6.
Kiều Mặc Vũ tay trái giơ lên thanh kiếm bằng nhựa, tay phải cầm lấy một nắm gạo trắng: “Gạo nếp cũng bị đổi thành gạo Đông Bắc rồi! Vãi!".
Vẻ mặt phẫn nộ của Kiều Mặc Vũ, cô ném kiếm đồ chơi đi rồi vỗ ngực đau đớn: "Đó là thanh kiếm làm từ gỗ đào của tôi đó trời ơi, được làm từ cây gỗ nghìn năm bị sét đánh đóoooo!"
Tôi âm thầm khổ sở, cương thi này đã tiến hóa thành Lục Cương rồi, thủy hỏa bất khả xâm phạm, khí lực lớn cực kì, ba đến năm người trưởng thành bình thường không khống chế được.
Trước mắt thấy pháp khí đều bị người ta đổi hết rồi, muốn dựa vào sức lực mà xử lý tên Lục Cương này, thật là mơ mộng.
“Uầy, các người chơi trò gì vậy?”
"Chết tiệt, đạo diễn cũng thiên vị thật, kịch bản phong phú thế này, vậy mà hai chúng ta cái gì cũng không có?"
Tiết Khoan cùng Tề Nguyên Châu ghé sát vào bên cạnh Tống Phi Phi, vẻ mặt tò mò nhìn bả vai nàng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Tiết Khoan còn đưa tay sờ sờ: “Túi máu giả này làm thế nào vậy? Hả, ngửi như mùi tanh của máu thật, là máu gà hay máu heo vậy?
“Mẹ kiếp, các người còn ở đó nói chuyện! Lại đây hỗ trợ tôi mau!"
Khí lực Lục Cương quá lớn, bị hắn đánh vào người giống như bị tấm thép đập vào vậy, đau đến nước mắt sắp chảy ra.
Tôi quay đầu nhìn, Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu còn ở đó nghiên cứu máu của Tống Phi Phi, Kiều Mặc Vũ thì ở một bên đau buồn pháp khí của cô ấy, thật chẳng có ai màng đến tôi.
Sau khi ra sức đá Lục Cương ra ngoài, cương thi do dự một chút, liền quay đầu nhảy về hướng mấy người Tống Phi Phi.
"Kiều Mặc Vũ, chạy đi!"
Kiều Mặc Vũ làm địa sư, bản lĩnh quan tinh phong thủy, không ai giỏi hơn. Nhưng từ nhỏ cô đã sợ đau, sợ mệt mỏi, võ nghệ bình thường, phỏng chừng trình độ cũng không khác Tống Phi Phi bây giờ.
Tiết Khoan thấy cương thi nhảy tới cũng không hoảng hốt, ngược lại đi hai bước về phía cương thi.
“Woa, đồng chí à, trang điểm của anh thật tốt, anh còn nhãy xa nữa! Đưa tôi xem móng tay của anh nào, ô cứng thật.” Lão Tề, anh xem móng tay này được làm từ vật gì vậy?
7.
Tính cách hai người Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu hoạt bát, đều tự nhiên quen thuộc, vừa mới quen chưa được bao lâu mà như thể hai anh em tốt.
Giờ phút này hai người đang mặt kề mặt nâng móng tay cương thi nghiên cứu, Kiều Mặc Vũ thấy thế lập tức đỡ Tống Phi Phi lặng lẽ đi về phía cửa.
Tôi nín thở, từ trong ngực lấy ra một tấm Ngũ Lôi Phù, lần này ra khỏi nhà trên người mang theo ít bùa giấy, còn lại để trong túi hết rồi, được tờ nào hay tờ đó.
Cương thi bị bọn họ cầm tay ngẩn người trong chốc lát, sau khi phản ứng lại liền một cái tát đánh bay Tiết Khoan, sau đó bóp cổ Tề Nguyên Châu xách hắn lên giống như xách gà con.
Thời điểm này liền nhìn ra tầm quan trọng của chiều cao, nếu là Tiết Khoan, chí ít nhón chân lên còn có thể chạm đất.
"Oái, anh, anh chơi thật sao? Tôi, tôi không chơi nữa…”
Hai mắt Tề Nguyên Châu trắng bệch, làn da màu lúa mì biến thành màu đỏ tím, càng nhìn càng xấu xí.
Cương thi giơ hắn lên trước người mình, nghiêng đầu định hung hăng cắn vào cổ hắn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi từ một bên bay đến, nhét bùa vào miệng hắn.
"Bùm!".
Đầu cương thi trực tiếp bị lôi phù nổ nát vụn, da thịt văng đầy mặt Tề Nguyên Châu.
Tôi may mắn đứng phía sau Tề Nguyên Châu, bằng không cũng dính đầy người.
“Ọe, ọe."
Cương thi này cũng không biết đã chết bao nhiêu năm, mùi thối rửa nức mũi kia tưới lên cả người Tề Nguyên Châu. Tôi lui về phía sau hai bước, đi đỡ Tiết Khoan ngã xuống đất đã nửa ngày còn chưa mò dậy.
"Các người nói, cương thi này là thật?"
Mặt Tiết Khoan trắng bệch, môi run rẩy:
"Cái này, trên thế giới này thật sự có ma quỷ?"
8.
Tôi nghi ngờ nhìn hắn:
"Anh không phải âm dương sư sao?"
Tề Nguyên Châu vội lau mặt, lộ ra một nụ cười khó coi:
"Đều..., đều là để kiếm cơm thôi mà, ngành này cạnh tranh nhỏ, thu nhập cao, còn không cần chịu thiệt, trước kia tôi chỉ là lập trình viên…”
Tiết Khoan cũng gật gật đầu, vẻ mặt buồn bã: "À, thật ra nghề chính của tôi là làm bên truyền thông."
Chúng tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà không hề có nhân viên công tác đến thăm một chút. Trong lòng tôi lộp bộp một chút, chẳng lẽ những người công tác trong tiết mục đều xảy ra chuyện rồi?
"Linh Châu, mau tới đây!"
Kiều Mặc Vũ ở cửa hô to một tiếng, tôi vội vàng chạy tới, thấy tôi chạy, Tề Nguyên Châu cùng Tiết Khoan cũng gắt gao chạy theo sau.
Tống Phi Phi trúng độc cương thi, sắc mặt tái xanh, môi thâm đen.
Cô ấy nắm chặt tay tôi, trong ánh mắt tràn đầy tiếc nuối:
"Linh Châu, cậu, cậu có thể đáp ứng tớ một chuyện hay không?"
Vị trí bị thương của cô ấy gần sát tim, chỉ trong thời gian ngắn, cũng có thể di căn qua tim, vô phương cứu chữa.
Trên mặt Kiều Mặc Vũ bối rối cũng không ngừng được:
"Linh Châu, mắt âm dương của tớ cũng không dùng được, nơi này hình như bị người lập trận pháp rồi, tất cả đạo thuật đều không dùng được.”
"Phi Phi!!! Vết thương của Phi Phi nếu không rút độc ra, chốc nữa là thành cương thi luôn!!”
Tôi dùng sức ấn vết thương của Tống Phi Phi, mắt tôi rướm lệ.
Đây đều là lỗi của tôi, nếu không phải vì tham tiền nhận tiết mục này, nếu không phải vì không nhận ra con cương thi kia là thật, thì Phi Phi đâu có bị như vậy!
"Linh Châu, tớ, tớ—"
Tống Phi Phi cố hết sức nói mấy chữ, một câu còn chưa nói xong, tay đã rũ xuống, mí mắt cũng khép lại.
Trong lòng tôi quá buồn phiền, Kiều Mặc Vũ thì nước mắt ướt đẫm mặt:
"Tống Phi Phi!".
Một giây sau, Tống Phi Phi đột nhiên mở mắt ra, trong chớp mắt, liền cắn vào cổ Kiều Mặc Vũ.
9.
"Áaaaaa!".
Kiều Mặc Vũ kêu thảm thiết một tiếng dùng sức đẩy Tống Phi Phi ra, tôi vừa sợ vừa giận, muốn đưa tay đè Tống Phi Phi lại sợ ra tay mạnh quá làm cô ấy bị thương.
"Thôi xong rồi, tớ cũng trúng độc rồi, trong thẻ tớ còn có ba ngàn đồng chưa tiêu hết, chết rồi mà tiền còn chưa tiêu hết, tớ không can tâm aaaaa!"
"Phùuuuuuuuuu~ Hahahahaha! yda mẹ ơi, cười chết mất!"
Tống Phi Phi ôm bụng cười lăn lộn, dùng sức quá mức dằn xé đến vết thương, cô vừa đau rên, vừa cười rộn lên.
Trên mặt Kiều Mặc Vũ lộ ra nước mắt, há to miệng, thoạt nhìn giống như kẻ khờ.
Tôi cố gắng nghẹn hết nước mắt, một phát vả vào đầu Tống Phi Phi: “Yêu nghiệt! Chịu chết đi!"
Tống Phi Phi là một đứa thần kinh, lấy chuyện này ra để dọa người!
Ý thức được mình bị lừa, Kiều Mặc Vũ phẫn nộ hô to một tiếng, nhào tới đè lên người Tống Phi Phi:
“Tớ bóp chết cậu! Tớ vừa mới nghĩ xong cả việc viết di chúc luôn rồi!"
Hai người bọn họ ôm nhau lăn thành một cục, tôi trợn trắng mắt kéo Kiều Mặc Vũ ra:
“Di chúc gì vậy? Máu của cậu là Tam Thanh huyết, bách độc bất xâm, vạn tà bất nhập, thi độc làm sao có thể....”
Nói đến đây, tôi cùng Kiều Mặc Vũ đồng thời sửng sốt.
Phải, phải! Tuy rằng chúng tôi không có gạo nếp để giải độc, nhưng máu của tôi và Kiều Mặc Vũ đều rất đặc biệt, hoàn toàn có thể dùng để làm thuốc giải độc.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng giữ chặt tay Kiều Mặc Vũ:
“Phi Phi à cậu được cứu rồi! Máu của Kiều Mặc Vũ là Tam Thanh huyết, nhất khí hóa Tam Thanh, Tam Thanh chân nhân là đạo sĩ trâu bò nhất trong đạo giáo, cậu ngẫm lại xem máu của Kiều Mặc Vũ có thể gọi là Tam Thanh Huyết, bôi một chút lên vết thương của cậu là giải độc được rồi!"
10.
Kiều Mặc Vũ liên tục xua tay, dáng vẻ e thẹn:
"Có đâu có đâu? Máu của tớ so với Linh Châu thì còn kém xa mà!
"Linh châu là Huyết trị Âm, âm chí tắc dương sinh, vừa âm vừa dương! Trong máu của cậu ấy ẩn chứa dương khí trường sinh lực, trường sinh lực kia khí thế bừng bừng, có thể giải quyết hết ma quỷ trên thế gian, tiểu thi độc này, ở trước mặt Huyết trị Âm của Linh Châu, quả thực không chịu nổi một kích!"
Tôi dùng sức nắm lấy tay Kiều Mặc Vũ:
"Cậu mới trâu bò, đừng khách sáo, nhanh chóng vạch tay ra để tớ cắt một chút cho Phi Phi!"
Kiều Mặc Vũ liều mạng lui về phía sau:
“Cậu càng trâu bò hơn! Cậu trâu bò gấp 100 lần tớ! Tớ là phế vật khi so sánh với cậu!"
“Cậu trâu bò! Máu của cậu thế gian có một! Trước mặt cậu tớ chính là rác rưởi!"
"Hahahaha, sao mà dám so bì với cậu? Cậu trong máu chí tôn, tớ xách giày cho cậu cũng không xứng!"
Tống Phi Phi rút ra một con dao găm từ trong giày, nắm lấy tay Kiều Mặc Vũ.
“Thôi đừng ầm ĩ nữa! Nếu đã trâu bò như vậy, thì cả hai đều cho một ít đi!"
Cô ấy xuống tay không hề lưỡng lự, rất nhanh trên ngón giữa của tôi và Kiều Mặc Vũ đã bị rạch một đường lớn.
Tống Phi Phi bôi máu xong sắc mặt rất nhanh từ xanh chuyển trắng, đôi môi đen cũng dần dần trở nên hồng hào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống đất lau mồ hôi, Tống Phi Phi không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi bị cô ấy dọa cho hồn bay mất.
"Ầy, các vị, làm phiền một chút, chúng ta có phải nên đi tìm ai đó không?"
Tiết Khoan yếu đuối vươn tay, hắn và Tề Nguyên Châu hai người dựa vào nhau co lại cùng một chỗ, yếu đuối bất lực.
Lời của hắn nhắc nhở tôi, chỗ này bị bố trí trận pháp, hiển nhiên là đối phương đều đã có chuẩn bị. Đạo diễn bọn họ đều là người thường, không biết có xảy ra chuyện hay không.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK