• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

"Anh nói anh mời tôi cùng anh làm người ngủ thử trong nhà ma, rồi cho tôi 20 vạn."

"Sau đó nếu căn hộ đó được bán đi thành công thì ông chủ sẽ cho anh 500 vạn?"

Tôi trầm mặt nhìn về phía người đàn ông trẻ trung hậu và thành thật trước mặt, hận không thể dùng ánh mắt để chọc chết anh ta:

"Anh nghĩ tôi bị ngu à?"

Người đàn ông tên là Trương Quân Hạo, là chủ của một kênh có tí danh tiếng trên mạng.

Công việc của anh ta là làm một người ngủ thử trong nhà ma.

Nhà ma có tí danh tiếng, chủ nhà không muốn nó nát trong tay mình nên sẽ mời anh ta vào ngủ thử, toàn bộ quá trình sẽ được livesteam.

Sau khi bình yên ngủ mấy ngày, sẽ có một số ít người thích tiện nghi, căn cứ theo tâm lý nhặt được của hời nên đã ra tay mua phòng.

Đồng thời cũng có một ít người mua phải nhà ma, vì an toàn nên cũng sẽ mời anh ta ngủ thử mấy hôm.

Trương Quân Hạo đã có thể kiếm tiền từ người mua thì cũng có thể kiếm tiền từ người bán, buổi tối khi livestream, anh ta còn có thể kiếm tiền từ phần thưởng của người xem.

Tôi càng nghĩ càng đỏ mắt, hận không thể đổi nghề ngay lập tức, cướp bát cơm của anh ta, từ chối tên trung gian lòng dạ độc ác kiếm tiền từ việc chênh lệch giá này.

Nghe tôi nói như vậy, Trương Quân Bạo xấu hổ cười:

"Cô, cô không phải là đạo sĩ à, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, tôi cho rằng cô không thèm để ý..."

Hai tay tôi ôm ngực, vẻ mặt vân đạm phong khinh [1]:

[1] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

"Không sai, tôi chưa bao giờ nhìn đến tiền, người xuất gia chúng tôi chỉ nói đến duyên, duyên với 500 vạn."

Trương Quân Hạo cau mày suy tư một lát, do dự hỏi tôi:

"Tiền không thành vấn đề, chỉ là cái nhà đó vô cùng nguy hiểm, cô phải thật sự giỏi mới được."

"Chung cư ma ám, toà nhà số mười tám, cô đã từng nghe qua chưa?"

Nghe thấy toà nhà số mười tám, tôi nhịn không được hít một hơi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc kỳ lạ:

"Là cáu toà nhà số mười tám trên đường Bình An à?"

Toà nhà đó vô cùng nổi tiếng, là nơi mà mọi người trong thành phố đều sẽ biến sắc khi nghe đến tên.

2.

Toà nhà số mười tám có lịch sử vô cùng lâu đời, được xem là toà chung cư sớm nhất, nằm ở vị trí vô cùng tốt, ngay đoạn đường trung tâm thành phố.

Toà nhà này có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng có hai hộ gia đình. Khi đó trong toà nhà có mười chín người, tính cả người già và trẻ em.

Sau đó, vào tết Trung Nguyên của năm 1990, tất cả mười chín người trong toà đều chết, chết sạch sẽ trong một đêm.

Có người thắt cổ nên chết, có người chết do nhảy lầu, vợ chồng cãi nhau rồi chém nhau... các cách chết đều vô cùng kỳ lạ và không giống nhau.

Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sau chuyện xảy ra ở toà nhà số mười tám, hầu như toàn bộ người trong khu dân cư đó đều bán nhà và dọn ra ngoài.

Những người không bán được thì thà tự đi thuê một căn ở khu dân cư khác chứ cũng chẳng muốn ở lại đó.

Tiếp theo sau đó, khu vực đó được đưa vào khu vực phá bỏ để di dời, toàn bộ khu dân cư đều bị phá huy, chỉ còn lại toà nhà số mười tám đứng lẻ loi sừng sững ở đó.

Vì khi một công nhân phụ trách việc phá bỏ đến gần toà nhà số mười tám thì lại xảy ra chuyện.

Đột nhiên máy xúc bị mất khống chế, vọt vào đám người đâm loạn như ruồi nhặng không đầu, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủ đã đè chết vài công nhân.

Toà nhà bị bỏ lại như vậy, theo thời gian, nó càng ngày càng đổ nát, nhưng không ai dám chạm vào nó.

Đã từng có một đám thanh niên có lá gan lớn vì muốn tìm kiếm cái mới lạ nên vào phòng thoát hiểm, đêm đó có năm người bị điên, ba người chết.

Từ đó, toà nhà số mười tám hoàn toàn trở thành cấm địa trong thành phố này.

Người sống chớ gần, trăm quỷ hoành hành.

Trương Quân Hạo thở dài, vẻ mặt có hơi xót:

"Thật ra ngủ thử trong nhà ma không kiếm được nhiều như vậy, trong nhà bình thường, ngủ một đêm chỉ có mấy vạn thôi."

"Hơn nữa nhà ma trong mỗi thành phố có hạn, đôi khi một tháng không nhận được đến mấy đơn."

"Chủ nhà này ra giá vô cùng cao, cô, nếu cô không tin thì tôi phải tự đi vậy."

Nói xong anh ta xoay người muốn đi, tôi vội vàng lao ra giữ chặt tay áo anh ta:

"Đúng là nơi đó vô cùng kỳ lạ và nguy hiểm, cửu tử nhất sinh."

"Trả thêm tiền đi."

3.

Nghe nói mọi chuyện vẫn còn có thể thương lượng, Trương Quân Hạo thở phài nhẹ nhõm:

"Vậy, chia ba mươi bảy mươi nhé?"

Tôi chống tay vào hông, hùng hổ trừng mắt rồi liếc nhìn anh ta một cái:

"Năm mươi năm mươi!"

Trương Quân Hạo sửng sốt, vẻ mặt hơi ngẩn ra, sau đó anh ta xoay tròng mắt, thăm dò:

"Vậy, cứ quyết định như thế nhé?"

"Chốt!!!"

Nghe thấy tôi nói chốt, Trương Quân Hạo nhanh chóng chuyển cho tôi mười vạn, nói là tiền đặt cọc, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.

Trước khi chạy ra cửa, anh ta dừng chân quay người lại, cười ha ha với tôi:

"Lúc đầu tôi nói chia ba mươi bảy mươi là nói cô bảy tôi ba."

Nói xong, không đợi tôi phản ứng lại, đã ôm đầu chạy trốn mất dạng.

"Linh Châu, cậu làm gì đấy?"

Đệ tử Tống Phỉ Phỉ đi từ trong WC ra, nhìn thấy tôi che ngực lại, ngồi yên dưới đất, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

"Tôi khờ thật đấy."

"Tôi nghe anh ta nói chia ba bảy, tôi không biết bảy phần mà anh ta nói là của tôi. Tôi đã thích việc đoán mò quá rồi!"

"Tôi hỏi cậu, vừa rồi vì sao khi anh ta tới bàn chuyện mà cậu lại chạy đi WC?"

Tống Phỉ Phỉ trợn mắt, có hơi ghét bỏ kéo tôi từ dưới đất lên:
"Sáng sớm mà cũng không biết cậu bị cái gì nữa."

Khi tôi nói muốn đi vào nhà ma, Tống Phỉ Phỉ rụt cổ lại, vẻ mặt có hơi chột dạ:

"Ông chủ mà Trương Quân Hạo nói là công ty bất động sản nhà tôi."

"Miếng đất đó bị công ty nhà tôi thu mua, giám đốc Lưu tìm tôi, hỏi tôi có biết vị cao nhân nào có thể hỗ trợ việc giải quyết ma ám ở trong căn nhà đó không."

"Không phải lúc ấy chúng ta đang tham gia lần tụ họp với Tề Nam à, sau đó tôi đã quên mất..."

Tôi hít sâu một hơi, âu yếm xoa đầu Tống Phỉ Phỉ:

"Không phải cậu vừa hỏi tôi là tôi bị gì à?"

"Để thầy nói cho cậu biết nhé, tôi muốn, thanh lý môn hộ!!!"

"Chết đi, nghiệt đồ!!!"

4.

Sau khi đánh Tống Phỉ Phỉ xong, cuối cùng tâm trạng của tôi mới tốt hơn một ít.

Trương Quân Hạo rất sốt ruột để kiếm tiền, chúng tôi vừa mới ăn cơm chiều xong thì anh ta đã lái xe đến cửa đón.

Trên xe có một đôi nam nữ xa lạ, người phụ nữ trẻ có khuôn mặt tròn là bạn gái của Trương Quân Hạo, còn người cao ráo tuấn tú là anh của bạn gái của anh ta.

"Đây là bạn gái tôi Lâm Nhàn, còn đây là anh trai cô ấy Lâm Nghị."

"Họ chủ yếu giúp chúng ta quay phim. Ông chủ nói, nhất định phải livestream 360 độ, muốn cho mọi người đang xem biết là trong nhà không có ma."

Cô gái có khuôn mặt tròn hơi hướng nội, nhìn thấy tôi và Tống Phỉ Phỉ, cô ta có hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Tôi không nhịn được mà liếc mắt nhìn cô ta nhiều hơn, cô ta với anh trai cô ta trông cũng không giống người trong một gia đình cho lắm.

