Mục lục
Trục Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29:

Nói đến cuối lại quay về chuyện chiến sự, Lương Quảng cực kỳ lo lắng về lần này, bởi dưới tay Lương vương có danh tướng thủy quân, có thuyền chiến đầy đủ, thủy binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, bây giờ còn chiếm cả hồ Động Đình có lợi thế đất đai.

Bọn họ dùng thế yếu thay đổi cục diện, liên tục chiếm giữ Quỳ Châu và Kinh Châu, ép Lương vương tới quyết chiến ở hồ Động Đình đã là hết lòng hết sức, tổn thất nặng nề rồi. Nếu thất bại trong gang tấc ở đây, chẳng phải sẽ ôm mối hận ngàn thu sao.

"Triệu tướng quân và Địch tướng quân đã dâng thư xin thêm viện binh ở triều đình, Nam Xương và Cửu Giang sắp xuất hai chục ngàn binh, đến lúc ấy giáp công* với quân ta tất có thể phá, nhưng vấn đề trước mắt là..." Lương Quảng nói: "Bọn họ vẫn đang thu xếp binh, ít cũng phải mất nửa tháng."

"Lương thảo chúng ta có chống đỡ nổi nửa tháng không?" Phong Dã hỏi.

Lương Quảng lắc đầu: "Tạm thôi, quân phản loạn còn gấp hơn cả chúng ta."

Cát Chung nói: "Ta và Lưu tri phủ sẽ dốc hết sức xoay sở lương thảo, cung cấp đủ cho tiền tuyến."

"Cát đại nhân có thể xoay sở ngàn thạch* trong vòng hai ngày đưa qua trước được không?"

*Thạch: Thạch (tạ), đong thì 100 thưng gọi là một thạch, cân thì 120 cân gọi là một thạch.

"Chuyện này..." Cát Chung nhíu mày, dáng vẻ khá đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn hứa hẹn: "Được!"

"Hạ quan còn một chuyện muốn làm phiền Cát đại nhân." Yến Tư Không nói.

"Thỉnh Yến đại nhân nói."

Yến Tư Không nhìn Lương Quảng: "Hạ quan muốn xin Cát đại nhân viết một phong thư khuyên hàng Lương vương, Trường Sử đại nhân nghĩ thế nào?"

Cát Chung thở dài: "Nếu ta khuyên được thì đâu đến nỗi này."

"Lương vương một giết hai tù quan Lưỡng Hồ, lại chỉ có Cát đại nhân là giam lỏng, đã nói rõ trong lòng Lương vương kính sợ Cát đại nhân, phong thư này cũng không phải để khuyên hàng thực sự, mà là muốn kéo dài chút thời gian để chờ viện quân đến. Thân chất*, nhi tức**, tôn tử*** của Lương vương đều ở trong thành, ta có thể bắt tay từ đây."

*Thân chất: Cháu ruột; **Nhi tức: con dâu, ***Tôn tử: cháu trai.

Lương Quảng vuốt râu nói: "Lão phu cũng đang có ý đó, bây giờ chỉ có lời Cát đại nhân mới đủ sức nặng thôi."

"Vậy, ta không thể chối từ." Cát Chung nói: "Chuyện này không thể chậm trễ nữa, bây giờ ta viết ngay, chư vị chờ ta chốc lát."

"Làm phiền rồi."

Cát Chung đứng dậy đến thư phòng, qua một nén nhang thì lão trở lại, trong tay cầm thư đã viết xong, giao cho Lương Quảng.

Lương Quảng mở giấy ra, ba người cùng đọc một lần, trong thư Cát Chung hiểu chi dĩ nghĩa, động chi dĩ tình*, câu từ chặt chẽ, cực kỳ thành khẩn.

*Hiểu chi dĩ nghĩa, động chi dĩ tình: dùng cảm tình đánh động lòng người, dùng đạo lý cho người hiểu rõ.

"Được!" Lương Quảng chắp tay: "Có phong thư này sẽ khiến Lương vương đứng ngồi không yên, giờ ta cho người cưỡi ngựa gửi đi."

"Lương đại nhân, không bằng giao cho thế tử đi." Yến Tư Không nói: "Hạ quan cho rằng, thơ này nên thầm giao cho Lương vương, không thể để các tướng sĩ trong trướng hắn biết được, nếu không Lương vương sẽ cho rằng chúng ta dùng kế ly gián, trái lại còn biến khéo thành vụng."

"Yến đại nhân suy nghĩ chu toàn." Cát Chung nói: "Không phái sứ giả đi, nên để một trinh sát thầm truyền tới tay Lương vương."

Lương Quảng gật đầu, giao thư cho Phong Dã: "Thế tử, chuyện này giao cho ngài vậy."

Phong Dã ôm quyền: "Trường Sử đại nhân yên tâm."

Cát Chung muốn giữ bọn họ dùng cơm trưa ở phủ nhưng bọn họ lại khéo léo từ chối.

Rời khỏi phủ Tổng đốc rồi, Yến Tư Không ra vẻ choáng váng, Phong Dã liền cau mày mắng: "Ngươi xem ngươi kìa, ta đã bảo ngươi không nên ra ngoài rồi, ta đưa ngươi về dịch quán nhé."

Lương Quảng hơi sững sờ, hiển nhiên là cảm thấy kỳ lạ với cái giọng oán giận của Phong Dã, dẫu sao nghe vào cũng quá thân mật rồi.

Yến Tư Không cười khổ nói: "Lương đại nhân, hạ quan bất tài, thân thể hơi yếu, hôm này không tiện xử lý công vụ giúp ngài được."

Lương Quảng nói: "Thân thể quan trọng, mau về nghỉ đi."

Phong Dã gọi xe ngựa, đỡ Yến Tư Không lên xe.

Yến Tư Không tựa vào ngực hắn, dặn dò: "Tối hẵng gửi thư, rời thành đừng để ai thấy."

"Ngươi đừng quan tâm." Phong Dã kiểm tra trán y: "Hình như không nóng."

"Ta chỉ mệt thôi, không có gì đáng ngại." Yến Tư Không thở dài nói: "Đã lâu không mệt như vậy, xem ra phải nghỉ một thời gian mới khỏi."

Phong Dã mím môi: "Vậy mà hôm nay ngươi lại dậy sớm như thế?"

Yến Tư Không ngơ ngẩn: "Hôm nay ta..."

"Chăn nệm ngươi lạnh hết, ngươi đã dậy từ sớm rồi phải không?" Từ sáng đến giờ, Phong Dã cứ canh cánh chuyện này trong lòng. Tuy nói không phải chuyện lớn gì nhưng hắn vẫn luôn không gạt nổi cảm giác khó chịu khi bị Yến Tư Không giấu giếm một vài chuyện, vậy nên cho dù là chuyện nhỏ như này cũng khiến hắn cực kỳ để ý.

Yến Tư Không giữ bình tĩnh đáp: "Ta gặp ác mộng, nằm mơ thấy chúng ta bị quân địch phục kϊƈɦ ở khe Thanh Tu, cửa khe hai bên đều bị lấp kín, đỉnh đầu thì có gỗ đá mưa tên, ngươi dẫn chúng ta phá vòng vây mấy lần nhưng không thành, các tướng sĩ không qua nổi nên chết thảm ở xứ lạ..."

Phong Dã ôm chặt y, nhất thời thương tiếc không thôi: "Chỉ là mơ thôi mà."

"Đúng vậy, chỉ là mơ thôi." Yến Tư Không thở dài: "Nhưng bộ dáng toàn thân đẫm máu của ngươi sợ rằng sẽ mãi in trong ác mộng ta, trước đây ta chưa từng gần đao kiếm và máu tanh như vậy. Khi ta vào khe, nếu không phải có các sĩ tốt bảo vệ xung quanh thì e rằng đã bị chém xuống ngựa rất nhanh rồi, mà ngươi còn hãm sâu vào trận địch như thế, ta thấy mà run sợ trong lòng."

"Đừng sợ, người bình thường sao gần được người của ta."

"Ngươi có lợi hại hơn nữa thì vẫn chỉ là người bằng xương bằng thịt, không phải ba đầu sáu tay." Yến Tư Không tựa sâu hơn vào ngực Phong Dã: "Sau đó ta không chợp mắt nổi nữa bèn muốn dậy đọc sách một chút để tĩnh tâm, nhưng lại quá mệt mỏi nên ngủ gục trêи bàn."

Phong Dã khẽ hôn trán Yến Tư Không: "Ngươi lo lắng như thế, sao không nói với ta?" Hắn có phần trách mình đã hoài nghi Yến Tư Không nên không khỏi lo được lo mất như phụ nhân*.

*Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng.

"Ta không muốn khiến ngươi lo lắng." Yến Tư Không cười nhạt nói: "Ta đúng là quá mệt mỏi rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không nghĩ lung tung như vậy nữa."

"Vậy ngươi nghỉ cho khỏe đi, mọi chuyện đã có ta và Trưởng Sứ lo liệu." Phong Dã ôn nhu vỗ lưng Yến Tư Không an ủi.

Trở về dịch quán, Phong Dã sai người mang bữa tối vào phòng, Yến Tư Không chê thức ăn quá nhạt nên bảo Tiết bá đi lấy cho y một bát giấm trắng.

"Nhạt hả?" Phong Dã nếm thử một miếng: "Ta nếm thấy vừa mà."

"Gần đây chán ăn, ta muốn ăn đậm vị chút."

Phong Dã gắp cho y hai miếng thịt: "Ăn nhiều thịt vào, ngươi gầy đấy."

"Vậy à?" Yến Tư Không cúi đầu nhìn mình, cười trêu: "Gầy chút mới có phong thái văn nhân, phải không?"

Phong Dã cũng cười: "Không nhi nhà ta mập hay gầy đều phong thái."

"Chỉ là, ta nên ăn nhiều hơn chút." Yến Tư Không nhét thịt vào miệng: "Hôm đó ở khe Thanh Tu, ta thúc ngựa cầm kiếm chưa được bao lâu đã mệt mỏi rồi, dành nhiều thời gian cho công văn quá nên bỏ bê mất võ nghệ."

"Bởi vì mấy ngày trước đó ngươi vội hành quân trong núi, mệt lâu ngày thành ra quá sức đấy. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe là không sao hết, chờ về kinh thành rồi, ta sẽ dạy ngươi kiếm pháp."

Yến Tư Không cười to nói: "Quá được, có tiểu Lang vương đích thân dạy kiếm pháp, nói không chừng ta có thể trở thành đại hiệp đấy..." Y nói đến kϊƈɦ động, tay vung đũa làm đổ bát, cả bát giấm trắng kia liền hất lên người Phong Dã.

"Ây dà." Phong Dã vội đứng dậy.

Yến Tư Không nhanh chóng lấy khăn vải lau cho hắn, dở khóc dở cười tự giễu: "Chắc mắt ta mờ rồi, mau cởi y phục ra."

Phong Dã cười vô lại: "Ban ngày ban mặt mà bảo ta cởi y phục ra, sao Không nhi lại nóng lòng như vậy chứ."

Yến Tư Không cười mắng: "Đừng nháo nữa, mau cởi đi, mùi dấm nồng lắm, nếu ngươi không thay y phục là hôm nay không ra ngoài được đâu."

Phong Dã lấy thư của Cát Chung ra khỏi ngực trước rồi đặt sang một bên, sau đó mới cởi y phục. Phòng hắn ở sát vách, hắn vừa lau bụng dính giấm, vừa về phòng của mình.

Yến Tư Không nhanh chóng mở ống thư, lấy bức thư ra, sau đó y chấm bút lông vào giấm, viết hai chữ dưới mực bút của Cát Chung.

Giấm trắng thấm vào giấy rất nhanh. Yến Tư Không vểnh tai nghe tiếng động cách vách, đồng thời cũng thổi nét chữ kia, giấm phát huy tác dụng thần tốc, chữ viết ướt át dần dần biến mất. Yến Tư Không nghe được cách vách đã truyền tới tiếng cửa mở, chỉ đành phải cuốn tờ giấy lại, nhét vào ống thư.

Phong Dã mặc y phục tử tế vừa đặt chân vào cửa đã thấy Yến Tư Không đang cầm ống thư, dùng vải lau chùi.

"Có làm bẩn không?"

"Dính chút thôi, không sao." Yến Tư Không trả ống thư lại cho Phong Dã.

Phong Dã đưa tay nhận lấy, nhét vào trong ngực lần nữa, hắn nhăn mũi ngửi ngửi: "Ta sợ rằng người vẫn toàn mùi giấm."

Yến Tư Không nhướn mày nói: "Ngươi ăn giấm của ai à?"

"Trừ ngươi ra, còn ai cho ta ăn giấm được nữa." Phong Dã mập mờ nói: "Hy vọng ngươi cứ cho ta ăn giấm thế này đi."

Hai ngươi không nhịn được phá lên cười.

-------------------------------------------

Sau giờ Ngọ, Phong Dã tới xử lý việc quân trong thành, đồng thời cũng chọn một thuộc hạ đắc lực, im hơi lặng tiếng đi đưa thư Cát Chung.

Cho đến khi đêm muộn, Phong Dã mới về dịch quán.

Yến Tư Không đang ngồi đọc sách trêи giường.

Phong Dã đóng cửa lại, đi tới bên giường, rút sách trong tay y: "Không phải đã nói nghỉ ngơi à?"

"Ta ngủ cả chiều rồi, bây giờ đã có năng lượng." Yến Tư Không cười nói: "Xong chuyện rồi chứ?"

"Xong rồi, yên tâm đi."

"Không biết Cát đại nhân có thể xoay sở được lương thảo không."

"Cát đại nhân thống lĩnh quân chính hai mươi bảy châu Lưỡng Hồ, nếu lão đã dám hứa thì chắc chắn sẽ không nuốt lời." Phong Dã cởi giày lên giường, ôm Yến Tư Không vào trong ngực, hôn nhẹ lên tóc y.

"Nhưng bây giờ chỗ nào cũng căng chuyện lương thảo."

"Dù vậy, ngươi có bận tâm cũng vô ích." Phong Dã siết chặt eo y, bờ môi ấm áp rơi trêи cổ, bên má y.

"Ngươi nói xem, tại sao Trần Hoán không giết Cát Chung? Cát Chung là Tổng đốc Lưỡng Hồ, giữ lại lão há chẳng phải hậu họa lớn sao?"

"Khó nói lắm, dẫu sao thì chắc không phải niệm tình xưa đâu." Phong Dã xoay mình đặt Yến Tư Không trêи giường,

con ngươi lấp lánh: "Ngươi ở trong ngực ta mà không tập trung nghĩ tới ta, có nên phạt không đây?"

Yến Tư Không nở nụ cười lười biếng: "Ngươi muốn phạt thế nào?"

"Phạt ngươi..." Phong Dã cúi đầu xuống, khẽ cắn lỗ tai y: "Tối nay chỉ cho phép gọi ta là phu quân."

Yến Tư Không cười mắng: "Ta không gọi đâu."

Phong Dã lôi kéo y phục Yến Tư Không, cuồng dã lại không mất đi ôn nhu hôn lên môi y, trong lúc răng môi quấn quýt, hắn lẩm bẩm không rõ: "Đến lúc ngươi kêu khóc xin tha dưới thân ta, xem ngươi có gọi không."

"Phong Dã...Ta, ta vẫn luôn nghi ngờ...Ưm..."

"Nghi ngờ cái gì?"

"Nghi ngờ sao Trần Hoán không giết Cát Chung, chẳng lẽ bởi vì Tạ công công...A..." Yến Tư Không che cổ, y bị Phong Dã cắn một cái.

Phong Dã cười đểu: "Còn dám nhắc nam nhân khác thử xem." Rồi hắn dừng một lát, lại nói: "Không nam không nữ cũng không cho."

Yến Tư Không bật cười, Phong Dã lại chặn môi y lần nữa, hai người say mê hôn đối phương, tình nồng ý mật rất nhanh ngập tràn cả căn phòng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK