Lúc gặp Phong Dã, Yến Tư Không có thể từ vẻ mặt phấn chấn của hắn thấy rõ tâm trạng hiện tại của hắn tốt thế nào. Đánh hạ Kiềm Châu không mất một ai, rồi lại nắm trong tay toàn bộ vùng Hà Sáo, chính là đắc ý đời người, sao có thể không vui mừng.
Phong Dã thấy y khoác áo gấu trêи người liền gật đầu hài lòng: "Ngồi đây."
Hầu hạ Yến Tư Không cởi áo lông xong, thị nữ bèn lui xuống, để lại Phong Dã và Yến Tư Không một mình với một bàn rượu và thức ăn.
Yến Tư Không ngồi cạnh Phong Dã, hờ hững nói: "Chúc mừng Lang vương đã đạt được Hà Sáo."
Phong Dã chống cằm, nhìn không chớp khuôn mặt tuấn nhã mà thanh lãnh của Yến Tư Không: "Ngươi lập công đầu, muốn được thưởng gì?"
"Giờ không nghĩ ra ngay được. Nếu thật sự muốn thưởng ta thì không bằng gác lại khoản nợ này trước."
Phong Dã cười ha hả: "Trước nay ngươi vẫn luôn khôn khéo như vậy."
Yến Tư Không lười suy nghĩ xem trong lời hắn có bao nhiêu mỉa mai, không đáp lời.
"Ngươi đặt tên cho Đóa nhi chưa?" Phong Dã đột nhiên chuyển đề tài.
Yến Tư Không lập tức căng cứng người, y không biết có phải Phong Dã lại muốn làm khó y không, vì vậy sắc mặt cũng trầm xuống theo.
"Đừng căng thẳng." Phong Dã nhìn thấu tâm tư y, giọng không cảm xúc nhưng cũng không có nhiệt độ: "Đóa nhi dầu gì cũng là cháu gái ta, ta không có quyền quan tâm sao?"
"...Vẫn chưa."
"Gọi là Cẩn Du đi!"
Yến Tư Không ngẩn người.
"Trước khi lâm chung nương đã đặt tên cho hài tử của ta và đại ca." Phong Dã nhẹ giọng nói: "Lấy từ câu "Kim thế sở đổ, hoài cẩn du nhi ác lan quế giả, tất sỉ vi chi*"."
*Trích từ <<Giáo huấn họ Nhan - chương Tỉnh Sự>>, có thể hiểu: Cả đời mỹ đức hiền tài, khuất nhục người khác là hổ thẹn.
Trong lòng Yến Tư Không hoảng hốt: "Nữ nhi của ta, vì sao phải dùng tên của ngươi?"
"Bởi vì nó là hài tử duy nhất trêи đời có huyết mạch của ngươi và ta." Phong Dã nhìn xoáy sâu Yến Tư Không: "Nếu ngươi là nữ nhân, hài tử này vốn phải sinh cho ta."
"Hoang đường." Yến Tư Không quay mặt đi.
Phong Dã lại nắm cằm y, ép y phải xoay mặt đối diện với mình: "Ngươi là nữ nhân thì tốt biết mấy."
Yến Tư Không đẩy tay hắn ra: "Ta không muốn bàn chuyện này nữa."
"Có phải chột dạ không?" Phong Dã cười nhạt.
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Phong Dã, giữa ngươi và ta đã không còn tình cảm nữa, ngươi còn nói mấy chuyện này làm gì? Không bằng bàn chính sự đi!"
Con ngươi Phong Dã ánh lửa giận: "Được, bàn chính sự gì?"
"Đại Đồng, Sở vương."
"Bây giờ muốn giở trò cũ, phái ngươi đến Đại Đồng là chuyện không thể nào. Triều đình và Đại Đồng hẳn đã hoài nghi ngươi."
Yến Tư Không gật đầu: "Không sai, Dư Sinh Lãng phản bội, người theo Đại Đồng trước đây rục rịch nổi dậy, Tiết Vinh Quý chắc chắn đang lo lắng ngày đêm. Ta vẫn chưa nghĩ kỹ nên thỉnh tội với triều đình thế nào, hoặc là, triều đình đã phán ta tội vô vi*."
*Vô vi: để chuyện thuận theo tự nhiên, trong trường hợp này có thể hiểu là ăn không ngồi rồi.
"Bây giờ ngươi vẫn bị ta giam trong ngục, tên chó hoàng đế không thể phán tội ngươi."
"Nhưng trong kinh đã có lời đồn..." Yến Tư Không nói: "Ngươi định xử trí đám Phùng Tưởng thế nào?"
"Giam cả vào rồi."
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Tuy rằng tám trăm tướng sĩ này theo ta từ kinh đô đến đây, nhưng trong lòng họ chỉ thần phục triều đình, Phùng Tưởng cũng không phải người dễ dọa nạt, tạm thời cứ giam vào trước! Nếu không còn cách khuyên hắn làm việc cho ta thì chỉ có thể giết!"
"Thẩm Hạc Hiên cũng vậy." Phong Dã liếc Yến Tư Không: "Quân lương của ta không nuôi kẻ vô dụng, nhất là kẻ này đã hại ta mất mấy ngàn binh mã."
"Hắn không phải người vô dụng, hắn chắc chắn có tác dụng lớn."
Phong Dã hừ lạnh.
Yến Tư Không vội rẽ sang câu chuyện khác: "Ngươi có kế hoạch gì với Đại Đồng?"
"Ta hiểu Đại Đồng hơn ngươi, thúc thúc ta từ lâu đã bí mật liên lạc với các tướng lĩnh từng hưởng ân điển của phụ thân, Kiềm Châu đã trong tay, ta chắc chắn sẽ nắm được Đại Đồng, ngươi không cần phải lo."
"Đã vậy, ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Chuyện gì?"
"Sở vương."
Phong Dã nhìn Yến Tư Không: "Ngươi muốn gặp Sở vương?"
"Đúng, người ngoài vẫn tưởng ta bị giam trong ngục, ta định âm thầm rời thành..."
"Không được." Phong Dã kiên quyết phản đối.
"Vì sao?" Yến Tư Không khó hiểu hỏi: "Sở vương còn trẻ, lúc này đang trong giai đoạn nó chiêu binh mãi mã, quảng nạp hiền lương, cũng là giai đoạn nó lôi kéo phiên vương, ta muốn giúp nó, đến lúc ấy hai người các ngươi bắt tay sẽ sức mạnh vô song."
Phong Dã lạnh nhạt nói: "Đến sức rời Vân Nam còn chẳng có thì ngồi lên ngai vàng kiểu gì."
"Nó mới mười chín tuổi, nếu nó phạm sai lầm thì công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể." Yến Tư Không trầm giọng nói: "Ngày làm chủ Đại Đồng chính là ngày ngươi chiêu cáo thiên hạ nâng đỡ Sở vương lên ngôi, khi đó nó phải có đủ lực lượng hưởng ứng, như ngươi nói, ít nhất phải ra được Vân Nam."
Phong Dã nắm chặt thành quyền: "Mậu Nhân và Kiềm Châu đã nằm gọn trong túi ta, Đại Đồng cũng không cần ngươi ra trận, ta chỉ muốn ngươi ở bên ta, không được đi đâu hết."
"Ta đường đường là tiến sĩ lưỡng bảng, giảng sư của Thái tử, vào thời khắc mấu chốt thế này ngươi lại không cho ta đi phò tá nhân vật quan trọng như Sở vương mà muốn ta ở lại đây làm ấm giường cho ngươi à?"
"Có gì không thể!" Phong Dã trừng mắt với Yến Tư Không: "Lẽ nào không có ngươi, Phong Dã ta không nắm được giang sơn này sao?"
"Ngươi..." Yến Tư Không hít sâu một hơi, nhấn mạnh: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ dựa vào mấy bức thư qua lại là Sở vương có thể tùy tiện đồng mưu đại nghiệp với ngươi sao?"
Phong Dã lập tức nghẹn lời.
"Phong Dã, ta phải gặp mặt hắn, thuyết phục hắn tin tưởng chúng ta, nhất là tin tưởng ngươi."
Phong Dã trầm mặt, trừng mắt với Yến Tư Không: "Có phải ngươi rất muốn rời khỏi ta hay không?"
Yến Tư Không lạnh nhạt đáp: "Chưa nói tới có rời hay không, chuyện ta cần làm sẽ không trì hoãn vì bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì."
Phong Dã lạnh nhạt nói: "Đúng, trừ suy nghĩ trong lòng ngươi ra, những người bên cạnh ngươi, những chuyện xung quanh ngươi căn bản không quan trọng."
Yến Tư Không trầm mặc.
"Ta không cho ngươi đi đâu hết."
"Cho dù làm bất cứ chuyện gì, vì ta, hay vì Sở vương, kẻ được lợi cuối cùng vẫn là Phong Dã ngươi." Yến Tư Không nghiêm mặt nói:
"Ngươi cần gì phải cản trở lợi ích của mình?"
Phong Dã quay mặt sang chỗ khác, nhìn bàn vẫn chưa dọn, thức ăn và rượu đã nguội lạnh, trong lòng bí bách đến nghẹt thở, rồi đột nhiên hắn quay mặt lại, nhìn Yến Tư Không nói: "Cười với ta."
Yến Tư Không giật mình.
"Từ lúc gặp mặt đến nay, ngươi vẫn luôn trưng cái bộ mặt như thế với ta, ta muốn ngươi cười với ta."
Yến Tư Không chỉ cảm thấy máu sôi sùng sục, lửa giận trào lên tận óc, Phong Dã lại trâng tráo trách y không tươi cười với hắn? Từ lúc gặp lại đến nay, mỗi thời mỗi khắc y đều phải nhẫn nhịn chịu khổ và chịu nhục mà Phong Dã ban cho, tại sao y phải cười? Cười y thông minh một đời lại ngu muội tột cùng sao? Y nghiến răng nói: "Đối với ngươi, ta cười không nổi."
Phong Dã vỗ mạnh bàn, lạnh lùng nói: "Vậy đừng hòng đi đâu hết, ta cứ vui vẻ giữ ngươi ở lại làm ấm giường cho ta đấy, thì sao?" Hắn đứng lên, phất áo muốn đi.
"Phong Dã!" Yến Tư Không lớn tiếng gọi hắn.
Phong Dã dừng bước.
Yến Tư Không đứng lên, đi tới trước mặt hắn, hơi nâng cằm lên, từ từ, từ từ nở nụ cười cứng nhắc.
Trong mắt Phong Dã ẩn nhẫn đau đớn, hắn đẩy Yến Tư Không vào tường, áp mình lên, ngăn chặn cánh môi mềm mại một cách thô lỗ.
Yến Tư Không cũng không phản kháng, chỉ cứng đờ để Phong Dã muốn làm gì thì làm.
Phong Dã tỉ mỉ thưởng thức hương vị của y, cho đến khi hai người thở hồng hộc mới tách ra. Hắn tựa trán mình lên trán y, thấp giọng nói: "Ra tháng giêng hẵng đi, Khuyết Vong hộ tống ngươi."
Yến Tư Không cả kinh: "Ngươi để đệ ấy bảo vệ ta, hay là theo dõi ta?"
"Cả hai."