Ngủ đến nửa đêm, Yến Tư Không đột nhiên bị người ta lay dậy, y vô thức lầm bầm một câu "Phong Dã", rồi lại xoay người thϊế͙p͙ đi.
Bàn tay lay người y ngừng một lát, rồi lại càng lay mạnh hơn, đi đôi với nó là tiếng trách mắng khe khẽ: "Nam Ngọc, ngươi tỉnh lại cho ta!"
Nghe cái tên này, Yến Tư Không giật mình ngay tức khắc. Y khó khăn hé hai mắt, thấy được một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trong tầm mắt mơ hồ, đúng vậy, người gọi y bằng tên này, chỉ có...
Mặt Xà Chuẩn lạnh như băng, hắn lôi y dậy khỏi giường, giễu cợt: "Ngủ cũng không quên gọi tiểu thế tử nhà ngươi, tình thâm nghĩa nặng thật đấy."
Yến Tư Không đã tỉnh táo hoàn toàn, y dùng sức chà mặt, nói giọng khàn khàn: "Không ai phát hiện ra ngươi chứ."
"Mấy người có thể phát hiện ra ta?" Giọng Xà Chuẩn không vui.
"...Đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa." Yến Tư Không nói. "Nam Ngọc" là tên giả y dùng năm đó, cho đến khi y chuẩn bị thi công danh, y mới nói cho Xà Chuẩn biết tên thật của mình.
"Yến đại nhân." Xà Chuẩn ném bọc vải nặng trĩu vào ngực y: "Ngươi hẳn cần dùng đấy."
Yến Tư Không mở bọc vải ra, bên trong là mấy chục tờ giấy, công văn, bao thư, đều của Trần Hoán và Cát Chung. Y nhìn những thứ này mà rơi vào trầm tư.
Xà Chuẩn vắt hai chân, ngồi lên ghế: "Ta vì ngươi mới ở Kinh Châu gần ba tháng, trở về rồi ngươi định cảm ơn ta thế nào?"
"Chắc chắn có hậu tạ." Yến Tư Không bình tĩnh đáp.
Trong mắt Xà Chuẩn lóe lên tức giận: "Ngươi và tiểu thế tử chắc như keo như sơn nhỉ? Làm sao, kẻ lãnh khốc vô tình như ngươi, chẳng lẽ động tâm à?"
Yến Tư Không xoa xoa đôi mắt lim dim, thờ ơ nói: "Nhiều năm vậy rồi, ta làm việc đã bao giờ phạm sai chưa, ngươi lo cái gì, ta tự có tính toán."
"Như vậy là tốt nhất." Xà Chuẩn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng vì hắn mà làm hỏng đại sự của chúng ta."
Yến Tư Không nói: "Tình hình Cát Chung thế nào? Thật sự bị bệnh à?"
"Bị bệnh, nhưng xem chừng không chết được đâu."
"Bị bệnh chết chẳng phải được hời cho lão à?" Yến Tư Không thầm nắm chặt đống giấy, con ngươi lạnh giá mà âm độc, "Tất cả những gì cha ta chịu năm đó, ta muốn lão phải trả gấp đôi."
Xà Chuẩn lạnh giọng nói: "Nhân cơ hội này, diệt trừ đám chó hoạn quan cùng luôn."
"Không thể." Yến Tư Không lắc đầu: "Lần này đối phó với một mình Cát Chung còn dễ, nhưng Tạ Trung Nhân lại khác, thứ nhất lão ở kinh thành xa xôi, thứ hai là thế lực bám rễ sâu trong triều, vây cánh đông đảo. Nếu mà bị kéo vào, chuyện này nhất định sẽ bị điều tra kỹ, đến lúc đó bọn hoạn tặc ấy sẽ ngụy biện đến cùng, ngay cả Cát Chung cũng sẽ tìm được cái cớ chứng minh bản thân trong sạch, ta liền bó tay."
Trêи mặt Xà Chuẩn thoáng qua vẻ dữ tợn: "Vậy phải làm sao?"
"Lần này chỉ nhắm vào mình Cát Chung thôi, nhưng ta phải để lộ Tạ Trung Nhân có thể đã biết trước chuyện Trần Hoán mưu phản, đến lúc ấy hoạn tặc nhất định sẽ bỏ Cát Chung xuống giếng* để tự vệ, mà hoàng thượng ít nhiều cũng sinh lòng nghi ngờ và bất mãn với đám hoạn tặc đó."
*Nguyên gốc: Lạc tỉnh hạ thạch: Bỏ đá xuống giếng, giậu đổ bìm leo
Xà Chuẩn yên lặng không nói gì.
Yến Tư Không nhìn Xà Chuẩn, ánh mắt lạnh lẽo mà kiên nghị: "Xà Chuẩn, ta chắc chắn không tha cho Tạ Trung Nhân, chỉ là bây giờ thời cơ chưa tới, không thể bứt dây động rừng."
Xà Chuẩn gật đầu: "Nghe ngươi vậy."
Yến Tư Không xuống giường: "Ngày mai sau khi ta rời đi, ngươi bỏ đồ trêи bàn vào phủ của Cát Chung và Trần Hoán."
"Cát Chung thì không thành vấn đề, phủ Lương vương đã bị vây nhưng cũng không phải ruồi không vào được, chuyện này chỉ có thể dựa vào ngươi."
"Được."
Xà Chuẩn đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, suy nghĩ một lát lại dặn dò: "Vạn sự cẩn thận."
"Ngươi cũng vậy."
Xà Chuẩn im hơi lặng tiếng biến mất.
Yến Tư Không đặt giá nến lên bàn, mở từng giấy viết ra, chọn chữ hữu dụng trong đó để mô phỏng, dành hơn nửa đêm để ngụy tạo vài mật thư qua lại giữa Cát Chung và Trần Hoán.
Năm đó Cát Chung dựa vào một phong thư Lý Bá Duẫn giả đã định tội Nguyên Mão, từ đấy trở đi y thề rằng nhất định phải gậy ông đập lưng ông, cho nên y vất vả khổ luyện bắt chước chữ người khác, bây giờ tiện tay là giả được, y đã không chờ đợi nổi muốn thấy tuyệt vọng và thống khổ trêи mặt Cát Chung.
------------------------------------------------
Yến Tư Không làm xong thì trời đã sáng, y buồn ngủ không chịu nổi, cúi đầu cái mà ngủ gật luôn, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên đánh thức y tỉnh giấc.
Y vội vàng ngồi dậy, nhìn đống lộn xộn trêи bàn, vừa dọn dẹp vừa nói: "Ai đấy."
"Yến đại nhân, ngươi tỉnh chưa?" Ngoài cửa truyền tới thanh âm Phong Dã.
"Hạ quan vẫn chưa chỉnh đốn trang phục mặt mũi, thỉnh thế tử chờ một lát."
Ngoài cửa truyền tới tiếng cười khẽ của Phong Dã.
Yến Tư Không vội vàng nhét đống giấy dưới gầm giường, thứ để đưa cho Xà Chuẩn thì đặt dưới giá nến.
Phong Dã không nhịn được nữa: "Vẫn chưa xong à?"
Bấy giờ Yến Tư Không mới đi mở cửa.
Phong Dã nhìn y khó hiểu, bước vào bên trong phòng: "Ngươi bận làm gì đấy?"
"Mới vừa tỉnh thôi." Yến Tư Không ngáp một cái.
Phong Dã nhìn xung quanh, hơi nhíu mày lại: "Trước đấy có người tới à?" Giác quan người tập võ cực kỳ nhạy bén, hắn cảm thấy trong phòng hơi kỳ lạ, lại không thể nói không đúng ở đâu.
Trong lòng Yến Tư Không có phần chột dạ, lại ngáp thêm cái nữa, vừa dùng khăn vải lau mặt, vừa nói: "Chưa từng."
"Đêm qua ngươi ngủ không ngon sao?"
"Rất ngon, mấy ngày qua mệt quá, vừa ngủ đã sáng rồi, chỉ là ngủ một đêm vẫn không đỡ mệt, còn mệt lắm." Yến Tư Không xoay người đi mặc áo khoác.
Phong Dã đi tới mép giường, chợt cúi người xuống, dùng tay kiểm tra giường, lạnh, ánh mắt hắn tối sầm.
Yến Tư Không sửa sang trang phục xong mới xoay người lại: "Ngươi dùng điểm tâm chưa? Đi thăm Cát đại nhân luôn à?"
"...Ta đang chờ ngươi, xuống lầu dùng cơm đi." Con ngươi đen láy của Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không.
"Đi thôi." Yến Tư Không cũng nhìn hắn, đang chờ hắn rời phòng trước, nếu không y không an tâm.
Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, trong lòng đều mang suy nghĩ riêng, sau mới một trước một sau xuống dưới lầu.
Khi tên gác cổng dẫn bọn họ vào phủ đệ, Yến Tư Không tưởng rằng mình sẽ thấy Cát Chung ngay nên càng hít thở lại càng kiềm chế, y nắm chặt hai quả đấm trong tay áo bào, gân xanh trêи trán nổi lên, từng bước đến gần đều cần rất nhiều sức giữ mình bình tĩnh.
"Yến đại nhân, ngươi không sao chứ?" Phong Dã thấy sắc mặt Yến Tư Không nhợt nhạt, trong lòng chồng chất nghi ngờ, từ lúc dậy đến giờ, Yến Tư Không hành động rất kỳ lạ.
Yến Tư Không lắc đầu: "Ta hơi khó chịu thôi, không sao cả."
Mười một năm trước, Phong Dã mới chỉ tám tuổi nên không biết được Cát Chung chính là Ngự sử tuần án thẩm tra xử lý vụ Nguyên Mão năm đó, mà y cũng rất mừng vì Phong Dã không biết, nếu không trái lại y sẽ không tiện ra tay.
Đột nhiên, trong phòng có một nam nhân với hai chòm tóc mai điểm bạc đi ra, lão gầy gò, mũi ưng, thân thể hình như bị bệnh, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt xanh xao, nhìn chẳng khác nào xác chết.
Yến Tư Không giống như bị người ta đánh mạnh một quyền vào ngực, thân thể cứng đờ, ngực đau nhức, trong đầu chợt trống rỗng.
Cát Chung!
Đã mười một năm mà cái gương mặt này vẫn hằn sâu trước mắt y, y nhìn một cái là nhận ra!
Cát Chung đứng còn xa đã chắp tay thi lễ với bọn họ: "Thế tử, Lương đại nhân, lão hủ không tiếp đón được từ xa."
"Ầy dà, Cát đại nhân." Lương Quảng vội nói: "Cát đại nhân mới khỏi bệnh nặng, cần gì phải đa lễ thế này."
Phong Dã cũng chắp tay: "Cát đại nhân."
Yến Tư Không nhìn Cát Chung không rời mắt, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức da đầu y cũng căng đến sắp nứt, thân thể không kiềm nổi mà run rẩy.
Lão thất phu hèn hạ bỉ ổi này, y hận không thể nhai thịt, ngủ trêи da lão ngay và luôn!
"Yến đại nhân?" Phong Dã mở to mắt nhìn Yến Tư Không đang chôn chân tại chỗ, không nhịn được đẩy y một cái: "Nếu ngươi không khỏe thì về nghỉ ngơi đi."
Yến Tư Không lấy lại tinh thần như mới vừa tỉnh giấc, y mở tay áo bào, khom người thật sâu trước Cát Chung, âm trầm mà chậm rãi nói: "Hạ quan tham kiến Tổng đốc đại nhân."
"Vị này là?" Cát Chung nhìn Yến Tư Không.
Lương Quảng nói: "Đây là Yến đại nhân – Yến Tư Không, Tiến sĩ Lưỡng bảng, bây giờ đang làm thị độc của Thái tử, hiện tại làm văn thư tòng quân, từng đi sứ Quỳ Châu, nhiều lần hiến diệu kế, lập không ít công lao."
"Ồ, Yến đại nhân quả là trẻ tuổi tài tuấn, hạnh ngộ." Ánh mắt Cát Chung nhìn Yến Tư Không từ trêи xuống dưới, cảm thấy người này hơi quen mắt mà không nhớ ra được chuyện gì.
Yến Tư Không nói: "Không dám nhận. Hạ quan không khỏe trong người, dễ mất tập trung, mong Tổng đốc đại nhân thứ lỗi."
"Không sao, ta cũng bệnh nặng mới khỏi, rất yếu." Cát Chung cười: "Thế tử, hai vị, mời ngồi."
Phong Dã và Yến Tư Không đi đằng sau, hắn thấp giọng nói: "Trở về phải bảo thái y bốc thuốc cho ngươi, ta thấy ngươi sắp ngất ra rồi đấy, sớm biết vậy đã không mang ngươi đi."
Yến Tư Không khoát khoát tay: "Chỉ mệt mỏi quá thôi, tối nay nghỉ một đêm nữa là chắc chắn không sao cả."
Sau khi ngồi xuống, Cát Chung quan tâm hỏi tình hình tiền tuyến, Lương Quảng cũng báo cáo đúng như sự thật.
Nhắc tới Trần Hoán, Cát Chung liên tục than thở.
Yến Tư Không nhân cơ hội nói: "Nghe bảo Tổng đốc đại nhân và Lương vương rất thân với nhau?"
Cát Chung nghiêm túc đáp: "Ta là quan Lương Hồ, đúng là có qua lại với Lương vương, nhưng ta không thể tha thứ hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo, phạm thượng tác quái như vậy được."
Yến Tư Không tán dương: "Tổng đốc đại nhân thâm minh đại nghĩa, không tiếc tính mạng để giữ mình trong sạch, tấm lòng trung trinh tinh quán bạch nhật* này là gương sáng của quân thần Đại Thịnh ta."
*Tinh quán bạch nhật: cực kỳ trung thành.
Cát Chung chắp tay nói: "Nhật nguyệt chứng giám, kẻ bầy tôi này tỏ bày tâm sự của bản thân, nguyện dùng lòng son trung can nghĩa đảm, báo hoàng ân mênh ʍôиɠ của bệ hạ."
Mấy người nhao nhao khen ngợi.
Lương Quảng lại nhớ tới tình hình rối ren trong thành Kinh châu, muốn thương nghị với Cát Chung nên chỉnh đốn quân dân thế nào, và làm sao để điều động lương thảo vận chuyển tới hồ Động Đình.
Yến Tư Không bên cạnh yên lặng nhìn chằm chằm Cát Chung, giống như đang nhìn con mồi chờ làm thịt.
Chương 29: