Sau khi Trần Mộc rời đi, Yến Tư Không ngồi đờ đẫn trong thư phòng một lúc lâu, suy ngẫm về lợi hại được mất, thường những lúc như thế này y rất ít khi nghĩ về bản thân.
Y quả thực như Phong Dã nói, là người chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, song cũng không phải không có ngoại lệ, và ngoại lệ này chỉ dành cho một người, y đã từng đặt tính mạng Phong Dã lên trêи tất cả.
Nếu không có Phong Dã, có lẽ y sẽ theo Trần Mộc, khi ấy y có thể nắm chắc thiên tử tương lai danh chính ngôn thuận này, máu chảy đầu rơi cũng không sợ, tiếng xấu truyền đời cũng không từ, cần gì phải đi để ý người nằm trêи giường là người hay quỷ.
Nhưng y lại không làm được, y không tài nào thuyết phục mình "phản bội" Phong Dã, dù cho y đã không còn nợ Phong Dã gì cả nữa.
Y nghĩ đến nhập thần, thế nên có người tới bên cạnh vẫn hồn nhiên không hay, cho đến khi trêи đất xuất hiện một bóng người, y mới ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt đã dịch dung của Nguyên Nam Duật.
"...Đệ vào lúc nào?"
Nguyên Nam Duật không đáp mà yên lặng nhìn Yến Tư Không một hồi, mới chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi ta phong bế hơi thở núp ở bên ngoài."
Yến Tư Không thầm giật mình, sắc mặt trầm xuống: "Đệ nghe hết cả rồi?"
"Trước đây ta chỉ hoài nghi, nhất là sau khi gặp Tề phu nhân mới muốn tìm cơ hội chứng thực." Nguyên Nam Duật thấp giọng nói: "Nếu ta không ở bên ngoài, ngươi định cứ giấu ta mãi thế sao?"
"Đệ hy vọng ta cho đệ biết cái gì?" Yến Tư Không giễu cợt nói: "Nói cho đệ biết Trần Mộc muốn nạp ta làm nam phi sao? Nghe không thấy buồn cười à?"
Nguyên Nam Duật mấp máy môi: "Nếu Phong Dã mà biết..."
"Đệ sẽ nói cho hắn biết sao?" Yến Tư Không nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật.
"Hắn lệnh ta phải bẩm báo không được sót chuyện gì dù là lớn hay nhỏ."
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Cho dù có thể sẽ làm hỏng đại sự?"
Nguyên Nam Duật trầm ngâm một hồi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không tự chủ cất cao âm lượng: "Ngươi nói ngươi có thể khống chế Trần Mộc trong lòng bàn tay, nhưng hôm nay hắn có ý đồ không an phận với ngươi như thế, ngươi định làm thế nào? Chẳng lẽ theo hắn sao?"
Yến Tư Không đứng dậy, bước một bước về phía Nguyên Nam Duật: "Có phải đệ cũng cảm thấy ta sẽ vì quyền thế mà không tiếc cởi áo nới dây phụng dưỡng Trần Mộc không? Tựa như đã từng làm với Phong Dã?"
"...Không phải." Nguyên Nam Duật lập tức bác bỏ, nhưng giọng điệu gượng gạo của cậu đã bán đứng suy nghĩ trong lòng.
"Không phải?" Yến Tư Không cười lạnh: "Đệ lo mặt mũi của ta nên không dám nói thẳng ra mà thôi."
"Ta..."
"Duật nhi." Yến Tư Không nhìn cậu: "Giữa ta và Phong Dã là thói quen khó bỏ, nhưng dù vậy, hắn không giống với Trần Mộc. Nếu nửa đời này của ta chỉ biết dùng sắc hầu hạ người thì đã không sống được tới giờ, đệ coi thường ta rồi."
Ánh mắt Nguyên Nam Duật dao động, cậu thấp giọng nói: "Ta không nghĩ như vậy, ta chỉ...lo lắng cho ngươi."
"Rốt cuộc đệ lo cho ta hay là lo ta phản bội Phong Dã, ta không muốn truy đến cùng, ta chỉ muốn đệ lấy đại cục làm trọng, đừng để Phong Dã biết mấy chuyện nhỏ không đáng nhắc tới này, sẽ chỉ thêm phiền phức mà thôi."
"Nhưng, Trần Mộc ghen ghét Phong Dã như vậy, hai người họ hợp tác thế nào đây?"
"Chỉ cần nó muốn làm hoàng đế thì khuất phục là điều không tránh khỏi." Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Cuối cùng nó vẫn nghe lời ta, cuối cùng nó vẫn không để hám sắc làm lu mờ lý trí, đầu óc còn tỉnh táo."
Nguyên Nam Duật vẫn nhíu chặt mày như trước, trong lòng khó nén lo âu.
----------------------------------------
Sau khi biết không còn cách nào giữ chân được Yến Tư Không, Trần Mộc không thể làm gì khác hơn là thả y trở về. Hắn cũng chuẩn bị hành trang chu đáo cho y, còn định phái ba ngàn tinh binh hộ tống y rời Vân Nam.
Vào hôm khởi hành, hai người gặp riêng trong thư phòng lần cuối. Để tránh hiềm nghi, Trần Mộc sẽ không đi tiễn y.
"Bao giờ tiên sinh trở về?" Trần Mộc nhìn Yến Tư Không tha thiết, trong con ngươi là quyến luyến và đau thương rõ rệt.
Yến Tư Không đáp: "Khi nào thời cơ chín muồi, thần chắc chắn sẽ trở về bên cạnh điện hạ."
Trần Mộc cười khổ: "Người cũng biết con không muốn để người đi thế nào mà, con thậm chí còn..."
Yến Tư Không nhìn hắn, thẳng đến khi hắn nuốt câu tiếp theo vào bụng.
Yến Tư Không lui về sau một bước, quỳ xuống đất khấu bái: "Điện hạ, bảo trọng."
Trần Mộc đỡ Yến Tư Không dậy, hai mắt hắn không chịu rời khỏi mặt y, bàn tay nắm cổ tay Yến Tư Không cũng âm thầm siết chặt.
Yến Tư Không yên lặng rút cánh tay mình về, rồi khom người cúi thật sâu, xoay người rời đi.
"Tiên sinh." Trần Mộc đứng sau lưng cất tiếng gọi.
Yến Tư Không dừng chân.
Trần Mộc hít sâu một hơi, ưỡn ngực, cất cao giọng nói: "Một ngày nào đó con sẽ vâng mệnh trời, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, con nhất định muốn người không được rời khỏi con nửa tấc."
Yến Tư Không không quay đầu lại, dứt khoát rời đi.
Đời này y từng nghe vô số lời hùng hồn, nhưng lại chỉ đặt trong lòng lời đứa trẻ tám tuổi.
---------------------------------------------------
Phần lớn sơn phỉ đã bị diệt sạch, hộ tống còn có đại quân nên bọn họ thuận lợi rời khỏi Vân Nam, hành quân cả ngày lẫn đêm về Đại Đồng.
Trêи đường, bọn họ nghe nói triều đình lại phái sứ thần đến gặp Nadakhan, hơn nữa còn mang theo lễ vật hậu hĩnh.
Mất một tháng mới về đến Đại Đồng, đoàn người ai cũng bẩn thỉu và mệt mỏi vô cùng, lại vừa vào thành đã bị Lang vương triệu kiến.
Đoàn người được dẫn tới phủ Tĩnh Viễn vương. Lần trước y tới Đại Đồng gặp Tiết Vinh Quý đã từng tới đây thăm qua phủ đệ xưa này. Đương nhiên, từ sau khi Phong gia gặp chuyện không may, vương phủ bị bỏ hoang, lúc đấy y chỉ dừng chân đứng nhìn từ xa mà trong lòng đã nghẹn ngào chua xót.
Một năm trôi qua, y lại trở về thăm phủ đệ này, nó đã được tu sửa trở nên rực rỡ hẳn lên, trông còn rộng lớn và khí thế hơn cả vương phủ ở kinh thành, không hổ là phủ Phong gia đất Đại Đồng.
Người làm sắp xếp cho đám Nguyên Nam Duật nghỉ ngơi, sau đó một mình dẫn Yến Tư Không đến gặp Phong Dã.
Y được dẫn thẳng vào sân trong, ở nơi đây, y thấy được Phong Hồn đang gật gù dưới tàng cây và Phong Dã đang đứng ở bên cạnh.
Trong chốc thoáng ấy, Yến Tư Không tựa như thấy được mình và Phong Dã gặp lại nhau trong một buổi chiều nọ, cũng là vương phủ Tĩnh Viễn vương, cũng dưới gốc cây đại thụ che trời năm đó, cũng một người một sói, nhưng lần đó ở kinh thành xa xôi bọn họ vẫn cùng chung chí hướng, còn giờ đây, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Yến Tư Không chỉ cảm thấy hô hấp dừng lại, trái tim như bị vật gì kéo xuống. Từ ngày ly biệt, y đã ép bản thân không được nghĩ về tư tình với Phong Dã nữa, nhưng càng kiềm chế bao nhiêu thì nó lại càng bành trướng bấy nhiêu. Rõ ràng rằng y không muốn gặp lại Phong Dã, rõ ràng rằng y không muốn nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận những ác ý mà Phong Dã dành cho y, nhưng đến khi gặp lại người này, y mới phát hiện, y vẫn muốn nhìn thấy hắn, nếu chỉ được đứng nhìn từ xa, không giao tiếp, không trò chuyện thì tốt rồi...
Phong Dã cũng quay đầu lại nhìn Yến Tư Không, nhất thời khó nén xúc động trào dâng, con ngươi cũng thay đổi, trở nên chăm chú mà sắc bén, như hận không thể dùng ánh mắt tóm gọn người trước mắt này.
Người làm hiểu chuyện lui xuống, Phong Hồn mở mắt, nhìn không chớp Yến Tư Không.
Hơn nửa năm không gặp, Phong Dã đã ngồi lên chiếc ghế chủ nhân Kiềm Châu, hai phủ Đại Đồng, xưng vương Tây Bắc, nắm trong tay mười hai vạn trọng binh, khí thế càng bức người hơn trước, từng cái hít thở đều tỏa ra vương khí hùng hồn đứng trêи vạn người cúi đầu nhìn thiên hạ.
Mà Yến Tư Không thì đi đường mệt nhọc, toàn thân lấm lem, tiều tụy ủ rũ, so sánh với Phong Dã một thân áo gấm chẳng khác nào người đi xin cơm.
Phong Dã bước một bước dài đến chỗ Yến Tư Không, rồi lại kiềm chế mà thu chân, đổi thành vươn tay, ra lệnh: "Lại đây."
Yến Tư Không đi tới, một bước rồi một bước, cứ như đang bước trêи ao đầm, bước chân dần dần lún sâu, trở nên ngày một khó khăn.
Khi chỉ còn cách Phong Dã chừng một cánh tay, trước mắt y nhoáng lên, thân thể bị một lực bá đạo kéo đi, sa vào cái ôm ấm áp.
Yến Tư Không nhắm hai mắt lại, trời đất bao la tựa như chẳng thể nào rộng lớn và mạnh mẽ bằng cái ôm người trước mắt. Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi nên y đã cho phép bản thân đắm chìm trong khoảnh khắc yên bình này phút chốc.
Phong Dã cố nén nhớ nhung mãnh liệt, khe khẽ nói: "Ngươi gầy đi."
Yến Tư Không hít sâu một hơi, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Khoang mũi y chua xót, lại có cảm giác muốn rơi lệ, thậm chí trong lòng còn sinh ra một khát vọng to lớn thúc giục y vươn tay, ôm đáp lại Phong Dã.
Hai tay y run rẩy, cẩn thận giơ lên, lại đột nhiên bị sợ hãi nhấn chìm. Y cứng đờ phút chốc, rồi lại chán nản buông xuôi.
Chương 10: