25.
Làn da trắng bệch, mặt mày thon dài.
Mái tóc đen như thác nước rủ xuống đất, trên khuôn mặt chỉ có một chút màu sắc duy nhất là bờ môi đỏ thắm.
Người phụ nữ này đẹp đến mức có phần quỷ dị.
Nhìn thấy chúng tôi, cô ta đứng dậy cười nhạt một tiếng:
"Các người đến rồi, ngồi đi."
Chúng tôi mấy người nhìn nhau, không ai dám bước lên trước.
Kiều Mặc Vũ lúc trước đã từng nói hang động này đã bị đóng cửa suốt nghìn năm.
Hang động bị đóng cửa suốt nghìn năm, tại sao lại có phụ nữ?
Trên người cô ta không có yêu khí, cũng không có âm khí.
Không phải yêu, không phải quỷ, nhưng người bình thường, không thể sống được cả nghìn năm chứ?
Thấy chúng tôi đều đứng chôn chân không nhúc nhích, sắc mặt người phụ nữ có chút không hài lòng, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, ánh mắt dừng lại trên người Lê Thụ và Lê Ngoã một lúc lâu:
“Nói đi, tại sao Lê Khâu lại cho các ngươi vào động?"
Nghe thấy tên Lê Khâu, Lê Thụ và Lê Ngoã sửng sốt một chút, Lê Ngoã còn gãi đầu:
"Lôi Khâu Lôi Khâu, tên này hình như tôi đã nghe ở đâu rồi..."
"Bốp!"
Lê Ngoã bị tát một cái thật mạnh vào đầu, Lê Thụ trợn tròn mắt, có chút xấu hổ nhìn về phía người phụ nữ kia:
"Thằng nhóc ngốc này, dám gọi tên tổ tiên lung tung như vậy sao?"
"Tổ tiên?"
Người phụ nữ bổng nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm chúng tôi:
"Bây giờ, là năm Thiên Hi mấy?"
Thiên Hi?
Tống Chân Tông?
Bắc Tống?
26.
Lúc biết hiện tại đã cách thời Bắc Tống một nghìn năm, người phụ nữ loạng choạng hai bước rồi ngã ngồi xuống ghế.
Cô ta ngẩn người một lúc, mới chống tay lên bàn đứng dậy:
"Một nghìn năm! Vậy mà suốt một nghìn năm rồi!"
"Ha ha ha, Lê Khâu, ngươi vậy mà nhốt ta cả nghìn năm!"
Người phụ nữ tên là Lê Yên, là sư muội cùng môn phái với Lê Khâu.
Hai người từ nhỏ đã đi theo sư phụ học cổ thuật, lúc mới vào môn phái, Lê Khâu còn nói mình là sư huynh, sẽ chăm sóc Lê Yên nhiều hơn.
Nhưng về sau, lúc tài năng cổ thuật xuất sắc của Lê Yên dần dần bộc lộ, Lê Khâu đã không còn tình nghĩa đồng môn với cô ta nữa.
Câu nói mà sư phụ bọn họ nói nhiều nhất mỗi ngày, chính là:
"Ai bảo nữ không bằng nam? Ta thấy A Yên còn giỏi hơn tất cả đàn ông trên thế gian này."
"Lê Khâu, đừng nhìn ngươi cao to vạm vỡ thế, nhưng so với A Yên thì ngươi vẫn còn kém xa."
Lê Khâu trở nên ghen tức điên cuồng với Lê Yên, lúc sư phụ quyết định truyền y bát của mình cho Lê Yên, hắn đã giết sư phụ, rồi nhốt Lê Yên vào bên trong hang động này.
Nhưng hắn không ngờ là, Lê Yên đã sớm âm thầm học được bí mật bất truyền của môn phái, Bất Lão Cổ.
Bất lão cổ là một loại cổ thuật vô cùng lợi hại, nếu học thành công, sau đó liền có thể trường sinh bất tử, giống như tiên nhân.
Mấy người chúng tôi đều bị đoạn chuyện kỳ lạ này làm cho ngẩn ra, sau khi Lê Yên nói xong, Kiều Mặc Vũ lại trực tiếp đi đến trước mặt Tống Phi Phi, bắt đầu sờ túi áo.
"Ai da, đừng sờ lung tung!"
"Cậu làm gì vậy?"
Kiều Mặc Vũ lấy từ trong túi áo Tống Phi Phi ra một chiếc điện thoại, và đặt nó trước mặt Lê Yên:
"Bà Lê ơi, mời xem VCR!"
Trong video đang phát chính là lịch sử Trung Quốc từ thời Tống đến nay, tôi liếc mắt nhìn thanh tiến độ, không có ba tiếng đồng hồ cũng xem không hết cái video này.
Lê Yên một người thời Tống nào thấy cái này chứ, lập tức bị điện thoại mê hoặc.
Giống như đứa trẻ bảy tám tuổi mê chơi điện thoại, ánh mắt chìm vào trong đó không thể rút ra được.
Thấy Lê Yên hoàn toàn bị video mê hoặc, Kiều Mặc Vũ bắt đầu ra sức nháy mắt với tôi.
Mấy người chúng tôi lặng lẽ di chuyển ra khỏi phòng đá, đợi đi xa một chút, Kiều Mặc Vũ bắt đầu vung chân chạy như điên.
27.
Hai anh em Lê Thụ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng lúc thấy chúng tôi chạy, bọn họ cũng chạy theo.
Sau khi chúng tôi bay nhanh chạy đến cửa hang, Kiều Mặc Vũ nắm lấy tay Lê Ngoã ấn vào răng rắn:
"Nhanh nhanh nhanh! Nhanh lên!"
Vẻ mặt cô ấy nôn nóng, hành động cũng vội vàng như thể có con chó dữ đang đuổi theo phía sau.
Chờ tất cả chúng tôi đều ra khỏi hang, cửa hang lại lần nữa được đóng lại, Kiều Mặc Vũ mới ngồi phịch xuống đất thở phào nhẹ nhõm.
Tống Phi Phi có chút ngơ ngác, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Kiều Mặc Vũ, mặt đầy khó hiểu:
"Cô Kiều, đây là đang làm gì vậy?"
Kiều Mặc Vũ lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu lên, trạng thái hoảng loạn nói:
"Căn bản chẳng có cái gì gọi là Bất Lão Cổ cả, Lê Yên chính là Cổ Vương!"
Lê Khâu lúc ấy giết sư phụ xong, rồi nhốt Lê Yên và hàng nghìn loại độc vật vào trong hang này.
Lê Yên bị hắn cho uống thuốc bí truyền dùng để luyện cổ trùng, sau khi trải qua nhiều cuộc tàn sát trong hang động, cô ta đã sống sót.
Chính mình, cũng trở thành Cổ Vương.
Dùng người để luyện cổ, quả thực chưa từng nghe qua!
Tôi nghi ngờ nhìn Kiều Mặc Vũ:
"Sao cậu biết được nhiều như vậy?"
Kiều Mặc Vũ xấu hổ mà sờ mũi, từ trong túi lấy ra một con bọ hung vàng:
"Đây là cổ trùng dò xét do Hoa Vũ Linh tặng cho tớ, có thể dò xét ra cấp bậc cổ trùng của đối phương."
"Vừa rồi mới bước vào hang đá, cổ trùng dò xét này liền bị hù chết."
"Hoa Vũ Linh nói, cổ trùng đáng sợ nhất trên thế giới chính là cổ người."
"Chúng không chỉ có thân thể của cổ trùng, mà còn có trí tuệ và suy nghĩ của con người, nếu gặp phải thì trốn càng xa càng tốt."
Tôi lắp bắp kinh hãi, Lê Yên không phải là người, mà là một con cổ trùng?
Khó trách trên người cô ta tuy rằng không có âm khí hay yêu khí, nhưng khí thế vô cùng mạnh mẽ, cảm giác của cô ta có vài phần tương tự giống sư phụ.
28.
Cánh cửa đá này hẳn là do Lê Khâu đặc biệt thiết lập cho Lê Yên, chỉ có hậu duệ của mình mới có thể mở được cánh cửa này.
Sau khi Kiều Mặc Vũ nói xong, mấy người chúng tôi đều bị tin tức này làm cho hồi lâu không thể hoàn hồn, thật lâu, Tống Phi Phi nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vậy ra cậu cho Lê Yên xem điện thoại, chính là để hấp dẫn chú ý của cô ta?"
"Vậy sao cậu không dùng điện thoại của mình, mà lại dùng của tớ chứ?"
Lúc này Lê Ngoã cũng mới phản ứng lại, cậu ta nhảy lên vươn tay định đặt ngón tay lên chiếc răng rắn, may mà Giang Hạo Ngôn mắt nhanh tay lẹ ôm lấy cậu ta.
"Buông tôi ra! Không phải nói Cổ vương mới có thể cứu chị tôi sao? Tôi phải đi tìm Cổ vương!"
Kiều Mặc Vũ từ trong túi lấy ra một ít nhúm tóc đen như ảo thuật, sợi tóc này đen bóng, mượt mà như tơ, nhìn qua đã biết chất tóc rất tốt.
Chất tóc tốt như vậy, tôi chỉ thấy ở một người.
Tôi sờ sờ sau gáy mình, quả nhiên thiếu một mảng tóc.
Đồ chó chết tiệt này!
Kiều Mặc Vũ dương dương đắc ý giơ tóc lên:
"Đây là tóc của Cổ Vương, tôi thừa dịp cô ta không để ý mà cắt trộm. Dùng tóc này đốt thành tro uống vào, sau đó thay máu toàn thân cho chị gái cậu một lần nữa, độc của Bách Hoa Cổ tự nhiên sẽ hoá giải."
Lê Ngoã lập tức giật lấy tóc, cẩn thận cất vào túi quần, sau đó quay đầu chạy như điên xuống núi không ngoảnh lại:
"Anh Thụ, em đi cứu chị gái trước!"
Lê Thụ sững sờ một lúc, cũng dùng đôi chân dài 1m9 đuổi theo.
Chờ bọn họ chạy đi, Kiều Mặc Vũ rất căng thẳng mà liếc tôi một cái, tôi cười lạnh một tiếng, cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay hét lớn:
"Thứ súc vật! Nhìn kiếm!"
"Ôi trời ơi, cậu thật sự đánh à?"
"Mẹ nó, Giang Hạo Ngôn, cậu cứ đứng nhìn tôi bị đánh như thế hả?"
Kiều Mặc Vũ vắt giò lên cổ chạy tán loạn, Giang Hạo Ngôn bất lực khoanh tay đứng một bên:
"Tôi chỉ là người bình thường, không biết võ công nha."
29.
Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn đưa Lê Hương xuống núi để thay máu, loại phẫu thuật lớn này cần phải đến bệnh viện lớn, tộc Hắc Cổ không có điều kiện này.
Thời gian nhanh chóng đến ngày Lê Hương xuất giá, Kiều Mặc Vũ mặc áo cưới của Lê Hương, che khăn voan đỏ, được Lê Ngoã cõng vào hang động do thần núi chỉ định.
Tôi lén lút đi theo sau, đợi người tiễn đưa đi rồi, nhanh chóng lẻn vào hang động.
Hang động bốn phía thắp đuốc, Kiều Mặc Vũ khoác khăn voan đỏ nằm trên chiếc giường đá.
Không lâu sau, trong động quả nhiên có hai người quen thuộc bước vào.
Chỉ thấy đại tế ti đang vác một chiếc hộp gỗ nặng nề, chiếc hộp toàn thân đen nhánh, vừa thấy chính là làm từ gỗ Hắc m.
Đi theo sau lưng đại tế ti chính là tộc trưởng tộc Hắc Cổ, cũng chính là cha của Lê Thụ.
Đại tế ti mở hộp gỗ hắc âm ra, tất cả cổ trùng bên trong giống như ăn thuốc kích thích điên cuồng ào ra, nhanh chóng bò về phía Kiều Mặc Vũ.
Tộc trưởng nhìn thấy một màn này, nặng nề thở dài:
"Lê Vu, tôi thấy không thoải mái lắm."
"A Hương cũng là tôi nhìn thấy lớn lên, hiện tại, lại phải hiến tế cho cổ trùng."
Ánh mắt Đại tế ti phức tạp nhìn Kiều Mặc Vũ nằm yên lặng trên giường đá, cũng thở dài:
"Đợt cổ trùng này, là để cho Oa Oa môn nhận chủ."
"Chúng, mới là đời sau của tộc Hắc Cổ chúng ta."
"Lê Hương hy sinh là đáng giá, tộc Hắc Cổ sẽ không quên tất cả những gì cô ấy đã làm cho tộc nhân."
"A?"
Đại tế ti kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ thấy cổ trùng độc bò lên giường sau đó, không giống như trước đây, chúng không bò lên người cô dâu, mà vây quanh cô dâu thành một vòng tròn, mãi không có con trùng nào dám tiến lên.
"Cha, con rất thất vọng về cha."
Trước cửa hang, Lê Ngoã và Lê Thụ mặt nặng mày cau một trước một sau đi vào.
"Hồ đồ!" Tộc trưởng vung tay một cái, "Lê Thụ, con tới nơi này làm gì?"
30.
Lê Thụ vô cùng đau đớn nhìn cha mình:
"Tộc Hắc Cổ phát triển lớn mạnh, không nên đạp lên xương cốt của phụ nữ!"
“Nói hay lắm!"
Kiều Mặc Vũ hất tung khăn che đầu ngồi bật dậy vỗ tay liên tục. Cả đại tế ti và tộc trưởng giật nảy mình.
Đại tế ti nhìn thấy Kiều Mặc Vũ, sắc mặt thay đổi:
"Lê Thụ, ngươi dám dẫn cô ta vào Sơn Thần Chi Động? Đây là cấm địa của tộc!"
Tộc trưởng cũng vô cùng tức giận:
"Lê Thụ, Sơn Thần Chi Động chỉ có tộc trưởng và đại tế ti mới có thể được vào, hai người các ngươi mau cút đi!"
Lê Thụ nhìn ông ta đầy ẩn ý nói:
"Từ hôm nay trở đi, con sẽ là tộc trưởng của tộc Hắc Cổ, cha già rồi, ở nhà trồng rau nuôi cá đi."
“Lê Ngoã sẽ là đại tế đi của con, sau này mọi chuyện của tộc Hắc Cổ, sẽ không còn liên quan đến các người nữa."
Đại tế ti tức đến bật cười, ông ta quay người hướng về phía tộc trưởng giận dữ:
"Theo quy định của tộc, kẻ xâm phạm cấm địa sẽ chết, ông là muốn tự mình ra tay thanh trừng, hay để ta làm thay?"
"Vèo!"
Một giây sau, đầu đại tế ti rơi xuống đất, máu tươi phun ra như suối toé lên cao nửa mét.
Lê Ngoã lau máu trên mặt, vô cảm nhìn Lê Thụ:
"Tộc trưởng, nghi lễ nhậm chức của ngài tối nay có thể tổ chức được rồi."
Ai cũng không ngờ Lê Ngoã lại đột nhiên động thủ, dù sao tộc trưởng đã già rồi, bị Lê Ngoã và Lê Thụ dọa cho sợ hãi, lập tức ngã quỵ xuống đất:
"A Thụ, ngươi, ngươi ngươi..."
Lê Thụ nhìn ông ta hồi lâu,rồi tháo chiếc vòng cổ trên cổ anh ta ra.
31.
Hắn đeo chiếc vòng cổ tượng trưng cho quyền lực của tộc trưởng lên cổ mình, nhìn chằm chằm vào tộc trưởng, từng câu từng chữ nói:
"Cha, con đã nói rồi, con không thích một tộc Hắc Cổ dẫm lên xương cốt của phụ nữ."
"Con có thể coi thường phụ nữ, nhưng con không thể một bên coi thường phụ nữ, một bên ăn thịt phụ nữ, uống máu phụ nữ."
"Từ nay về sau, tộc Hắc Cổ sẽ không còn Lạc Hoa Động Nữ nữa."
Tôi từ góc tối bước ra, ngồi xổm bên cạnh Kiều Mặc Vũ cùng nhau vỗ tay rào rào, không ngờ, Lê Thụ và Lê Ngoã làm việc lại cứng rắn như vậy!
Đặc biệt là Lệ Ngoã, một câu không nói ra là một nhát đao, là người có thể làm nên đại sự, trước đây thật là coi thường cậu ta.
Phương pháp của bách hoa cổ, từ trước đến nay chỉ truyền cho đại tế ti của tộc hắc cổ.
Đại tế ti chết, bí pháp này cũng hoàn toàn thất truyền.
Tiếp theo, chính là chuyện riêng của tộc Hắc Cổ.
Lê Thụ và Lê Ngoã bận rộn đến mức không chạm đất, Lê Hương cũng được Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn đưa về.
Lệ Ngoã tặng cho chúng tôi một hộp cổ trùng có màu sắc rất đẹp, nói mấy con cổ trùng này nuôi trong nhà, nhà sẽ không còn những thứ như ruồi muỗi gián nữa.
Tôi và Kiều Mặc Vũ vui vẻ nhận lấy, trên đường xuống núi, cô ấy vẫn không ngừng lải nhãi:
"Haiz, rõ ràng là tớ đến tìm cổ vương, kết quả cổ vương không bắt được, lại lấy một hộp Giáp Xác Trùng."
Tôi làm bộ hào phóng an ủi cô ấy:
"Thôi nào, thấy tâm trạng cậu không tốt, vậy thì thế này, tớ mời cậu đến Nhật Bản chơi, chúng ta đi nghỉ ngơi nhé?"
Kiều Mặc Vũ bán tín bán nghi nhìn tôi:
"Cậu có lòng tốt như vậy sao?"
Tôi lập tức vỗ ngực thề thốt:
"Thật sự đi nghỉ ngơi, Phi Phi có một người bạn, ở đó đang tổ chức một yến hội sang trọng gì đó, nghe nói đầu bếp đều là người được mời từ khắp nơi trên thế giới."
Tống Phi Phi nhận được ánh mắt của tôi, liền gật đầu với Kiều Mặc Vũ:
"Cấp bậc đó, rượu vang Lafite 82 chỉ có thể dùng để súc miệng!"
Nghe thấy có đồ ăn ngon, Kiều Mặc Vũ lập tức sáng mắt lên:
"Thật không? Tớ đi tớ đi, khi nào xuất phát?"
"Nghe có vẻ hay, cũng dẫn tôi đi một chuyến nhỉ."
Một giọng nữ thanh lãnh vang lên phía sau chúng tôi, tôi và Kiều Mặc Vũ lập tức cứng đờ giống như bị điểm huyệt.
Tống Phi Phi suýt khóc:
"Giọng này, sao có chút quen thuộc nhỉ..."
Mấy người chúng tôi giống như robot từ từ xoay người, chỉ thấy Lê Yên mặc một bộ áo xanh đứng dưới gốc cây, mỉm cười xinh đẹp nhìn chúng tôi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK