Yến Tư Không gọi thị vệ tới, phân phó: "Đại tướng quân say rồi, đỡ ngài ấy vào trướng nghỉ ngơi đi." Nói xong, y đứng dậy đi xuyên qua tiệc rượu đang cụng ly đổi chén, rời khỏi đại trướng.
Phong Dã đã tỉnh rượu hoàn toàn, vẻ mặt hắn đông lại như băng tháng chạp. Trong nháy mắt, tất cả ngờ vực, tất cả hiềm nghi, tất cả không đúng đều xâu chuỗi lại với nhau, rốt cuộc hắn cũng tìm được câu trả lời cho cái cảm giác bị Yến Tư Không giấu giếm, hóa ra không phải do hắn đa nghi!
Phong Dã nắm chặt thành quyền, xương ngón tay vang lên từng tiếng "răng răc". Hắn đứng lên, đi theo ra ngoài.
Yến Tư Không đi thẳng đến chuồng ngựa, dắt ngựa của mình ra. Túy Hồng đang ăn cỏ bên cạnh, chỗ nó đứng không con ngựa nào dám đến gần.
Yến Tư Không lẳng lặng nhìn Túy Hồng, nghĩ đến ngày y và Phong Dã đoàn tụ, thấy được thiếu niên tản ra hào quang chói mắt thuần phục ngựa dữ dằn, y sẽ không bao giờ quên cảm giác tuyệt đẹp lúc ấy.
Y cởi dây thừng, nhanh nhẹn xoay mình lên ngựa, thúc vào bụng nó: "Giá---"
Con ngựa vọt khỏi chuồng ngựa, lướt ngang qua Phong Dã đang đuổi theo. Hai người một trêи một dưới, ánh mắt thoáng giao nhau trong không trung.
Phong Dã chợt cảm thấy xa lạ, xa lạ với người trước mắt, cho dù hai giờ trước đó bọn họ vẫn còn thẳng thắn thổ lộ thâm tình với nhau, nhưng hắn hình như chưa từng hiểu rõ người bên gối mình.
Vẻ mặt Phong Dã chợt dữ tợn, hắn vọt vào chuồng ngựa, đồng thời rút dao bầu ra, cắt phựt dây thừng, phi thân cưỡi lên mình Túy Hồng: "Giá!"
Túy Hồng bắn ra ngoài như một tia chớp đỏ rực.
Ánh mắt Yến Tư Không nhìn thẳng về con đường hư vô phía trước, trừ sự kiên định ra thì không còn tìm thấy thứ gì khác. Cho đến khi bên tai y truyền tới tiếng vó ngựa lộc cộc đằng xa, đó không phải ngựa của y, ngựa của y chỉ là một con ngựa bình thường, cho dù có là ngựa chiến được chọn từ trong ngàn vạn con thì so với Túy Hồng vẫn như trời với đất.
Tiếng vó ngựa kia càng lúc càng gần, gần như đè lên tiếng vó ngựa y, còn chưa chờ y phản ứng, chỉ thấy một bóng đen nhảy khỏi mặt đất, tiếp theo đó, đầu óc y choáng váng, bị đẩy mạnh từ trêи thân ngựa xuống. Ngay khi mặt y sắp va xuống đất, lại bị người nọ ôm chặt từ phía sau, xoay ba vòng trêи không trung mới bị quăng xuống cỏ.
Yến Tư Không lăn mấy trượng trêи cỏ mới vững được người, y không bị thương chút nào, chỉ là có phần chật vật. Y đứng lên, chỉnh đốn lại vẻ ngoài: "Ngươi có thể bảo ta dừng lại, không cần phải dã man như thế."
Phong Dã lạnh giọng nói: "Ngươi vốn chẳng biết cái gì gọi là dã man."
Yến Tư Không mím môi: "Ban đầu ta định nói với ngươi..."
"Ngươi vẫn còn coi ta là kẻ ngu à!" Phong Dã cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Yến Tư Không trầm mặc.
Phong Dã tiến lên mấy bước, từ trêи cao nhìn xuống Yến Tư Không đầy đe dọa: "Ngươi định nói với ta cái gì? Hửm? Chắc chắn lại là lời nói dối nửa thật nửa giả nhỉ, ngươi còn muốn lừa ta đến khi nào?!"
"Phong Dã..."
"Ta là thế tử Tĩnh Viễn vương..." Phong Dã nâng cằm Yến Tư Không, "Ngươi biết thế tử Tĩnh Viễn vương có ý nghĩa gì không?"
Yến Tư Không lẳng lặng nhìn Phong Dã bởi vì tức giận mà tròng mắt ứ máu, chỉ cảm thấy da đầu râm ran.
"Có nghĩa là, sẽ có ngày, ta thừa kế quyền binh mã lớn nhất thiên hạ." Phong Dã siết chặt xương ngón tay giữ cằm y, hắn nhìn Yến Tư Không nhíu chặt mày vì đau đớn cũng không thả tay ra, giữa răng môi nặn ra câu nói tựa như từng bị nhai nát hung tợn: "Có nghĩa là, chỉ cần ta muốn là có thể khiến giang sơn đổi họ. Ngươi có thể quản ta muốn sao trêи chín tầng mây, nhưng ngươi, không, thể, lừa, ta!"
Yến Tư Không cảm thấy cằm mình sắp bị bóp nát, y dùng sức đẩy Phong Dã ra, hít sâu một hơi, thiếu niên hùng hổ dọa người như sói trước mắt này khiến y sợ hãi.
Phong Dã nhìn Yến Tư Không với vẻ mặt phức tạp: "Ngươi lừa ta bao nhiêu, che giấu ta bao nhiêu, lợi dụng ta bao nhiêu, nói đi."
Yến Tư Không thờ ơ nói: "Ngươi muốn nghe bắt đầu từ đâu?"
"Từ lúc Cát Chung, ngươi vẫn luôn biết lão là người hại nghĩa phụ ngươi năm đó."
"Đúng."
"Ta không quan tâm chuyện thẩm vấn, song ta nghe nói Cát Chung dùng nước chua trong thư khuyên hàng lão gửi Lương vương, chữ ẩn tư thông với địch sau khi khô liền biến mất nhưng qua ánh lửa lại lập tức hiện ra." Phong Dã nheo mắt lại: "Lá thư này chỉ có ngươi, ta, Lương Quảng biết được, mà tiếp xúc với nó thì chỉ có ngươi và ta. Nước chua kia...Là giấm trắng sao?"
Yến Tư Không mấp máy môi, nhẹ bật một chữ: "Ừ"
"Yến Tư Không!" Phong Dã rống to: "Ngươi lợi dụng ta hãm hại Cát Chung?!"
Đôi mắt Yến Tư Không trống rỗng nhìn xuống mặt đất.
"Ngươi biết bắt chước chữ Cát Chung..." Phong Dã không kiềm được mà đi qua đi lai, hai vai dùng sức nhấp nhô theo lồng ngực: "Tất cả những bức thư kia đều do ngươi ngụy tạo. Cát Chung, Cát Chung vốn không mưu phản, mọi thứ đều do ngươi làm! Ngươi lợi dụng ta mưu hại một Tổng đốc nhất phẩm, mẹ nó chứ, ngươi thật to gan!"
Yến Tư Không trầm giọng nói: "Là ta làm."
Phong Dã kéo mạnh cổ áo Yến Tư Không, hai mắt hắn trợn tròn, ánh mắt tưởng chừng như sắp ăn thịt người: "Ngươi bày kế bao lâu rồi?" Hắn tựa như chợt nhớ ra gì đó, "Xà Chuẩn, Xà Chuẩn do ngươi phái đến Kinh Châu, thư giả do hắn bỏ vào phủ Tổng đốc, ngươi đã vạch tất cả kế hoạch này từ mấy tháng trước, ngươi lừa ta từ đầu đến cuối..." Hắn dữ tợn nói: "Ngươi lại chẳng có câu nào là nói thật với ta!"
Yết hầu Yến Tư Không lên xuống: "Ta...không thể không giấu một chút..."
Phong Dã bóp cổ Yến Tư Không, hắn giống như một con dã thú bị chọc giận đang nhe răng nanh trắng dày đặc, "Tại sao, Yến Tư Không, tại sao!"
"Vì báo thù!" Yến Tư Không bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, khó khăn gào một câu.
Phong Dã hơi ngẩn người, hắn đẩy Yến Tư Không ra, Yến Tư Không lảo đảo lui về sau vài bước mới vững vàng được.
Yến Tư Không che cổ, dùng sức ho vài tiếng, mới thẳng người, run giọng nói: "...Vì báo thù."
"Ngươi muốn báo thù thì có thể nói với ta, ta bằng lòng giúp ngươi, tại sao lại lừa ta, tại sao phải lợi dụng ta!"
"Bởi vì ngươi là thế tử Tĩnh Viễn vương." Yến Tư Không cười mỉa, "Bởi vì có ngày ngươi sẽ thừa kế quyền binh mã lớn nhất thiên hạ, tất cả mọi người đều muốn nịnh hót ngươi, lôi kéo ngươi. Nếu ta nói với ngươi, ngươi sẽ chỉ cho rằng ta có ý quấy rối ngươi, không phải sao?"
Phong Dã lạnh nhạt đáp: "Đó cũng không phải cái cớ để ngươi lừa ta, huống chi còn lợi dụng ta đi mưu hại một trung thần!"
"Lão ta mà là trung thần à?" Ngũ quan Yến Tư Không vặn vẹo, rống thất thanh: "Để nịnh hót Tạ Trung Nhân mà lão làm giả bức thư, ba ngày! Ba ngày đã định tội cha ta, giết oan một người mới vừa liều mạng thủ thành cứu bốn chục ngàn bách tính Quảng Ninh! Lão là gian nhân, là cẩu tặc, là súc sinh, cho nên ta học cách bắt chước chữ người khác, dùng thủ đoạn như vậy để lão tiếng xấu truyền đời, vạn kiếp bất phục!"
Phong Dã nhất thời bị khϊế͙p͙ sợ, kinh ngạc nhìn người trước mắt. Yến Tư Không trước đây hắn biết là người thông minh tuyệt đỉnh, thông tuệ cổ kim, kinh tài tuyệt diễm trêи kinh diên, bày mưu lập kế trêи sa trường, có tài uống rượu bằng thơ, có tiêu sái phong lưu tùy ý, là người tuyệt mỹ chói mắt.
Nhưng người trước mắt đây, cặp mắt phủ đầy tia máu kia, và điên cuồng bắn ra từ trong đó, gần như khiến hắn không nhận ra, càng khiến hắn không thể nhận ra là người này đã phản bội tất cả những gì hắn đã làm, lật đổ toàn bộ sự hiểu biết của hắn, tựa như cho tới giờ hắn chưa từng thực sự hiểu rõ, Yến Tư Không, rốt cuộc là người thế nào.
Trong đầu Phong Dã thoáng qua rất nhiều thứ, tất cả từ lúc hắn và Yến Tư Không gặp lại đến nay, chúng tựa như đèn kéo quân hiện ra trước mắt hắn, trong nháy mắt hắn tóm được cái gì đó, lẩm bẩm nói: "Ngươi biết bắt chước chữ người khác..."
Môi Yến Tư Không run rẩy, y không thể nói tâm trạng hiện tại ra sao, cũng không phải là ảo não hay chột dạ vì bị phơi bày, mà là loại...sợ hãi y chưa từng cảm nhận, y lại sợ hãi ánh mắt Phong Dã nhìn y.
Phong Dã nhìn thẳng vào mắt Yến Tư Không: "Tên đồng liêu đó của ngươi, họ Lưu, Lưu...Lưu Chiêu Lâm." Hắn nhìn chằm chằm con ngươi Yến Tư Không, không chịu bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trong đó: "Bởi vì viết sai hai chữ nên Vương Sinh Thanh và hắn liên quan bị cách chức, mà ngươi chính là người soát lại." Hắn cắn răng nói: "Án Tân Biên Sử, cũng là ngươi làm ư?"
Đôi ngươi Yến Tư Không run run, không nói lời nào, thầm chấp nhận.
Phong Dã lắc đầu, tràn đầy không dám tin: "Mưu hại Cát Chung vì báo thù, vậy Lưu Chiêu Lâm thì sao? Hắn và ngươi không thù không oán, ngươi lại hại hắn mất sạch tương lai."
"Là hắn viết thiếu chữ trước." Yến Tư Không không cách nào nhìn thẳng mắt Phong Dã: "Vương Sinh Thanh là người của Tạ Trung Nhân, đối nghịch với lão sư ta khắp chốn, một tay che trời ở Lại bộ..."
"Cho nên bây giờ
người thành chủ quản Lại bộ Văn Tuyển ti." Phong Dã gần như đóng băng cả hô hấp, "Yến Tư Không, ngươi thủ đoạn thật đấy, tám tuổi ta quen ngươi, nhưng tới giờ mới phát hiện, kỳ thực ta chưa từng hiểu ngươi."
Yến Tư Không chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt dữ tợn, mà thanh âm lại mang theo nghẹn ngào: "Phong Dã, đừng nhìn ta như vậy."
"Ta nên nhìn ngươi thế nào đây?" Phong Dã nghiến chặt răng hàm, tim đau nhói: "Ta nên, nhìn ngươi thế nào đây!"
"Ta tan cửa nát nhà hai lần, một lần chín tuổi, một lần mười ba tuổi, ta lưu lạc đầu đường, ta chịu hết khổ sở, ta từng quanh quẩn ở Quỷ Môn Quan vô số lần!" Yến Tư Không trừng con mắt đỏ thẫm, chậm rãi nói: "Nghĩ đến kẻ thù ta ôm trọn vinh hoa phú quý, mà người nhà ta lại chôn trong lòng đất lạnh như băng, bị kiến tha gặm nhấm, là hàng đêm ta không sao tròn giấc. Thứ chống đỡ ta sống sót chỉ có báo thù, ta vào triều làm quan, chính là để báo thù. Ngươi hiểu không? Thế tử điện hạ!"
Phong Dã nhìn nước mắt lưng tròng của Yến Tư Không mà trong lòng hỗn loạn, hắn lui về sau một bước, rồi lại lui thêm bước nữa, khẽ lắc đầu: "Ngươi thật sự là Nguyên Tư Không sao?"
Ngực Yến Tư Không đau nhức, cổ họng giống như bị chặn lại, không thốt ra được chữ nào.
Phong Dã không nhìn Yến Tư Không nữa, hắn xoay mình lên ngựa, chạy như bay không cả ngoảnh đầu.