Một người thì mặt tròn mắt hạnh, còn một người mặt dài mắt phượng, nhưng thật ra đều khá đẹp.

Xe chạy êm ru một lúc rồi nhanh chóng tới trước toà nhà số mười tám.

Lúc này mới hơn tám giờ tối, toà nhà số mười tám và khu phố phồn hoa nhất chỉ cách nhau một con đường, không khí lại hoàn toàn khác nhau.

Bên kia là dòng người ồn ào náo nhiệt với ánh đèn nê ông lập loè; còn bên này là tiếng gió hú và toà nhà đổ nát.

Tôi nhíu mày:

" m khí ở nơi này cũng rất nặng."

“Khụ khụ!”

Trương Quân Hạo ho khan hai tiếng, liều mạng nháy mắt với tôi.

Tôi vừa nghiêng nhìn mới phát hiện Lâm Nghị và Lâm Nhàn đã giơ máy lên bắt đầu livestream.

"À! Toà nhà này vô cùng lớn, vô cùng thẳng và rất đẹp!"

Tôi vung tay về phía ống kính, nhếch miệng để lộ hàm răng trắng có tám cái:

"Mọi người xem, dây thường xuân trên tường xanh tươi um tùm, tràn ngập sự sống!"

"Thực vật có thể phát triển tốt như vậy, nếu con người chuyển vào ở, chắc chắn sẽ càng tốt hơn!"

5.

Vì hôm nay muốn livestream với toà nhà số mười tám nổi tiếng nhất thành phố nên ngay khi Lâm Nghị vừa mới mở điện thoại lên, phòng livestream đã có mấy chục vạn người ùa vào.

Nghe thấy tôi trợn mắt nói dối, người xem đều thấy vui vẻ, bão bình luận bắt đầu điên cuồng nhảy lên.

[Mẹ nói cô gái càng xinh đẹp thì càng hay nói dối, đúng là không lừa tôi!]

[Người xuất gia không nói dối, chỉ là Linh Châu đại sư chỉ là đạo sĩ, có chuyện gì với cô ấy thế?]

[Trông có được không thì không biết, nhưng tôi thấy hình như sắc mặt của Trương Quân Hạo không tốt lắm...]

Tôi bảo Lâm Nghị giơ điện thoại lên đi theo tôi, tự đi vài bước vào nhà ma trước, sau đó nhiệt tình giới thiệu với khán giả:

"Hiện tại chúng tôi đang ở tầng một của toà nhà số mười tám, toà nhà này tổng cộng có ba tầng, mọi người yên tâm, buổi tối hôm nay chúng tôi sẽ ở từng phòng một."

Đúng lúc này, cánh cửa phòng 101 vốn đang đóng chặt đột nhiên nhẹ nhàng mở ra.

Tiếng cửa gỗ cũ kỹ cọt kẹt hoà lẫn vào tiếng gió rít làm răng người ta thấy nhức nhối, đầu gối muốn nhũn ra.

Tim tôi lỡ nhịp, xoay người nhìn về phía cánh cửa tối đen.

Một cơn gió xoay vòng từ trong phòng ra ngoài, cuốn theo vô số tro bụi và lá rụng, nhìn qua giống như gió lốc nhỏ.

Phòng livestream bùng nổ trong nháy mắt, bão bình luận của cư dân mạng bắt đầu điên cuồng nhảy lên:

[Vô tình mở ra, nếu như đã mạo phạm, vui lòng tìm bạn trai cũ của tôi.]

[Tôi vừa mở mắt ra, lại bị doạ ngủ tiếp đi.]

[Đêm nay có khi Trương Quân Hạo sẽ thấy lạnh đấy, căn phòng này quá u ám, cơn gió vừa rồi có phải là do con ma gió xoáy trong truyền thuyết không?]

Tuy rằng Lâm Nhàn đang giơ điện thoại nhưng cơ thể bất giác rúc vào trong ngực Lâm Nghị.

"Ồ!"

Một miếng nước bọt của tôi đã nhổ vào cơn gió lốc quái đó, cơn lốc vừa rồi còn đang gào thét cuộn tròn đã biến mất ngay lập tức, chỉ để lại lá rụng và tro bụi đầy đất.

Tôi hắng giọng, mỉm cười đoan trang với ống kính:

"Xin lỗi, cổ họng có hơi khô, à gió lớn quá, gió thổi làm cửa mở ra hết rồi, thật là, trời thu hơi lạnh rồi!"

"Điều này chứng tỏ cái gì biết không, chứng tỏ không khí ở đây lưu thông tốt!"

Nói xong tôi bước nhanh, đẩy tất cả cửa gỗ ra, sau đó vẫy tay với Lâm Nghị:

"Mọi người vào cùng tôi nào, đưa mọi người đi tham quan mấy con ma... khụ khụ... toà nhà nhỏ xinh đẹp này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK