20.
Người giết Tống Phi Phi, nếu tôi đoán không lầm thì chính là người trong hội Bái Nguyệt trước đó.
Về phần kẻ giết Tề Nam, tôi liếc nhìn Chu Bân và Ngô Tinh Tinh, cũng như dì Trương đang ngồi xổm một bên lau nước mắt, tôi luôn cảm thấy chuyện của Tề Nam có liên quan với ba người này.
Không được, tôi không thể ngồi đây chờ chết được.
"Mọi người ở lại đây, tôi cùng Tống Phi Phi đi sang bên kia đảo nhìn xem."
Dương Thanh Hàm ngay lập tức nhảy lên.
"Tôi đi cùng hai người, ở đây nhiều, ừm, ở đây nhiều chị gái như vậy, tôi sợ lắm!"
"Tôi đã trả tiền bảo kê, cô không thể bỏ mặc tôi được!"
Tề Nam cũng kéo tôi không chịu buông, tôi bất lực nhìn bọn họ, chợt nảy ra một ý tưởng.
Tôi bước đến bãi cỏ với vẻ mặt nghiêm túc, gọi tất cả các nữ quỷ lại và tạo thành một vòng tròn xung quanh mình.
"Là như vậy sao? Cô thực sự có thể nhìn thấy được sao?"
"Cái gì, thì ra là thế!"
Tôi biết những nữ quỷ này bị thất tinh phong hồn đinh phong ấn, chôn dưới lòng đất sẽ không biết được thế giới bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Vì những người khác không biết nên tôi quyết định dùng những nữ quỷ này để lừa Chu Bân và những người khác.
"Này, nếu người định không được thì để trời định đi!"
Tôi chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời thở dài, quay người dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn chăm chú vào Chu Bân và những người khác.
“Khi lén lút cho chó ăn, không ngờ rằng mình sẽ bị nữ quỷ ngoài cửa sổ nhìn thấy phải không?”
"Còn không mau nói ra sự thật!"
Tôi quát lên một tiếng chói tai, sử dụng tư duy Đạo giáo trong lời nói của mình.
Ngô Tinh Tinh toàn thân run rẩy, ngã xuống đất như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống đất, sờ bụng hồi lâu mới nhìn Chu Bân;
"A Bân, em đang mang thai đứa con của anh."
21.
"Cô đang vu khống tôi! Cô ở trước mặt mọi người dám vu khống tôi!"
Chu Bân nghe vậy, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng.
"Ngô Tinh Tinh, cơm thì có thể ăn bừa nhưng nói thì không được nói bậy đâu. Làm sao cô có thể mang thai con của tôi? Tôi thích đàn ông!"
Ngô Tinh Tinh nhìn phản ứng của Chu Bân, cười khổ.
"A Bân, đã đến nước này rồi thì đừng giấu nữa. Những nữ quỷ đó đã nhìn thấy hết rồi."
Nói đến đây, cô ta lặng lẽ thở dài:
"Chu Bân và tôi là bạn học cấp hai cũng là mối tình đầu của nhau."
Tề Nam nghiến răng bước tới, túm lấy cổ áo Chu Bân, tặng cho anh ta hai cái bạt tai.
"Hừ! Đồ cặn bã! Ăn đồ của tôi, dùng đồ của tôi, sống trong nhà tôi, còn dám đưa mối tình đầu đến làm người giúp việc trong nhà tôi. Những lúc không có tôi, có phải các người vui vẻ với nhau lắm đúng không!"
Chu Bân che mặt, không dám đánh trả, quay đầu tuyệt vọng nhìn tôi.
"Linh Châu, tôi thật sự không giết người, những nữ quỷ kia không phải cái gì cũng đều nhìn thấy sao? Cô để mấy cô gái đó giúp tôi chứng minh sự vô tội đi!"
Tống Phi Phi lấy trong túi ra một nắm hạt dưa, đứng cạnh tôi ăn một cách thích thú.
"Ồ, phải không? Vừa ngoại tình, vừa giết người!"
"Giết chó thì không phải là giết người sao! Có phải đều do anh làm không?"
Tề Nam như một người điên lao vào cào cấu Chu Bân, tức giận đến mức ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết.
"Tôi và anh bên nhau bảy năm, bảy năm, anh không chỉ muốn giết tôi, còn muốn lợi dụng Tiểu Bắc giết tôi, anh không chỉ giết người mà còn giết chết cả trái tim tôi nữa!"
Chu Bân bất lực đứng sang một bên, không nói nên lời.
"Tôi, tôi ngày còn học trung học cùng với Ngô Tinh Tinh đã trải qua một mối tình chớp nhoáng. Cũng chính vì mối quan hệ với cô ta mà tôi nhận ra rằng mình không hề thích phụ nữ!"
"A Nam, tin anh đi. Tuy em mồm miệng xấu xa chuyên nói lời cay nghiệt, nóng nảy nhỏ nhen, nhưng anh thực sự rất yêu em!"
"Anh chưa bao giờ chạm vào Ngô Tinh Tinh, làm sao cô ta có thể mang thai được!"
22.
Tôi nhìn chằm chằm Ngô Tinh Tinh một lúc rồi gật đầu với Chu Bân.
"Ngô Tinh Tinh quả thực không có thai."
Lần này đến lượt Ngô Tinh Tinh hoảng hốt, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, một tay sờ bụng.
"Không thể nào! Tôi đã hai tháng mà bà dì không ghé thăm rồi! Hơn nữa gần đây tôi không có cảm giác thèm ăn, nhìn thấy thịt cá đều cảm thấy buồn nôn!"
Trong Đạo giáo, y thuật môn là cơ bản nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết ai có thai hay không.
Nghe cô ta nói vậy, tôi cảm thấy có chút đồng cảm.
"Không những vậy cô còn thường xuyên lo âu bực bội, ngủ không ngon giấc, ngày nào cũng cảm thấy tinh thần mệt mỏi kèm theo rụng tóc nữa đúng không?"
Ngô Tinh Tinh điên cuồng gật đầu, tôi thở dài:
"Đồ ngốc, là do cô giảm cân, lâu ngày không ăn cơm dẫn đến việc bài xích đồ ăn."
Ngô Tinh Tinh sửng sốt, cô ta ngồi dưới đất, sờ cái bụng phẳng lì của mình với vẻ không tin nổi, rồi tuyệt vọng hét lên với tôi;
"Chu Bân ngày nào lúc nửa đêm cũng vào phòng ngủ của tôi, trước khi trời sáng thì bí mật rời đi. Cô giải thích chuyện này như thế nào!"
Theo Ngô Tinh Tinh, Chu Bân đã giới thiệu cô ta đến đây làm việc.
Khi đó, cô ta đang là công nhân làm việc ngày đêm ở một nhà máy điện tử, công việc rất vất vả còn không kiếm được nhiều tiền.
Thời gian cô ta về quê ăn Tết đã vô tình gặp lại Chu Bân trên đường. Chu Bân thông cảm và giới thiệu công việc này cho cô ta.
Hơn nữa, vào đêm đầu tiên sau khi cô ta chuyển đến đây đúng là Chu Bân đã lẻn vào phòng của cô ta rồi giở trò sờ soạng.
Nhưng ban ngày, Chu Bân giả vờ như không quen biết, nói chuyện với cô ta với thái độ của ông chủ với người giúp việc.
Cô ta biết Chu Bân làm vậy là vì vẫn đang sống nhờ vào Tề Nam.
Nhưng thời gian trôi qua, cô ta ngày càng bất mãn với việc chỉ có thể lén lút qua đêm với Chu Bân.
Cô ta hy vọng hai người có thể quang minh chính đại mà ở bên nhau, Chu Bân có rất nhiều tiền tiết kiệm, cô ta cũng dành dụm được một ít tiền, đủ để hai người sống một cuộc sống ổn định.
Vật cản duy nhất giữa họ là Tề Nam.
Vì thế khi cho rằng mình có thai, cô ta quyết tâm phải diệt trừ Tề Nam.
Mà phương pháp giết người này là một bí thuật trong dòng họ nhà cô ta được truyền từ đời này sang đời khác.
23.
Chu Bân nghe xong lời nói của Ngô Tinh Tinh, suýt nữa bật khóc.
"Cô đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Tôi lên giường với cô khi nào? Tôi thật sự là GAY! Tôi thực sự không thích phụ nữ!"
Chu Bân không hề nói dối, Ngô Tinh Tinh cô gái ngốc nghếch này chắc chắn đã bị lừa.
“Người đến phòng cô mỗi đêm không phải là Chu Bân mà chính là phạm nhân bỏ trốn ở trên đảo.”
Đây là lời nói của nữ quỷ đã chết cuối cùng, cô ấy nói rằng khi cô ấy bị nhốt trong hang đã nghe thấy hai phạm nhân bỏ trốn nói chuyện như vậy.
Bọn chúng cười nói rằng Ngô Tinh Tinh nhận nhầm chúng thành một trong hai chủ nhân của căn nhà, bọn chúng còn nói rằng Ngô Tinh Tinh buổi tối rất nhiệt tình và vui vẻ hơn cô ấy rất nhiều.
Một trong hai người là tà thuật sư biết tạo ra ảo ảnh, vì vậy trong mắt Ngô Tinh Tinh, bọn chúng đều trông giống Chu Bân.
Ngô Tinh Tinh tuyệt vọng ngã xuống đất, như thể toàn bộ sức lực của cô đã bị rút cạn.
Tề Nam hung hăng nhéo Chu Bân ở bên cạnh, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn.
"Giỏi, giỏi thật rồi. Dám mời người yêu cũ đến nhà tôi làm người giúp việc mà không cho tôi biết!"
Sự việc của Ngô Tinh Tinh cuối cùng đã được giải quyết, tôi phớt lờ sự cầu xin của Dương Thanh Hàm, mà cùng Tống Phi Phi một mình chạy sang bên kia đảo.
Mục tiêu chính của hội Bái Nguyệt là Tống Phi Phi, dù hiện tại trong biệt thự vẫn còn người của hội Bái Nguyệt thì Tề Nam và những người khác vẫn an toàn.
Chúng tôi phải nhanh chóng tìm ra hai phạm nhân bỏ trốn đó, phòng trường hợp bọn chúng lại làm tổn thương thêm người khác nữa.
Tôi và Tống Phi Phi chạy như điên ở trên đường, chẳng mấy chốc đã đến bên kia hòn đảo. Theo như lời kể của những cô gái kia thì ở đây có một hang động ẩn.
Tôi và Tống Phi Phi cẩn thận dùng đèn pin đi vào hang, chỉ thấy hai thi thể nằm trên mặt đất.
“Chả nhẽ hai người này bị giết bởi những người thuộc hội Bái Nguyệt?”
Tôi nhìn vào cổ của hai người đàn ông, yết hầu của họ bị cắt ngang một đường sạch sẽ bằng dao, rất giống với phong cách của lính đánh thuê.
Hai kẻ chạy trốn này có thể đã nhìn thấy các cô gái chạy về phía bọn chúng nên thấy sắc nảy lòng tham, nhưng bọn chúng chắc không ngờ rằng mình sẽ bị giết.
Tôi cười khẩy:
"Cho dù có chết cũng có thể lợi dụng một chút!"
Thân thể còn nóng, hồn phách chắc hẳn cũng ở gần đây.
Tôi và Tống Phi Phi tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy gì. Khi leo lên núi, chúng tôi nhìn thấy một đốm sáng ở phía xa dần dần mờ đi.
"Bọn họ là người của hội Bái Nguyệt sao. Chết tiệt, bọn này giống chuột quá à? Mới một đòn không trúng liền chạy?”
Tống Phi Phi oán hận mà đấm vào cái cây bên cạnh, tôi cũng rất khó chịu.
Hội Bái Nguyệt này giống như một lũ ruồi bọ, bám lấy chúng tôi không chịu buông, thật sự rất khó đề phòng.
24.
Nhưng thật may mắn, chúng tôi đã tìm được một chiếc thuyền bơm hơi trong hang động này.
Thuyền không lớn, chỉ có thể chở ba bốn người. Sau khi tôi và Tống Phi Phi lên thuyền rời đi, có thể nhanh chóng đưa người đến đảo để cứu những người khác.
Có một hòn đảo khác cách hòn đảo này khoảng bốn hoặc năm hải lý, ở đó có một khách sạn nghỉ dưỡng, du thuyền với đầy đủ các tiện nghi.
Tôi và Tống Phi Phi bình tĩnh trở về biệt thự, sắp xếp thi thể của các cô gái và thực hiện nghi lễ cầu siêu, an ủi vong hồn của bọn họ.
Điều quan trọng nhất là tôi cũng mang theo linh hồn của hai phạm nhân chạy trốn.
Linh hồn của bọn chúng sớm bị những cô gái giận dữ này xé nát thành từng mảnh, linh hồn của họ bị phân tán, không bao giờ được tái sinh nữa, đó được coi là cái kết mà bọn chúng đáng phải chịu.
Bận rộn suốt đêm cuối cùng trời cũng sáng.
Tôi và Tống Phi Phi dẫn họ đến nơi đặt thuyền bơm hơi, mọi người tranh cãi kịch liệt về việc ai sẽ đi cùng chúng tôi.
Cuối cùng, vẫn là Dương Thanh Hàm được ưu tiên đi theo hai chúng tôi lên thuyền bơm hơi.
“Chị Phi Phi, em nghe nói vùng biển này có cá mập, em sợ quá.”
Dương Thanh Hàm dựa sát vào Tống Phi Phi, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôi nhìn cô ấy với nụ cười nửa miệng.
"Sợ hãi, sợ mà còn muốn đi theo chúng tôi ? Ở biệt thự đợi chúng tôi đưa người đến không phải tốt hơn sao, ở đó vừa thoải mái lại an toàn hơn."
Dương Thanh Hàm cong môi.
"Tôi không muốn ở lại với họ. Họ không phải là người tốt."
"Thật sao, cô mới là người ít giống người tốt nhất đấy!"
Trước khi cô ấy kịp phản ứng, tôi đã đá thẳng cô ấy xuống biển.
"Cô là thành viên của hội Bái Nguyệt phải không? Chính cô đã sắp xếp tất cả những chuyện này đúng không?"
25.
"Cô đã vô số lần cố gắng một mình tiếp cận Tống Phi Phi, tạo cơ hội để được ở bên cậu ấy, nhưng đều thất bại."
"Lúc cô mở cửa sổ ở biệt thự ra, cô đã gửi tin nhắn cho đồng bọn về việc ban đêm tôi sẽ chiêu hồn vào một tờ giấy rồi ném nó ra ngoài."
Dương Thanh Hàm vẫy vùng trong nước một cách dễ dàng, không hề tức giận ngay cả khi bị tôi đá xuống nước.
Cô ta mỉm cười vung con dao găm trong tay, để lộ một chiếc răng thỏ.
"Biển này thật sự có cá mập, chị Phi Phi, em nhớ chị cũng từng ở đây phải không?"
"Chúc các cô gặp nhiều may mắn nha!"
Nói xong, đôi giày của cô ta dường như được trang bị động cơ đẩy, cô ta nhanh chóng lao đi.
"Giày của cô xịn quá. Nhớ mua một đôi đấy."
Tống Phỉ Phỉ gật đầu, sau khi xác định Dương Thanh Hàm đã biến mất, cậu ấy mới bình tĩnh lấy điện thoại di động trong túi ra.
Thực ra, điện thoại di động của chúng tôi luôn có tín hiệu, Tống Phi Phi đã đặc biệt tìm người chế tạo điện thoại di động để phòng ngừa tín hiệu bị vô hiệu hóa.
"Này, mấy người đang ở đâu? Có thể qua đây được rồi."
"Cái gì? 30 phút nữa!!!"
"Mẹ kiếp, bổn cô nương đang ở đây. Trong biển có cá mập, chờ mấy người đến để dọn xác của tôi à!"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Phi Phi còn trừng mắt nhìn tôi
"Nhìn cái gì mà nhìn? Cậu còn không nhanh múc nước đổ ra ngoài đi!"
Tôi trợn mắt, lấy trong túi ra một chiếc bát sứ và bắt đầu múc nước một cách điên cuồng.
Nhìn Tống Phi Phi mệt đến thở không ra hơi, hai tay đung đưa như bánh xe nóng, tôi rên rỉ.
"Cậu không cảm thấy cảnh tượng này rất quen mắt sao?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK