."
Yến Tư Không muốn nói lại thôi, trong lòng y vẫn trọng người tài, luyến tiếc Thẩm Hạc Hiên, nhưng ở thời khắc quan trọng này y lại không dám cầu tình cho hắn. Dù sao cũng sắp đánh một trận, mà Phong Dã vốn đã hoài nghi y, y không thể gây thêm rắc rối nữa. Phong Dã vui, y khuyên rồi cầu tình mới hữu hiệu. Vì vậy, y nói :"Muốn đối phó Kiềm Châu, người này còn hữu dụng, đừng nóng vội giết hắn."
Phong Dã không đáp, nhưng Yến Tư Không biết, Phong Dã đã không còn là thế tử lỗ mãng trước đây.
------------------------------------------------------
Trong khoảng thời gian này, Phong Dã âm thầm chuẩn bị công thành, nhưng trong doanh trại mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, để thám báo Mậu Nhân cho rằng Phong Dã đã bị Yến Tư Không khuyên nhủ và đang chờ tin tức từ triều đình. Ngày này qua ngày khác, tiết trời ngày càng lạnh, trông có vẻ bất lợi với Phong Dã, nhưng như vậy mới khiến kẻ địch lơ là, mới có thể xuất kỳ bất ý*.
*Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.
Rốt cuộc, vào một buổi tối, Yến Tư Không nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động khác thường, trong lòng y dự cảm được điều gì đó, bèn bật dậy, khoác áo định ra ngoài, ai ngờ lại bị hai cây trường thương chặn ngang trước mặt, ngăn cản lối đi..
Yến Tư Không nhìn doanh trướng sáng bừng đèn đuốc, Phong Dã đang tập kết đại quân, chuẩn bị xuất phát. Hắn đã âm thầm chuẩn bị nhiều ngày nên hành động cực kỳ nhanh chóng.
Tuy bọn y cùng tính kế công thành, nhưng từ đầu đến cuối Phong Dã chưa từng nói cho Yến Tư Không hôm nào sẽ hành sự, rõ ràng là đề phòng y. Bây giờ y đang bị thị vệ cản lại cũng là để diễn một màn kịch y chẳng hay biết chuyện gì xảy ra, sau khi Phong Dã xuất phát y sẽ bị giam lỏng.
Mặc dù Yến Tư Không biết rõ mọi chuyện, nhưng đứng đằng xa nhìn Phong Dã và Nguyên Nam Duật ngồi trêи con ngựa cao to nghiêng tai trò chuyện, Phong Hồn mình khoác giáp nhẹ cũng đi theo, bọn họ sắp sóng vai ra sa trường, còn y thậm chí lại không rõ thời gian hành quân chính xác, trong lòng không khỏi xót xa.
Ngô Lục Thất cứng rắn nói: "Yến đại nhân, mời về trướng nghỉ ngơi."
"Bọn họ muốn đi đâu?" Mặc dù Yến Tư Không tâm phiền ý loạn nhưng y cũng phải diễn hết vở kịch này.
"Thỉnh đại nhân về trướng nghỉ ngơi."
"Lang vương muốn đánh Mậu Nhân? Lang vương ---" Yến Tư Không đẩy trường thương muốn xông ra, lại bị thị vệ một trái một phải giữ lấy, kéo về lều trại.
Yến Tư Không trơ mắt nhìn Phong Dã đằng xa. Từ đầu đến cuối, Phong Dã chưa từng nhìn về phía y, chỉ một mực trò chuyện với Nguyên Nam Duật.
Y không khỏi nhớ tới lần bình phản loạn Lương vương năm đó, người kề vai chiến đấu với Phong Dã là y.
Đại quân xuất phát, Yến Tư Không đờ người trong trướng, trắng đêm không ngủ. Tuy y không thấy Mậu Nhân chiến đấu ra sao, nhưng y nắm rõ tình hình thủ thành Mậu Nhân như lòng bàn tay, chỉ cần không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Mậu Nhân tất bại.
Nhưng như vậy không có nghĩa là trận chiến này không hung hiểm.
Tập kϊƈɦ trong đêm, binh sĩ mệt nhọc, vô cùng bất lợi cho tiến công. Mặc dù Mậu Nhân không phòng bị, nhưng dĩ dật đãi lao*, lại lương thảo sung túc. Nếu chống đỡ được đợt tiến công đầu của Phong Dã, Phong Dã sẽ không còn cơ hội nữa. Kế này vốn là hạ sách, bây giờ cũng là hạ sách trong thượng sách. Một là trời đông giá rét, nếu không chiếm được đường lương thảo Kiềm Châu thì Phong Dã sẽ không thể kéo dài thêm, đành phải lui binh. Hai là Mậu Nhân binh ít thành nguy, dễ công phá. Ba là, Thẩm Hạc Hiên là khúc xương cứng, thà làm ngọc vỡ chứ không chịu làm ngói lành, tuyệt đối không dễ đầu hàng, cho nên phá thành là biện pháp duy nhất để công hạ Mậu Nhân, mà tập kϊƈɦ bất ngờ là biện pháp phá thành duy nhất.
*Dĩ dật đãi lao: dùng khỏe ứng mệt
Yến Tư Không nhắm mắt lại, tưởng tượng Phong Dã cầm đầu đại quân, hàm mai quả đề*, ẩn mình trong đêm xuất phát đến Mậu Nhân. Trước bình minh là thời điểm lạnh nhất trong ngày, hơi ấm vừa thở ra đã gần như có thể ngưng tụ ngay thành sương trắng. Hơn nửa thành Mậu Nhân vẫn chìm trong giấc ngủ, hồn nhiên không hay nguy hiểm sắp ập tới.
*Hàm mai quả đề: ngậm tăm bọc móng, thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để khỏi nói, lộ bí mật.
Khi tướng thủ thành phát hiện có đại quân tập kϊƈɦ mới cuống quýt đốt đuốc, cuống quýt chỉnh quân, cuống quýt bố phòng, mà Phong Dã đã vây kín bốn mặt thành, nhắm ngay tường thành đông trước đó bị xe bắn đá phá hư tiếp tục một trận bắn đá và cọc gỗ lần nữa.
Mũi tên qua lại như dệt cửi, đại quân ào ào như kiến bâu, tiếng xông lên, tiếng kêu, tiếng hét thảm thiết thức tỉnh hoàn toàn vùng đất lặng, từ đây để lại trêи sách sử ngòi bút thấm đẫm mùi máu tươi...
Đã là chiến tranh tất có thương vong, cho dù là chủ tướng, đứng trong làn tên mũi giáo ấy cũng chưa chắc có thể trở ra toàn thân , tuy rằng lần chinh chiến nào cũng có khả năng một đi không trở lại, nhưng Yến Tư Không không trực tiếp trêи chiến trường lại càng không thể ung dung. Y lo Phong Dã không công phá được Mậu Nhân, và hơn cả là hắn và Nguyên Nam Duật bị thương.
Cứ vậy, Yến Tư Không thức từ đêm tối đến bình minh, lại từ bình minh đến hoàng hôn, mỗi thời mỗi khắc đều như ngồi trêи đống lửa, rốt cuộc cũng nghe được tin Phong Dã đại phá thành công, y sắp sửa phải theo đại quân di chuyển đến Mậu Nhân.
Phong Dã giam giữ tất cả các quan tướng Mậu Nhân lại chờ xử lý, sau đó cũng hạ lệnh binh sĩ không được động đến một tơ một hào nào của dân chúng trong thành. Trong một đêm, ba quận Kiềm Châu đã nằm gọn dưới trướng của Lang vương, đường lương thực của Kiềm Châu hoàn toàn bị cắt đứt, từ đó trở thành một tòa thành biệt lập.
Yến Tư Không bị áp giải đến Mậu Nhân, y nhìn chiến trường chưa sạch máu và tàn cảnh sau khi đại phá thành mà chợt nhớ về Quảng Ninh năm ấy. Đáng tiếc, tuy
Mậu Nhân có Thẩm Hạc Hiên, nhưng Phong Dã không phải Trác Lặc Thái.
Yến Tư Không bị giam lỏng trong dịch quán, y muốn Ngô Lục Thất đi tìm Phong Dã, bảo rằng mình cầu kiến, y vẫn lo Phong Dã sẽ giết Thẩm Hạc Hiên.
Mặc dù Ngô Lục Thất đã truyền lời theo ý y, nhưng Phong Dã vẫn mãi không xuất hiện. Y đoán Phong Dã vừa mới phá thành nên đang bố phòng, dàn xếp tướng sĩ, kiểm tra thương binh và kiểm kê tổn thất, chắc hẳn bận rộn cực kỳ. Không còn cách nào khác, y lại muốn Ngô Lục Thất tìm Khuyết Vong, nhưng Ngô Lục Thất không dám. Vì vậy y liền ôm nỗi lo lắng suốt một đêm, cho đến khi không chịu đựng được nữa mới thiếp đi.
--------------------------------------------------------
Yến Tư Không bị mùi thơm của thức ăn làm tỉnh giấc, y cau mũi, trong lúc giật mình còn cho rằng mình đang mơ, nhưng lại chợt nhớ ra trong mơ không ngửi thấy mùi, vì vậy liền mở mắt.
Chỉ thấy Phong Dã đang ngồi trước bàn chầm chậm ăn cơm, hắn cũng không quay đầu lại mà nói: "Thân là người luyện võ, trong phòng có người vào vẫn hồn nhiên không hay, công phu của ngươi vứt cho ai vậy?"
Yến Tư Không ngồi dậy, y không nói với Phong Dã bản thân lo lắng đã mất ngủ hai đêm, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ say như chết. Y thở dài: "Ngươi tới khi nào?"
"Vừa xong." Phong Dã liếc y, trêи mặt đắc ý như gió xuân vì thắng trận trở về: "Ta chỉ mất một đêm để công hạ Mậu Nhân e đã dọa Kiềm Châu sợ mất mật, Kiềm Châu cũng đã nằm gọn trong lòng bàn tay ta."
Yến Tư Không nói: "Chúc mừng Lang vương."
Phong Dã buông đũa xuống: "Sao trông ngươi không mấy vui vẻ nhỉ, làm sao, đây không phải điều ngươi muốn à?"
"Chiếm được Mậu Nhân chỉ là một bước nhỏ trong đại kế, không thể vênh váo." Yến Tư Không đứng lên, ngồi xuống trước bàn, hỏi dò: "Ngươi định xử trí bại tướng Mậu Nhân bị bắt thế nào?"
Phong Dã hừ lạnh: "Đưa đầu của chúng đến Kiềm Châu để nói cho Kiềm Châu biết, hàng thì không giết, bằng không giết không tha!"
"Không thể." Yến Tư Không khuyên can: "Ngươi không phải giặc cỏ cướp bóc, mà là nghĩa quân phò tá minh chủ lên vương. Nếu giết thủ thành sẽ bị người trong thiên hạ lên án."
"Ta không động đến một cọng lông nào của bách tính trong thành đã trượng nghĩa lắm rồi, mấy tên ỷ vào địa thế hiểm trở chống đối ta, dẫu chết cũng không hàng này, nếu không giết, chẳng phải thể hiện ta lòng dạ đàn bà sao? Làm vậy lấy gì để uy hϊế͙p͙ Kiềm Châu, lấy gì để uy hϊế͙p͙ Đại Đồng?"
"Ngươi chỉ mất một đêm để đánh hạ Mậu Nhân đã đủ dọa họ sợ mất vía rồi, giờ ngươi là người đứng đầu, phải nhân nghĩa mới được lòng dân."
Phong Dã hừ lạnh: "Vậy giết mình Thẩm Hạc Hiên là đủ nhân nghĩa rồi!"
"Không thể!" Yến Tư Không vừa cất lời liền hối hận mình quá nóng vội, y bình tĩnh lại rồi nói: "Thẩm Hạc Hiên là thanh quan, quan tốt có tiếng, nếu ngươi giết hắn tất làm dân chúng phẫn nộ."
Phong Dã nhếch môi, sâu xa nhìn Yến Tư Không: "Cái tên nhà ngươi, đã quen giở trò gian xảo nên làm gì cũng thích quanh co, rất sợ người khác nhìn ra bản tâm của ngươi." Hắn nói cực kỳ giễu cợt: "Ngươi không thấy mệt mỏi à?"
Yến Tư Không không đáp, sắc mặt tái đi.
"Vì sao ngươi không dám nói thẳng Thẩm Hạc Hiện là hảo hữu, đồng môn đồng liêu của ngươi nên ngươi không muốn ta giết hắn?"
"Thẩm Hạc Hiên tính tình quang minh chính trực, học vấn uyên thâm, là người phò tá tốt cho đế vương, là trụ cột của nước nhà, ngươi..." Yến Tư Không chần chờ nói: "Ngươi có thể đừng giết hắn hay không?"
Phong Dã phì cười: "Ngươi đang cầu ta đấy à?"
Yến Tư Không yên lặng nhìn Phong Dã, một lát sau, nhẹ giọng nói: "Ta cầu ngươi."
"Đây là tư thế ngươi cầu người khác sao?"
Yến Tư Không không nói hai lời, quỳ trêи đất.
Phong Dã cười lạnh: "Ta sẽ ghi nhớ khoản nợ này, bất cứ khi nào cũng có thể đến đòi ngươi."
"Được."
"Đứng lên đi."
Yến Tư Không đứng dậy, hỏi: "Ngươi định xử trí hắn thế nào?"
"Giam giữ, nếu không...còn thế nào nữa?" Phong Dã ra lệnh: "Ăn."
"Khi nào thời cơ chín muồi, ta sẽ khuyên nhủ hắn. Hắn từng là lão sư Sở vương, hắn biết cách để phò tá Sở vương."
"Ngươi đúng là trung thành và tận tâm với Sở vương." Con ngươi Phong Dã lóe sắc lạnh: "Như ngươi nói, đại kế mới chỉ đi được một bước nhỏ, ngươi cảnh cáo ta không nên đắc ý, vậy mà mình lại sớm mưu tính chọn hiền thần phò tá nó sau khi nó đăng cơ?"
"...Ta chưa tính xa đến vậy, chỉ là nhắc tới Thẩm Hạc Hiên mới nhớ thôi."
Phong Dã rõ ràng không vui, sắc mắt trầm xuống, hắn vỗ bắp đùi mình: "Ngồi đây."
Yến Tư Không hơi do dự, sau cùng vẫn đến ngồi.
Phong Dã bá đạo ôm eo y, liếc thức ăn trêи bàn: "Đút cho ta."
"..." Yến Tư Không nhìn bộ dáng ngạo mạn và bướng bỉnh của hắn, biết Phong Dã lại cố tình làm khó y.
"Hầu hạ ta thế nào cũng phải dạy sao?"
Yến Tư Không cầm bát đũa lên, đút cơm vào miệng Phong Dã.
Phong Dã vừa ăn, vừa dùng cặp mắt sói sắc bén nhìn chăm chú Yến Tư Không, nhìn y đến mức lưng phát rét.
Yến Tư Không cứ vậy đút từng miếng cho Phong Dã, đến khi bát đã vơi nửa Phong Dã mới thả y ra. Hắn đứng lên nói: "Ta bận nên chỉ có thời gian dùng bữa thôi, bằng không còn lâu mới dễ dàng tha cho ngươi như vậy, ngươi tự ăn hết phần mình, biết chưa?"
"Biết rồi."
Phong Dã nắm cằm y, ngả ngớn day day: "Trong lòng ngươi hiểu rõ, người có thể giúp ngươi đạt được ước muốn không phải Sở vương, mà là Lang vương."
Yến Tư Không mặt không đổi sắc, gật đầu.
"Sau này đừng nhắc nam nhân khác trước mặt ta." Nói hết lời, Phong Dã dứt khoát quay đi.
Sau khi Phong Dã biến mất, Yến Tư Không mới hít sâu một hơi. Phong Dã bức người, có lúc chỉ ở chung phòng với hắn thôi cũng có thể bị ép đến nghẹt thở, thậm chí y còn hoài nghi rằng, Phong Dã cưng chiều y vô vàn trước đây có từng tồn tại hay không.