• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11.

Sơn đồng không thèm cướp ba lô, mà trực tiếp vươn tay mọc đầy lông đỏ ra, tát một cái vào mặt Hạ Vỹ Kỳ

Hạ Vỹ Kỳ bị nó tát một cái, người trong không trung xoay hai vòng rồi lảo đảo lùi lại phía sau, lăn xuống đất, sau đó ngửa mặt lên trời, bất tỉnh nằm im trên mặt đất.

Tôi không nhịn được nhe răng, cái tát này mạnh quá, Hạ Vỹ Kỳ sẽ không bị chấn động não chứ?

Sơn đồng đánh ngất Hạ Vĩ Kỳ rồi vẫn chưa chịu bỏ qua, tròng mắt nó xoay chuyển, nhảy vài bước đến bên cây, vòng quanh một tảng đá cao nửa người.

"Chết tiệt! Có phải nó định lấy tảng đá đó đập Hạ Vỹ Kỳ không vậy?"

Đôi mắt Kiều Mặc Vũ đều đang chăm chú xem, tôi cũng bị sơn đồng dọa sợ không nhẹ.

Nếu tảng đá đó rơi xuống, Hạ Vỹ Kỳ phỏng chừng trực tiếp biến thành một miếng thịt vụn.

Không đúng, thời khắc này quan trọng, Hạ Mậu Hạo Quảng đang ở đâu?

Tôi quay đầu nhìn một vòng, mới phát hiện ra Hạ Mậu Hạo Quảng đang trốn sau một tảng đá lớn để tích tụ sức mạnh.

Hắn khoanh chân ngồi dưới đất, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Hai tay kết các thủ ấn khác nhau ở trước ngực, ngón tay tung bay, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Biểu tình của hắn chuyên chú mà thành kính, trên người có ánh sáng trắng lấp lánh toát ra, khiến hắn trông giống như thiên thần hạ phàm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Kiều Mặc Vũ không nhịn được chép chép miệng:

“Cậu nói xem, nhìn có vẻ cũng ngầu phết đấy.”

Tôi gật đầu:

“Ngầu thì ngầu, chỉ là ngầu thêm chút nữa thôi thì Hạ Vỹ Kỳ sẽ chết rồi.”

“Này! Thằng ngu! Có bản lĩnh thì qua đây đi!”

Tống Phỉ Phỉ treo ngược trên cây lắc lư qua lại, cô ấy còn móc ra điện thoại của mình ra, dùng sức đập mạnh xuống phía dưới, cố gắng thu hút sự chú ý của nó.

Tôi và Kiều Mặc Vũ cũng làm theo, tôi sờ soạng trên người nửa ngày, lấy một miếng bánh ngọt mang từ khách sạn ném xuống.

Kiều Mặc Vũ móc cái điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn một lúc rồi lại nhét vào.

Cô ấy đưa mặt ghé vào chỗ trống của lưới, cố gắng phun nước bọt vào mặt sơn đồng.

“He tui!”

12.

Lực chú ý của sơn đồng quả nhiên bị chúng tôi thu hút, sau khi kêu "chi chi" hai tiếng, nó bỏ qua tảng đá trên mặt đất rồi đi sang một bên.

Chỉ thấy nó hai tay ôm lấy một cây to bằng bắp đùi, hai chân dùng sức đạp sau, hóa ra đã trực tiếp nhổ tận gốc cây cao khoảng ba mét lên.

Sơn đồng ném cây gỗ sang một bên, bẻ vài cành lá um tùm, cây nhỏ vừa rồi còn tràn đầy sức sống biến thành một cây gậy gỗ thật lớn.

Tống Phỉ Phỉ không còn lắc nữa, treo trên đó giả chết.

Tôi cũng thu tay lại, muốn giả vờ như mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Nhưng nước đã đổ xuống sông, Kiều Mặc Vũ nhịn nửa ngày, cố gắng nhổ ra một ngụm nước bọt với hàm lượng kinh ngạc.

"Bịch!"

Mảng nước bọt nhắm vào mục tiêu, chính xác mà phun vào khuôn mặt dữ tợn của sơn đồng.

Sơn đồng lau nước bọt trên mặt, ánh mắt tối tăm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi và Kiều Mặc Vũ.

Tôi tăng tốc động tác, dùng dao găm nhanh chóng cắt tấm lưới.

Tấm lưới này được đan bằng một loại dây leo không biết tên, không cháy được, không cắt được.

Tôi vừa mới dùng dao găm mài cả nửa ngày, mới mài được một cái lỗ nhỏ.

“Chết tiệt! Linh Châu mau tránh ra!"

Lưới chỉ có bấy nhiêu thôi, lại còn treo ở giữa không trung, có thể trốn đi đâu?

“Bốp!"

"Bốp!"

Tôi và Kiều Mặc Vũ lắc lư né tránh, nhưng vẫn bị cây gậy to lớn kia đánh trúng.

Sơn đồng cầm cây gậy, đánh hết bên này sang bên kia, một hơi không ngừng nghỉ mà đánh chúng tôi bốn năm cái.

Tôi cảm thấy nửa người bên trái tê dại, toàn thân như bị xe lu cán qua, vừa đau vừa tê.

May mắn là dây leo đã cản lại một phần lực, nếu đánh vào trên người Tống Phỉ Phỉ, có thể trực tiếp đánh cô ấy hộc máu.

13.

Sơn đồng nghỉ ngơi một lúc, sau khi hít hai hơi sâu thì cầm khúc cây lại đập mạnh vào chúng tôi.

Trong con ngươi đen nhánh của nó lóe lên điên cuồng và căm hận, tôi còn thấy khoé niệng nó lộ ra nụ cười lạnh lùng.

"Xiu!"

Khúc cây mang theo một luồng gió sắc bén vung tới chúng tôi, tôi thậm chí đã nghe thấy hơi thở của cái chết.

"Kiều Mặc Vũ, hướng Đông!"

Tôi và Kiều Mặc Vũ cùng nhau dùng sức, cùng người cùng lưới lắc sang phía Đông.

Không kịp đánh trúng lần đầu tiên, lực của sơn đồng cũng giảm đi một nửa.

Khúc cây đập vào cành cây to phía sau chúng tôi, thế nhưng lại trực tiếp gãy thành hai đoạn.

Sơn đồng tức giận bỏ rơi khúc cây trong tay, quay người lại vác tảng đá lớn.

Tôi và Kiều Mặc Vũ lòng còn sợ hãi mà liếc nhau một cái, nếu bị đập trúng bằng lực như vậy, không chết cũng tàn phế.

Nhiệt độ ban đêm trong rừng rất thấp, nhưng trán tôi lại ướt đẫm mồ hôi.

Tống Phỉ Phỉ treo lơ lửng trên cây không nhúc nhích, cũng không biết có bị chảy máu não hay không.

Hạ Vỹ Kỳ nằm trên mặt đất không rõ sống chết, mà Hạ Mậu Hạo Quảng vẫn đang ngồi đó tích tụ chiêu cuối.

Tôi nôn nóng nhìn Hạ Mậu Hạo Quảng đang ngồi xếp bằng, anh trai, nếu không ra sữa, trẻ con sẽ chết mất!!!

"Ha!"

Sơn đồng giơ tảng đá khổng lồ lên khỏi cao qua đỉnh đầu, thân hình nhỏ bé của nó cũng bị đá che khuất.

Tôi và Kiều Mặc Vũ nín thở, do dự nhìn tảng đá dưới đất giữa chúng tôi, Tống Phỉ Phỉ và Hạ Vỹ Kỳ ba hướng.

"Hút ~"

Một cơn gió mạnh kèm theo bông tuyết bay qua, thổi đến mức tôi không thể mở mắt ra được.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, mồ hôi trên lông mi của Kiều Mặc Vũ trong nháy mắt đã đóng thành băng.

Tôi co rúm người lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị đông cứng đến mất đi cảm giác

Cái lạnh thấu xương này, vẫn là lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được.

Có phải, chiêu cuối của Hạ Mậu Hạo Quảng phát động thành công rồi không?

14.

Sơn đông đã quyết định hướng đi, nó cầm đá bước chậm rãi về phía chúng tôi.

Đi chưa được hai bước, một người phụ nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp xuất hiện sau lưng nó.

Người phụ nữ này có làn da trắng như tuyết, mái tóc màu xanh băng, đẹp đến không giống người thật.

Cô ấy bay lơ lửng trong không trung nhẹ nhàng thổi một hơi vào sơn đông, sơn đông và hòn đá lập tức biến thành một bức tượng băng.

Kiều Mặc Vũ nhìn đến mức mắt gần như lồi ra:

"Chết tiệt! Công chúa Elsa!"

"Đồ ngu, đó là Tuyết Nữ."

Tuyết Nữ còn được gọi là Tuyết Cơ, thường xuất hiện ở những vùng núi băng giá cực lạnh.

Tương truyền Tuyết Nữ thích thu hút đàn ông vào những nơi vắng vẻ trong núi để hôn hắn.

Hôn môi đồng thời sẽ đóng băng hắn lại, lấy đi linh hồn của hắn để ăn.

Tuyết Nữ còn sẽ đóng băng những người đàn ông đẹp trai mà cô ấy thích thành những bức tượng băng, đặt trong hang động để ngắm nhìn.

Không ngờ, thức thần của Hạ Mậu Hạo Quảng lại là Tuyết Nữ.

Quả không hổ là gia tộc Hạ Mậu, quả nhiên truyền thừa sâu dày.

m dương sư đảo quốc ở tuổi 16 đều có thể tìm kiếm yêu quái ký kết khế ước chủ tớ dưới sự giúp đỡ của gia tộc.

Yêu quái bị khuất phục sau khi ký kết khế ước sẽ nhận âm dương sư làm chủ, cung cấp cho họ, trở thành thức thần của âm dương sư.

Tuyết Nữ này e rằng đã được gia tộc Hạ Mậu truyền thừa qua nhiều thế hệ, Hạ Mậu Hạo Quảng có thể có cô ấy làm thức thần, hẳn là người thừa kế của gia tộc Hạ Mậu.

Sơn đông bị đóng băng trên mặt đất không thể cử động, Tuyết Nữ bay đến bên chúng tôi rồi thổi một hơi vào túi lưới, những sợi dây leo liền đóng băng thành tượng băng.

Tôi đá một phát vào những sợi dây leo bị đóng băng, những sợi dây leo khô héo đó liền vỡ vụn thành từng mảnh.

Ôi trời ơi, cũng quá đỉnh!

Tống Phỉ Phỉ cũng nhanh chóng được thả xuống, ba người chúng tôi vây quanh Sơn đông bị đóng thành khối băng mà mắt chữ A miệng chữ O.

Hạ Mậu Hạo Quảng thả Tuyết Nữ ra sau đó, mặt biến thành trắng còn hơn cả Tuyết Nữ.

Hắn giống như một ông già tám mươi tuổi run rẩy đi đến bên cạnh Hạ Vỹ Kỳ đỡ cô ta dậy, nhìn thấy cảnh này mấy người chúng tôi đều đỏ mặt.

Chỉ lo xem sơn đông, quên mất cô ta...

Đặc biệt là Tống Phỉ Phỉ, thậm chí còn lao tới ôm chặt Hạ Vỹ Kỳ.

"Kỳ Kỳ cậu không sao chứ! Cậu mau tỉnh lại đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK