• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

26.

Tống Phỉ Phỉ giật mình đến mức há to miệng:

"Lâu, lâu quá nên thành tinh á?"

Tôi gõ vào đầu cô ấy:

"Nghiêm túc mà nói thì là thành quái vật. Động vật thành yêu quái, thực vật thành tinh, còn đồ vật gì đó thì thành quái vật."

"Khụ khụ, nhưng đây chỉ là chuyện bịa trong tiểu thuyết thôi, mọi người phải tin vào khoa học, trên thế giới không hề có ma!"

Nói xong, tôi chuyển chủ đề, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thừa Đức:

"Sau khi toà nhà thành quái vật, có phải có thể không ngừng hấp thụ oán khí và sát khí trên người mấy người làm mấy người mãi mãi bị nhốt ở đây đúng không?"

Vương Thừa Đức gật đầu, tôi lại tiếp tục hỏi:

"Chú kéo chúng tôi lại đây nói chuyện, có phải là vì mỗi ngày toà nhà quái vật này đều phải tu luyện, chỉ có đến giờ Tý vào buổi tối mới có thể đi ra đúng không?"

"Chú muốn kéo dài thời gian, để chúng tôi ở lại đây giống mấy người, mãi mãi bị nhốt ở đây đúng không?"

Vương Thừa Đức gật đầu theo quán tính, gật đầu xong mới phát hiện không đúng, vừa định nhảy dựng lên đã bị tôi tát cho một cái rồi ngã xuống đất.

"Phỉ Phỉ, chạy đi!"

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, đồng hồ đã tới mười một giờ tối, âm khí tàn sát bừa bãi trong giờ Tý buổi đêm.

Thạch cao trên đầu đột nhiên rơi xuống, đập mạnh vào phía sau tôi.

Vì để không bị mấy thứ này tấn công, tôi và Tống Phỉ Phỉ chỉ có thể chạy như điên về phía nhà 302.

Toàn bộ căn nhà như trở nên sống lại, hành lang bị biến thành đường dốc, tôi và Tống Phỉ Phỉ không thể đứng thẳng được, trượt ngang trên mặt đất.

Cánh cửa phòng 302 nhanh chóng lao về phía chúng tôi như thể nó có chân, khi chúng tôi trượt xuống, cánh cửa rộng mở đón lấy cả hai chúng tôi.

"Cạch ~"

Sau khi tôi và Tống Phỉ Phỉ vào phòng, cánh cửa nhanh chóng đóng chặt lại, toà nhà lại khôi phục như bình thường một lần nữa.

"Hoan nghênh những vị khách của tôi!"

27.

Đèn huỳnh quang trong phòng sáng lên, tôi và Tống Phỉ Phỉ nhèo mắt lại, lúc này mới phát hiện đang có một thanh niên ngồi trên ghế sofa.

Người thanh niên này trông có hơi khó nói thành lời…

Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy một người trông như vậy, mặt hình chữ nhật, lông mày hình chữ nhật, đôi mắt hình chữ nhật, còn có cả dáng người hình chữ nhật nữa.

Thoạt nhìn như một cái gỗ xếp hình thành tinh vậy, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

Cơ thể của con quái vật toà nhà này cứng rắn, thanh kiếm gỗ đào cũng không thể dùng. Tôi cất thanh kiếm gỗ đào đi, đổi thành bùa ngũ lôi, hét lớn với con quái vật toà nhà:

"Dượng hai! Dượng không nên đánh dì hai của tôi!"

Tống Phỉ Phỉ ngơ ngác, cô ấy chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

Mà ngơ ngác hơn cả cô ấy là con quái vật toà nhà kia.

"Quý vị khán giả nhìn kìa, đây là dượng hai của tôi, cũng là một người đàn ông bạo hành gia đình, dì hai của tôi đến tìm tôi là vì bị ông ta đánh."

"Hiện tại tôi muốn đánh ông ta một trận, xả giận cho dì hai của tôi!"

"Dượng hai, nhận lấy!"

Khi đang nói chuyện, tôi đã nhảy cao lên, nhanh chóng lao về phía con quái vật toà nhà đó.

Tống Phỉ Phỉ suýt thì khóc, cô ấy ném điện thoại sang bên cạnh:

"Đã đến lúc nào rồi! Cậu có thể đừng nghĩ tới chuyện livestream nữa được không!!!"

Con quái vật toà nhà này mạnh đến mức đánh tôi đau như bị một tấm thép đâm vào. Tôi và nó đánh nhau qua lại mấy lần, biết bản thân không thể đánh bại nó.

Tổn thương vật lý không được thì chỉ có thể tổn thương ma pháp.

"Phỉ Phỉ, Thiên Lôi Sát Trận!!!"

Tống Phỉ Phỉ nghe vậy thì nhanh chóng đá văng cửa, chạy như bay về phía cửa.

Nghe thấy Thiên Lôi Sát Trận, con quái vật toà nhà có hơi luống cuống, đồng thời đòn tấn công của nó cũng trở nên mạnh hơn.

Tất cả đồ trong phòng đều điên cuồng đập về phía tôi, đèn bàn, bàn trà, ghế sofa, TV…

Tôi bị chiếc bàn trà gỗ đập vào, ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu lớn.

28.

Vào thời điểm mấu chốt này, không thể lo lắng về tiền bạc nữa.

Tôi nhảy lên từ mặt đất giống như cá chép lộn mình, lấy một đống lá bùa trong ngực ra ném về phía con quái vật toà nhà như thể không cần tiền.

"Dượng hai, tiếp chiêu!"

“Bùa trừ tà lục giáp!"

“Bùa Tam tiêu thần lôi!"

“Bùa Thất tinh phá quỷ!"

Những cái đó đều là bảo bối không dễ có của tôi, là bảo bối của tôi mấy năm nay.

Lần này đến toà nhà ma này, thật sự mệt quá độ. Tôi vừa ném lá bùa vừa đau lòng, vội vàng chạy đi lại phát hiện áo trước ngực mình đã dính đầy máu.

Tôi duỗi tay lau máu đi, vừa chạy sang bên cạnh vấy máu lên tường và đồ dùng.

Những nơi bị dính máu của tôi, thì quả nhiên con quái vật toà nhà này không thể truyền lệnh làm phép được nữa.

Dần dần, cả căn phòng bị che kín bằng bàn tay dính máu của tôi. Mà tôi cũng không thể chạy được nữa.

“Răng rắc!”

Ngay khi tôi bị con quái vật toà nhà đá cho ngã lăn xuống đất thì trên trời vang lên tiếng sấm.

“Ầm ầm ầm!”

Một tiếng sấm cực lớn vang lên, đánh xuống nóc nhà làm nơi đó xuất hiện khe nứt.

Sắc mặt con quái vật toà nhà thay đổi, sấm sét là khắc tinh của linh hồn tà ác, khi bị sấm sét đánh, kết giới mà nó đã thiết lập sẽ bị mất đi hiệu quả trong nháy mắt.

Những con ma đang mắc kẹt trong toà nhà nhanh chóng chạy trốn, nhưng tiếng động của sấm sét này quá lớn, chắc chắn sẽ thu hút quỷ sai.

Đến lúc đó, mấy linh hồn này đều bị quỷ sai đưa đi, chạy cũng chẳng chạy được xa.

Mà con quái vật toà nhà này lại không thể trốn, nó và toà nhà là một thể.

Toà nhà còn thì nó còn, toà nhà mất thì nó mất.

Sấm sét giáng xuống từ trên trời ngày càng nhiều, trên nóc nhà không ngừng có gạch xi măng rơi xuống.

Tôi cúi người chạy thật nhanh ra khỏi phòng, vừa chạy ra khỏi căn nhà đó thì thấy Tống Phỉ Phỉ chạy đến với vẻ mặt nôn nóng.

"Linh Châu, toà nhà sắp sập rồi!!!"

"Nhóm Trương Quân Hạo đâu!"

"Họ đã chạy ra rồi!"

Tôi nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, vừa kéo Tống Phỉ Phỉ chạy đi thì cầu thang lại sập xuống ầm ầm.

Sàn nhà trong hành lang vỡ từ giữa ra, đá trên đầu không ngừng rơi xuống, làm rơi xuống vô số bụi đất.

29.

"Tống Phỉ Phỉ, nhảy cho tôi!"

"Vãi, đây là lầu ba đấy!"

Tống Phỉ Phỉ do dự không dám nhảy, tôi nhanh chóng quyết định, bế cô ấy lên rồi ném xuống dưới.

Trước toà nhà ma này có một cây hoè già, cành rậm rạp, lá xum xuê.

Tống Phỉ Phỉ bị tôi ném xuống, ngã xuống một cành cây, sau đó liên tiếp bẻ gãy hai nhánh cây, cuối cùng cơ thể mới ổn định lại.

Còn tôi đã bước một chân lên lan can, nhảy từ trên cao xuống, bay thật chuẩn vào đỉnh của ngọn cây hoè.

Sau khi chúng tôi một trước một sau nhảy ra khỏi toà nhà, toàn bộ toà nhà sụp xuống phía sau chúng tôi, biến thành đống đổ nát.

Khi tôi chật vật trượt từ trên cây xuống, nằm liệt dưới đất thở hổn hển, mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn cử động.

"Vãi thật Linh Châu ơi, ở đây có nhiều người thật đấy!"

Khi Tống Phỉ Phỉ khập khiễng bước ra, kéo tôi nhìn lại phía sau.

Lúc này tôi mới phát hiện, cách chúng tôi một con đường đang có đầy người đứng.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, như thể sợ hãi quá mức.

Lúc này, có một bóng hình quen thuộc cố gắng đẩy mọi người ra, bước về phía chúng tôi.

Kiều Mặc Vũ? Cậu ấy tới đây làm gì?

Chỉ thấy Kiều Mặc Vũ bước nhanh về phía tôi, sau đó cẩn thận lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra.

Cậu ấy trải chiếc khăn giấy xuống đất rồi mở ra, bên trong là một con gián to bằng một ngón tay đã chết.

Vừa nhìn con gián này là biết vừa bị đập chếp, cơ thể bẹp dí, thậm chí còn thòi ra một đống ruột.

Oẹ, tởm quá!

Sau khi Kiểu Mặc Vũ đặt con gián xong, duỗi tay cầm chân tôi nhấc lên sau đó lại giẫm thật mạnh xuống con gián.

30.

"Tiểu cường! Mày không sao chứ tiểu cường!"

"Lục Linh Châu! Cậu dẫm chết tiểu cường của tôi rồi! Đây chính là Cổ Vương mà tôi đã tỉ mỉ luyện chế chín chín tám mươi mốt ngày đấy!"

"Cô mau đền tiền đi!"

Tôi thật sự không còn sức để cãi nhau với đồ ngốc này, ăn vạ như thế, cậu ấy nghĩ tôi bị ngu à?

Thấy tôi không quan tâm đến cậu ấy, Kiều Mặc Vũ cũng không xấu hổ.

Cậu ấy tiếp tục lấy một tờ giấy từ trong túi ra, dòng đầu tiên viết rõ [Hiệp nghị bồi thường Cổ Vương].

Cậu ấy lại tiếp tục móc từ trong túi ra một miếng mực đóng dấu, kéo tay tôi ấn vào mực sau đó lại đóng dấu, sau đó cậu ấy vừa lòng đưa giấy ra trước mặt tôi thổi thổi, lúc này mới nhìn tôi cười hì hì:

"Lục Linh Châu, cậu đã ký tên bằng vân tay rồi, đi theo tôi, tôi đã mua vé máy bay rồi."

Tên chó này, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện xấu:

"Đi đâu?"

"Đi đến Vân Nam, cô dẫm chết Cổ Vương của tôi thì phải đến Vân Nam bắt một con Cổ Vương bồi thường cho tôi."

"Cút đi!"

"Cái gì? Giờ đi luôn á, vậy thì tốt!"

Kiều Mặc Vũ quay đầu búng tay một cái, Giang Hạo Ngôn nhanh chóng đẩy hai cái xe lăn ra.

Cậu ấy ấn tôi xuống xe lăn, Tống Phỉ Phỉ cũng bị Giang Hạo Ngôn ấn xuống xe lăn.

Chỉ tiếc là trận chiến vừa rồi không chỉ làm tôi bị kiệt sức mà còn bị mất máu quá nhiều, hiện tại trước mắt đã biến thành màu đen rồi.

"Giang Hạo Ngôn, mau đi thôi, đến trễ lại không kịp chuyến bay!"

Kiều Mặc Vũ không quan tâm đến tiếng chửi bậy của tôi, đẩy xe lăn đi thật nhanh.

"À, trước đó phải đưa tôi đi ăn bữa khuya để bổ sung máu, tôi chết đói mất thôi!"

"Kiều Mặc Vũ, cậu là đồ đáng chết, chờ bà đây khôi phục, sẽ đánh cho cạu nôn ra cả bữa cơm đêm giao thừa luôn!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK