1.
“Tống Phỉ Phỉ, đây là cao nhân mà cậu nói sao?"
"Tớ thấy cậu, tám phần là bị lừa rồi!"
Một cô gái trẻ trang điểm diễm lệ giơ ly lên cao, sau khi nhìn tôi và Kiều Mặc Vũ từ đầu đến chân, phi thường khinh thường mà từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Tôi và Kiều Mặc Vũ đi theo Tống Phỉ Phỉ đến đảo quốc tham dự một bữa tiệc riêng, cô gái này là bạn của Tống Phỉ Phỉ, tên Hạ Vỹ Kỳ.
Nghe nói cô ấy rất thích văn hóa đảo quốc, cũng học đại học ở đây.
Mà bữa tiệc này, là vì cô ấy hẹn hò với một người bạn trai người đảo quốc, muốn giới thiệu cho mọi người biết.
Nhà Hạ Vỹ Kỳ giàu có, bữa tiệc này cũng bỏ ra rất nhiều tiền.
Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy coi thường chúng tôi, chủ yếu là do Kiều Mặc Vũ.
Kiều Mặc Vũ là một sinh viên nghèo, rất ít tham gia mấy buổi tiệc thượng lưu như thế này.
Mọi người đều mặc lễ phục dạ hội, đeo trang sức đắt tiền, ưu nhã nâng ly rượu vang thấp giọng trò chuyện.
Chỉ có Kiều Mặc Vũ, đứng trước bàn tiệc buffet, ăn như hổ đói vồ mồi, ăn một bữa no say.
Chỉ thấy tay trái cô ấy cầm một con cua hoàng đế, tay phải cầm một con tôm hùm Boston, trong miệng còn ngậm một miếng bào ngư đen.
Tất cả mọi người trong phòng bị cô ấy hấp dẫn, trong ánh mắt bọn họ chứa đầy khinh bỉ và ghê tởm, thỉnh thoảng có tiếng khe khẽ nói nhỏ từ bên cạnh vang lên.
Con nhỏ này tướng ăn cũng thật là kinh khủng, haiz, mặt mũi chúng tôi đều bị cô ấy ném hết rồi.
Tôi đẩy đống đĩa trống đang chất đống trước mặt ra, trợn mắt nhìn Kiều Mặc Vũ:
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, cậu đúng là ma đói đầu thai!"
"Con tôm hùm đó rõ ràng là tớ nhìn thấy trước! Mau chia cho tớ một nửa đi!"
Thấy tôi và Kiều Mặc Vũ vì tranh giành con tôm hùm mà sắp đánh nhau, Tống Phỉ Phỉ đành bất lực bước tới kéo chúng tôi lại:
"Thôi đừng ăn nữa, chờ lát nữa tớ mời các cậu đi ăn hải sản nướng BBQ, trước tiên đi gặp bạn tớ đi."
2.
“Đạo sĩ Mao Sơn?"
"Cái gì sư, địa sư? Còn là truyền nhân duy nhất của địa sư?"
"Ơ ơ, Tống Phỉ Phỉ cậu đi đâu tìm được hai con dở hơi này vậy, buồn cười chết đi được!"
Hạ Vỹ Kỳ che miệng cười đến hoa cả mắt, đối với những người này không thể hiểu được mà khinh thường, tôi đã quen rồi.
Kiều Mặc Vũ cũng không thèm để ý nhún nhún vai, rồi quay sang giữ chặt Tống Phỉ Phỉ:
"Ăn hải sản nướng BBQ ở đâu? Có thịt bò Wagyu không, món đó thơm lắm í."
Thấy chúng tôi không thèm để ý đến cô ta, Hạ Vỹ Kỳ giận dỗi dậm chân:
"Tống Phỉ Phỉ, chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy rồi, tớ đều là vì tốt cho cậu thôi!"
"Tớ có cách chứng minh, hai người họ thực sự là kẻ lừa đảo!"
Ba người chúng tôi cùng quay đầu nhìn cô ta, Hạ Vỹ Kỳ tháo chiếc vòng tay kim cương trên tay mình xuống, thình thịch một tiếng không chút do dự ném xuống bể bơi.
"Hai người các cô ai nhặt được trước, chiếc vòng tay này sẽ thuộc về người đó!"
Con nhỏ ngốc này chắc là xem nhiều phim truyền hình quá rồi ảo tưởng đi?
Mặt Tống Phỉ Phỉ tối sầm, Kiều Mặc Vũ cũng rất tức giận:
"Cái đồ gì mà bắt chúng tôi đi nhặt chứ, cô cho rằng cô...”
"Cũng chỉ khoảng ba trăm vạn thôi."
Hạ Vỹ Kỳ nhàn nhã đưa tay, vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay.
"Mua ở phiên đấu giá lần trước, hình như là 360 mấy vạn, cụ thể bao nhiêu thì không nhớ rõ nữa."
Kiều Mặc Vũ nghe được điều này, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Ha ha ha, chỉ 300 vạn thôi sao, cô cho rằng chúng tôi là ai?"
Cô ấy vừa cười vừa nhân lúc tôi không để ý, tung một cú đá vòng ra sau để cố gắng làm tôi ngã.
Tôi nhanh nhẹn nhảy lên tránh được chân cô ấy, người vừa chạm đất đã bị Tống Phỉ Phỉ ôm chặt lấy eo.
"Linh Châu! Đừng đi! Cho tớ chút mặt mũi!"
Cười chết, mặt mũi nào đáng giá 360 vạn dạ?
3.
"Phù!"
"Phù!"
Tôi và Kiều Mặc Vũ một trước một sau nhảy xuống bể bơi, hai người ở trong nước cậu một đấm tôi một đá, cuối cùng tôi dùng một chút sức, chiếc vòng cổ bị xé làm đôi.
Lúc tôi cảm thấy hài lòng lau nước trên mặt rồi nổi lên trên mặt nước, thấy được ánh mắt muốn giết người của Tống Phỉ Phỉ.
"Hạo Quảng, anh đến rồi!"
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest cao cấp, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú từ cửa chính chậm rãi đi vào.
Nhìn thấy hắn, Hạ Vỹ Kỳ rất kích động.
Cô ta kéo váy chạy một mạch, chạy đến bên cạnh người đàn ông nắm lấy cánh tay hắn, mỉm cười quyến rũ:
"Xin trân trọng giới thiệu với mọi người một chút bạn trai của tôi.”
" m dương sư nổi tiếng của đảo quốc, Hạ Mậu Hạo Quảng!"
Ở đảo quốc, âm dương sư là một nghề nghiệp mười phần cổ xưa lại bí ẩn.
Truyền thuyết kể rằng trong thời kỳ Heian của đảo quốc (794-1192), mỗi khi màn đêm buông xuống, những con yêu quái muôn hình muôn vẻ sẽ từ bốn phương tám hướng đổ về.
Đây là một thời đại tăm tối, con người và yêu quái cùng tồn tại, là thế giới của yêu quái.
Ban ngày thuộc về con người, ban đêm trăm quỷ điên cuồng.
Cũng chính lúc này, những âm dương sư đảm nhiệm công việc quan trọng là bảo vệ hòa bình nhân gian.
Bọn họ tương truyền nhiều thế hệ, không chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ cung điện và hoàng đế, mà còn phải trừ tà diệt ma trong dân gian, được mọi người vô cùng kính trọng.
Tôi nhìn sang Hạ Mậu Hạo Quảng mặc vest manh giày da, rồi lại nhìn sang Kiều Mặc Vũ toàn thân mặc đồ si đa, tóc ướt dầm dề dính vào mặt.
Ôi, người so với người, tức chết người khác quá nha!
m dương sư cao quý bí ẩn, bọn đạo sĩ thúi lừa đảo lưu manh.
Cùng là bắt ma trừ tà, vì cái gì đối xử với người và người lại khác nhau lớn đến vậy?
Dưới ánh mắt lạnh như dao của Tống Phỉ Phỉ, tôi và Kiều Mặc Vũ một trước một sau bò ra khỏi bể bơi.
Hạ Mậu Hạo Quảng nói tiếng Trung rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, phong thái lịch lãm, rất nhanh liền chiếm được cảm tình của mọi người.
Tống Phỉ Phỉ thực sự tức giận, suốt buổi chỉ cau mày, không cười một chút nào.
“Nướng BBQ hủy bỏ, không ăn nữa, ăn cái rắm!”
4.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy người bạn của Tống Phỉ Phỉ đều thay quần áo thể thao, nói muốn đi đến một ngôi nhà gỗ trong núi để tụ tập thêm một lần nữa.
Hạ Vỹ Kỳ thân mật dựa vào vai Hạ Mậu Hạo Quảng, biểu tình vô cùng đắc ý.
"Ngôi nhà gỗ đó không hề đơn giản đâu, nghe nói bên trong có Minh Ốc đó!"
Minh Ốc là một loại yêu quái sống dưới sàn nhà, thường xuất hiện ở những ngôi nhà cũ kỹ.
Mỗi khi đêm đến chuẩn bị đi ngủ, một chỗ nào đó trong nhà sẽ bắt đầu kêu cót két, đó thường là trò đùa của Minh Ốc.
Vóc dáng Minh Ốc rất nhỏ bé, lúc lớn lên cũng chỉ cao bằng ngón tay người, thích xuất hiện vào nửa đêm.
Chúng nó cầm dụng cụ trong tay, đi khắp nơi trong ngôi nhà gỗ, nhìn thấy chỗ nào không thích sẽ động tay phá bỏ.
"Tống Phỉ Phỉ, lát nữa dẫn các cậu đi gặp ma thật để bổ sung kiến thức một chút, đừng sợ tới mức hồn bay phách tán nhé!"
Tròng mắt Hạ Vỹ Kỳ xoay chuyển, nhìn tôi và Kiều Mặc Vũ trên mặt dừng lại một lúc lâu.
Xem ra những gì chúng tôi giới thiệu trước đó, khiến cô ta vô cùng không coi trọng.
Tống Phỉ Phỉ phân trần vài câu vô lực:
"Linh Châu và Kiều Mặc Vũ cũng rất lợi hại..."
Lần này ngay cả Hạ Mậu Hạo Quảng cũng cười, hắn nhướng mày, mỉa mai nhìn chúng tôi:
" m dương sư thuộc về âm dương liêu, hiện tại tôi là âm dương phụ thứ sử, phẩm cấp từ lục phẩm, không biết hai vị là phẩm cấp gì?"
Từ lục phẩm?
Thấy ánh mắt chúng tôi mờ mịt, Hạ Mậu Hạo Quảng nhẫn nại giải thích:
"Từ lục phẩm tương đương với quan viên lục phẩm thời cổ đại Trung Quốc, nếu so sánh với hiện tại thì khoảng cấp bậc của huyện trưởng."
"Nghe hai vị nói, Địa sư ở Trung Quốc cổ đại thuộc về Khâm Thiên Giám, có thể xem sao bói số, nếu Kiều Mặc Vũ là truyền nhân duy nhất của Địa sư, phẩm cấp hẳn không thấp đâu nhỉ?"
"Còn Lục Linh Châu, lại là cái gì mà đệ tử nội môn của Mao Sơn ngàn năm, không biết có phải ngũ phẩm không ta?"
Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau một cái, xấu hổ cúi đầu.
Ngoài nhan sắc và tài năng, tôi không có gì cả, ôi chao ơi!
5.
Nhìn thấy bộ dáng chúng tôi ủ rũ cụp đuôi, Hạ Vỹ Kỳ càng đắc ý hơn.
Cô ta kéo tay Tống Phỉ Phỉ, cười tươi rói:
“Phỉ Phỉ, chúng ta làm bạn tốt nhiều năm như vậy rồi, tớ sẽ không lừa cậu đâu.”
“Tớ biết cậu thích mấy loại mạo hiểm kích thích như thế này, cậu yên tâm, có Hạ Mậu Hạo Quảng bảo vệ chúng ta, chúng ta sẽ rất an toàn.”
Tôi chua chát nhìn Hạ Mậu Hạo Quảng. Gia tộc Hạ Mậu thực sự là một trong những gia tộc mạnh nhất trong số các âm dương sư.
Trong thời kỳ Heian, hai gia tộc lớn gần như nắm quyền kiểm soát âm dương sư. Một cái là gia tộc Abe, nổi tiếng nhất là Abe Seimei.
Còn một cái nữa, chính là gia tộc Hạ Mậu, trong tám đại âm dương sư của đảo quốc, gia tộc Hạ Mậu chiếm ba người.
Kiều Mặc Vũ cũng thực chua chát, lần này chúng ta đến đảo quốc trả giá cũng không nhỏ.
Lúc trước đi Vân Nam tìm cổ vương không cẩn thận thả cổ vương Lê Yên ra ngoài. Cô ta dùng người luyện cổ, người cổ hợp nhất, mấy người chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của cô ta.
Còn Kiều Mặc Vũ để chữa bệnh cho bạn, cần có cổ vương thật.
Một ngàn cổ sinh ra một vương, một ngàn cổ trùng dùng pháp thuật luyện chế, cuối cùng con còn sống sót mới được gọi là cổ vương.
Lê Yên bị nhốt trong hang động nghìn năm, suốt quãng thời gian dài chỉ biết sống nhờ luyện cổ trùng.
Trong tay cô ta có vài con cổ vương phù hợp với yêu cầu, vì muốn lấy được cổ vương, chúng tôi buộc phải đồng ý với cô ta vài điều kiện.
Một điều kiện trong đó, chính là giúp cô ta lấy một viên Sát Sinh Thạch.
Kiều Mặc Vũ có thứ cô ta cần, tôi cũng có nhiệm vụ được sư phụ giao phó.
Bây giờ chúng tôi chẳng những chịu tầng tầng lớp lớp áp lực nặng nề, mà còn phải nhìn thấy Hạ Mậu Hạo Quảng ở đây khoe khoang.
Nghĩ vậy, tôi không nhịn được dùng sức đạp một cái vào chân Kiều Mặc Vũ.
Vốn là lừa cô ấy đến để giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, kết quả nhiệm vụ của cô ấy còn khó hơn tôi nhiều!!!
Đó chính là Sát Sinh Thạch, một trong ba con yêu vương nổi tiếng của đảo quốc trong truyền thuyết, được tạo ra từ thi thể của Cửu Vĩ Yêu Hồ Ngọc Tảo Tiền.
Một số ngôi chùa lớn coi Sát Sinh Thạch như báu vật mà thờ cúng, muốn lấy thứ đó chẳng khác nào lấy hạt đậu trong lò lửa.
“Ai da! Cậu đạp tớ làm gì!”
Kiều Mặc Vũ nhảy cẫng lên, nổi giận đùng đùng trừng mắt tôi, mắt tôi trợn trắng rồi cười khẩy một tiếng;
“Đạp cậu đấy, rác rưởi không thể lên được lục phẩm!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK