• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21.

Tống Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng:

"Thật đúng là, người ở nơi nhỏ thì mặt lại càng lớn!"

"Trước đây còn bảo bùa chú không truyền đến đảo quốc đâu, bây giờ lại có thể giúp người ta tìm ra vấn đề được sao?"

"Hơn nữa, lá bùa trừ tà âm dương đó có vấn đề hay không, vẫn chưa được xác định!"

Hạ Mậu Hạo Quảng còn chưa nói gì, Hạ Vỹ Kỳ lập tức nhảy dựng lên:

"Tống Phỉ Phỉ, cậu nói bậy gì đó!"

"Hạo Quảng là có ý tốt, âm dương thuật của người ta ở đảo quốc truyền thừa đã nghìn năm, lợi hại hơn các cô nhiều!”

"Người ta tốt bụng hướng dẫn các người, các cô lại không biết ơn!"

Kiều Mặc Vũ nháy mắt ra hiệu cho tôi, lặng lẽ ở sau lưng đẩy Tống Phỉ Phỉ một phen..

Tống Phỉ Phỉ bị cô ấy đẩy một cái, cả người lao thẳng về phía Hạ Vỹ Kỳ, bàn cũng bị đẩy đổ.

Tôi nhảy dựng lên căm tức nhìn Hạ Mậu Hạo Quảng:

"Tốt lắm! Anh cũng dám động tay đánh người!"

"Tôi liều mạng với các người!"

Hạ Vỹ Kỳ bị Tống Phỉ Phỉ đè ở dưới thân, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Kiều Mặc Vũ kéo tôi liều mạng lùi về phía sau, vừa lùi vừa hét:

"Đừng đánh nữa, các người đều đừng đánh nữa!"

Tôi cố gắng vùng vẫy, trong lúc xô xát tôi vung tay một cái, viên sát sinh thạch màu đen xám kia liền lăn xuống đất.

Tôi thay Kiều Mặc Vũ che chắn tầm mắt, cô ấy nhanh chóng cúi xuống nhặt khối sát sinh thạch bỏ vào túi, rồi lấy một viên giả ra đặt lên quầy.

Tống Phỉ Phỉ giả vờ không còn sức lực, mỗi khi sắp đứng dậy thì lại ngã xuống người Hạ Vỹ Kỳ.

"Ôi trời ơi! Sàn nhà của đảo quốc trơn đến khác thường, không thể đứng dậy, không thể đứng dậy được!"

Hạ Mậu Hạo Quảng trợn mắt há mồm nhìn tất cả những gì đang diễn ra, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, đi lên trước vội vàng kéo Tống Phỉ Phỉ và Hạ Vĩ Kỳ ra.

22.

Đợi đến khi Lỵ Hương Anh Tử bưng đồ ăn đến, trong phòng khách đã sớm lại lần nữa trở lại yên tĩnh.

Bà bất động thanh sắc mà ngước mắt nhìn chúng tôi, trên mặt vẫn nở nụ cười lịch sự:

“Mọi người dùng xong bữa sớm nghỉ ngơi đi nhé, trời đã tối rồi đấy.”

Tôi lén liếc nhìn khối sát sinh thạch trên giá sách, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã doạ đến giật mình.

Đây không phải là bánh mì đen truffle mà chúng tôi ăn ở bữa tiệc sao?

Tưởng chừng như người tài năng là ai, hóa ra là Kiều Mặc Vũ có thể nhai nó thành hình thù giống khối sát sinh thạch đến tám phần.

Bởi vì có tật giật mình, ba người chúng tôi nhanh chóng ăn xong bữa rồi chạy vội về phòng.

“Kẹt kẹt~”

Ba người chúng tôi vừa tắt đèn chưa lâu, cửa đã bị đẩy ra.

Tôi ngủ gần cửa nhất, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn bất thường của Lỵ Hương Anh Tử.

Bà bước tới chậm rãi với mái tóc xõa tung, mang theo cả một trời gió tuyết.

Bước chân của bà rất nhẹ nhàng, nếu nhắm mắt lại thì gần như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Đi được hai bước, bà bắt đầu giống như chó, quỳ xuống bò trên mặt đất.

Tống Phỉ Phỉ bên trái tôi ở dưới chăn nắm chặt tay tôi một cái, tôi vỗ nhẹ tay cô ấy, ra hiệu cho cô ấy tạm thời đừng nóng nảy.

Trên núi tuyết rơi rất lớn, toàn bộ ngoài cửa sổ đều là một màu trắng xóa.

Cho dù không bật đèn, ánh sáng trong phòng cũng đủ để chúng tôi nhìn rõ khuôn mặt của Lỵ Hương Anh Tử.

Sau khi bà bò đến bên cạnh tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.

Nhìn đủ mấy phút đồng hồ, bà đột nhiên cười quỷ dị.

Tôi nhắm mắt lại, từ trong kẽ mắt nhìn thấy miệng bà càng lúc càng to.

Đầu tiên là nụ cười, sau đó là nhe răng cười lộ tám chiếc răng.

Rồi sau đó, miệng bà giống như chú hề trong phim điện ảnh nước ngoài, trực tiếp cười đến tận mang tai.

Cười đến sau này, đầu bà không còn thấy mặt, chỉ còn lại một cái miệng rộng.

23.

Một chiếc lưỡi xanh lục từ miệng bà thè ra, từ từ tiến gần đến miệng mũi của tôi.

“Ừm, đừng cướp đùi gà của tôi!"

Tôi giả vờ nói mơ rồi lật người, quay mặt về phía Tống Phỉ Phỉ.

Lỵ Hương Anh Tử bị tôi vung tay một cái, lập tức như con tắc kè bám lên tường.

Tay bà như miếng hút dính chặt vào tường, từ đỉnh đầu tôi bò lên đỉnh đầu Kiều Mặc Vũ.

Lỵ Hương Anh Tử giống như một con bạch tuộc, lại lần nữa duỗi lưỡi của mình về phía Kiều Mặc Vũ.

“Ừm, vịt quay thật ngon!”

Kiều Mặc Vũ mơ màng lật người, quay mặt về phía Tống Phỉ Phỉ đang ngủ ở giữa chúng tôi.

Bây giờ, Tống Phỉ Phỉ trở thành mục tiêu của Lỵ Hương Anh Tử, cô ấy còn không có chỗ để trốn.

Hai người chúng tôi ôm chặt lấy cô ấy, không cho cô ấy có không gian để lật người.

Tay của Tống Phỉ Phỉ đặt dưới chăn hung hăng siết chặt đùi tôi, cô ấy dùng sức vặn một cái, tôi cắn răng chịu đựng.

Kiều Mặc Vũ lại phát ra một tiếng "sss", đúng lúc tôi chuẩn bị nhảy lên đại chiến 300 hiệp với Lỵ Hương Anh Tử, cánh cửa lại lần nửa bị đẩy ra.

Lỵ Hương Anh Tử giống như một con khỉ nhảy đến góc tường, trốn sau tấm rèm đang treo.

Lần này người bước vào cũng là người quen của chúng tôi, Hạ Mậu Hạo Quảng.

Hắn rón ra rón rén đi đến giá treo quần áo ở góc tường, trên đó treo túi xách và quần áo của chúng tôi.

Đây là đến để trộm bùa, nhưng tiếc là mấy thứ như bùa chú chúng tôi luôn mang theo bên mình.

Hạ Mậu Hạo Quảng lục lọi một lúc lâu mà không tìm thấy gì, quay đầu lại nhắm mục tiêu vào người đang ngủ ở mép ngoài cùng là tôi.

Hắn cẩn thận bước đến gần, vừa định đưa tay xốc ổ chăn lên, tôi giả vờ nằm mơ, ném chiếc túi vải đang cầm trong tay xuống dưới chân Kiều Mặc Vũ.

Hạ Mậu Hạo Quảng thấy vậy rất vui mừng, hắn đi vòng qua tôi đến bên Kiều Mặc Vũ, chuẩn bị nhặt chiếc túi vải kia lên.

Ngay lúc hắn cúi xuống, Kiều Mặc Vũ giơ chân dùng sức đá hắn một cú.

Hạ Mậu Hạo Quảng liền như vậy một phen kéo rèm xuống, ngã vào vòng tay của Lỵ Hương Anh Tử cao lớn.

24

"A!"

Bên trong căn nhà đột nhiên trở nên hỗn loạn, Hạ Mậu Hạo Quảng chân trần trụi chạy ra khỏi nhà, Lỵ Hương Anh Tử theo sát ở phía sau.

Ba người chúng tôi cũng đuổi theo ra ngoài, nghe thấy tiếng động Hạ Vỹ Kỳ cũng chạy ra khỏi phòng.

Mọi người đứng trong sân phủ đầy tuyết hai mặt nhìn nhau.

Dáng vẻ đáng sợ của Lỵ Hương Anh Tử khiến Hạ Vỹ Kỳ sợ hãi, cô ấy rên rỉ một tiếng rồi ngã vào trong lòng ngực Hạ Mậu Hạo Quảng.

Tống Phỉ Phỉ phun ra một ngụm nước bọt;

"Đừng ưm ư nữa, sao không hỏi xem vì cái gì Hạ Mậu Hạo Quảng lại chạy ra khỏi phòng của chúng tôi chứ?"

Hạ Vỹ Kỳ sửng sốt, Hạ Mậu Hạo Quảng một mặt nghiêm túc:

"Tôi đã phát hiện ra Lỵ Hương Anh Tử có vấn đề từ trước, tối qua cô ta quả nhiên biến thành yêu quái chui vào phòng của các cô."

Lúc này không phải lúc so đo với Hạ Mậu Hạo Quảng, tôi đối với yêu quái của đảo quốc hiểu biết còn hạn chế, tạm thời vẫn chưa nhìn ra Lỵ Hương Anh Tử là thứ gì.

"Chuyện vừa rồi từ từ tính toán sau, chúng ta trước tiên đối phó với con yêu quái này đã."

Hạ Mậu Hạo Quảng tuy là người xấu, nhưng cũng không phải là kẻ ngu.

Hắn gật đầu, giương ra tư thế chuẩn bị triệu hồi Tuyết Nữ, Lỵ Hương Anh Tử che miệng cười khúc khích.

"Trên người của ba ả ta, không chỉ có phù lục thư đâu."

"Trong lòng ngực cô bé kia, còn có một cuốn [Thiên văn thuật]."

Nghe thấy Thiên văn thuật, hơi thở của Hạ Mậu Hạo Quảng rõ ràng trở nên rất gấp gáp.

Giọng nói của Lỵ Hương Anh Tử khàn khàn, nhưng những lời nói ra lại còn mê hoặc lòng người hơn cả Hải yêu.

"Nếu cậu giúp tôi giết chết bọn họ, tôi chỉ cần người, đồ vật thuộc về cậu."

Kiều Mặc Vũ vô ngữ nhìn Hạ Mậu Hạo Quảng:

"Anh sẽ không phải là tin lời con yêu quái này chứ? Bà đây quan sát tinh tú, còn cần xem sách?"

Lỵ Hương Anh Tử tiếp tục nâng giá:

"Tôi đã nhìn thấy bìa sách rồi, là do một người tên là Viên Thiên Cương viết."

Nghe thấy Viên Thiên Cương, đôi mắt của Hạ Mậu Hạo Quảng kích động đến đỏ lên.

25.

Hắn cắn nát hai ngón tay giữa, nhanh chóng kết vài dấu tay trong không trung.

Không đầy ba giây, tuyết nữ đã xuất hiện trong không trung.

Trong màn tuyết bay, dung nhan của cô ấy còn đẹp hơn lúc trước thấy.

Thời tiết băng giá này có thể cực kỳ tăng cường yêu lực của tuyết nữ.

Hạ Vĩ Kỳ tỏ ra rất khinh thường Lỵ Hương Anh Tử, cô ta hừ lạnh một tiếng, ngẩng cằm lên nhìn Lỵ Hương Anh Tử.

"Yêu quái tầm thường, còn muốn châm ngòi ly gián?"

"Anh Hạo Quảng chính là âm dương sư, sao có thể cùng loại yêu vật như cô hại người chứ?"

"Tuyết cơ, đi, giết con yêu quái này đi!"

Hạ Mậu Hạo Quảng cười, hắn gật đầu về phía tuyết nữ:

"Tuyết Cơ, đi đi."

Hạ Vỹ Kỳ càng đắc ý, cô ta khoanh tay, ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà nhìn Tống Phỉ Phỉ.

"Tống Phỉ Phỉ, cậu nhìn đi, âm dương sư của đảo quốc mới là mạnh nhất!"

Tuyết nữ lơ lửng trên không trung, hai tay vung lên, hàng chục cây băng bay thẳng về phía chúng tôi.

"Tuyết nữ chắc chắn sẽ tiêu diệt con yêu quái này"

Hạ Vỹ Kỳ mới nói nửa chừng đã nghẹn trong cổ họng, cô ta không thể tin nổi mà nhìn Hạ Mậu Hạo Quảng.

"Hạo Quảng, tuyết nữ phản bội rồi!"

Đồ ngu!

"Phản bội mẹ mày! Cút đi!"

Hạ Vỹ Kỳ ngã xuống đất, sắc mặc tái mét nhìn cây băng bên chân.

Vừa rồi nếu không phải Tống Phỉ Phỉ nhanh tay đẩy cô ta một cái, cây băng đó đã đâm xuyên bụng cô ta rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK