• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

Tôi dẫn đầu đi vào nhà ma, Tống Phỉ Phỉ cũng theo sát phía sau, ba người Trương Quân Hạo vẫn không nhúc nhích.

Đặc biệt là Lâm Nhàn, chân vẫn luôn di chuyển nhưng cơ thể lại dừng một chỗ.

Tôi có hơi không biết nói gì, can đảm thế này mà còn muốn ngủ thử trong nhà ma à?

Tống Phỉ Phỉ mở một cái đèn pin cực kỳ sáng, công suất vô cùng lớn, như thể trong phòng đang có mặt trời mọc lên.

Ánh sáng rực rõ làm xua tan không khí đáng sợ trong không khí, dáng vẻ của căn phòng 101 hiện rõ trước mặt chúng tôi.

Đây là một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ được trang trí vô cùng ấm áp, ngoại trừ một sợi dây thừng còn treo trên chiếc quạt điện cũ trên nóc nhà.

Dây thừng còn có một cái vòng tròn, vừa nhìn là biết có người từng chết do thắt cổ ở đây.

Sau khi mấy người chúng tôi đi vào, dây thừng đó bỗng nhiên lại bắt đầu đung đưa chậm rãi, giống như đang có một người vô hình đang treo ở trên đó.

Lâm Nhàn gần như sắp khóc:

"Mọi người, mọi người có thấy cái dây thừng đang động đậy không, nhưng, chỉ là bây giờ không có gió mà."

Tôi đi lên, năm ngón tay khép lại trước mặt cô ta rồi dùng sức quạt lên xuống:

"Nói cho tôi biết, gió có lớn không!"

Lâm Nhàn ngẩn ra nhìn tôi, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm:

"Lớn, rất lớn."

Tôi vừa lòng gật đầu, nhoẻn miệng cười với ống kính:

"Mọi người mau nhìn xem, căn nhà này sáng sủa quá, lúc nãy không phải dây thừng đung đưa mà là gió thổi!"

Phòng livestream yên lặng một lát, qua một lúc lâu sau bão bình luận mới bắt đầu nhảy lên:

[Thứ cứng nhất trên thế giới là gì? Đó chính là miệng của Linh Châu đại sư.]

[Miệng của phụ nữ là quỷ lừa người, nếu tôi có bản lĩnh trợn mắt nói dối này của Linh Châu thù cũng không đến mức chai tay với bạn gái cũ.]

[Nếu tôi là ma, bị làm lơ như vậy thì chắc chắn tôi sẽ rất tức giận, sau đó sẽ ra chiêu cuối!]

[Mọi người mau nhìn kìa, chiêu cuối đến rồi!!!]

7.

Đột nhiên ánh sáng của đèn pin trở nên yếu đi rất nhiều, hơn nữa còn bắt đầu chớp chớp, khiến mắt tôi đau nhức.

Căn phòng vừa sáng sủa như ban ngày trở nên tối sầm trong nháy mắt, chiếc ghế trúc bập bênh bên cạnh cửa sổ bắt đầu đong đưa "kẽo kẹt kẽo kẹt".

Chiếc ghế sofa mềm mại lần lượt xuất hiện từng cái hố một, giống như có một đứa trẻ nhỏ bướng bỉnh đang nhảy nhót trên đó.

Chiếc TV cổ bỗng mở ra, bắt đầu phát một đoạn hí khúc. Tôi cẩn thận phân biệt, bài đang mở là vở kinh kịch Bá Vương Biệt Cơ.

Một, hai, ba, bốn người…

Đây là một gia đình có bốn người, cậu nhóc nhảy tới nhảy lui trên ghế sofa, bà chủ thì treo đung đưa trên cái quạt điện, bà nội thì nằm trên ghế bập bênh xem TV.

Nam chủ nhân, à, người đàn ông đứng sau Lâm Nhàn, thổi vào cổ cô ta.

Vừa nhìn tên này là biết một tên ma biến thái, thổi xong còn tiện tay nhéo mông Lâm Nhàn.

Tôi đi đến cạnh cô ta, tát một cái làm con ma nam lật người ngã xuống đất.

Cơ thể Lâm Nhàn run lên, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở rõ ràng:

"Tôi, tôi vừa mới cảm thấy cả toàn thân rét run, cơ thể thì cứng lại, muốn động đậy thì cũng không động đậy được..."

Trương Quân Hạo thấy bạn gái bị doạ thành như vậy, vô cùng đau lòng:

"Đã nói em không cần phải đến từ sớm rồi mà em cứ đòi phải đến bằng được!"

Lâm Nghị còn duỗi tay ra ôm cô ta:

"Đừng sợ, có anh đây rồi."

Tôi nghi ngờ nhìn thoáng qua Trương Quân Hạo, bốn con ma rõ ràng như vậy mà anh ta không thể nhìn ra à?

Con ma nam bị tôi tát ngã, đang nằm dưới đất hoài nghi ma sinh [2], nửa ngày vẫn chưa ngồi dậy.

[2] Giống nhân sinh

"Không phải anh chuyên ngủ thử trong nhà ma à, mấy người nói ngủ thử là cứ đợi như vậy à?"

Trương Quân Hạo lo lắng liếc mắt nhìn xung quanh:

"Thật sự không dám giấu giếm, đây vẫn là lần đầu tiên tôi đụng đến một nơi kỳ lạ như vậy, trước kia ngủ thử ở nhà. Cùng lắm là có mấy tiếng vang kỳ quái phát ra, gió lớn hơn và lạnh hơn thôi."

Có lẽ Trương Quân Hạo đã bị doạ đến choáng váng, cũng không nhận ra rằng chúng tôi vẫn còn đang livestream!

8.

Đây là 250 vạn đó!!!

Đột nhiên tôi thấy lo lắng, vừa nháy mắt ra hiệu với anh ta, vừa đi lên trước sô pha, tát một cái vào con ma nhỏ đang nhảy nhót.

"Nơi này kỳ lạ quá!"

"Chiếc ghế sofa này có lún do cũ rồi, anh nhìn đi, mới vỗ có hai cái, không phải đã trở lại bình thường rồi à?"

Khi nói chuyện, tôi đi đến trước ghế bập bênh, bế ma bà đang nằm trên đó lên rồi ném sang một bên:

"Cái ghế này giống cái dây thừng là đều bị gió thổi, giờ tốt rồi, gió dừng là lại đứng yên."

Tống Phỉ Phỉ xem đến thế là đủ rồi, kính nể giơ ngón tay cái lên với tôi.

Sau khi được tôi dọn dẹp, trong thoáng chốc, căn phòng lại im lặng đi, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra lúc nãy là do mọi người gặp ảo giác.

Nhóm Trương Quân Hạo cũng không sợ hãi, anh ta gãi đầu:

"Tôi cảm thấy cô nói đúng, hiện tại nhìn căn nhà này, trừ việc có hơi cũ ra thì cũng không có gì khác."

"Chắc hẳn là tôi bị tiếng tăm của nó doạ, ha ha, vẫn là cô to gan!"

Tôi kéo ba người Trương Quân Hạo ngồi xuống ghế sofa, bản thân lại nháy mắt với Tống Phỉ Phỉ, ý bảo cô ấy đuổi những con ma đó đi.

Lúc này con ma nam và cả gia đình già trẻ đang co ro trong góc, sợ hãi nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cũng rất tò mò về cái chết của họ.

Ma nữ là do treo cổ, ma bà là uống thuốc trừ sâu để tự sát, ma cháu hình như là bị sặc chết, trên cổ tay con ma nam có vết sẹo ngang dọc đan xen, nhìn có vẻ là do cắt cổ tay.

Rốt cuộc cả gia đình của họ đã xảy ra chuyện gì vào tết Trung Nguyên đó?

Tống Phỉ Phỉ giả vờ không để ý mà đi đến góc tường, đưa lưng về phía chúng tôi, trộm lấy thanh kiếm gỗ đào giấu trong túi áo ra.

Những con ma đó nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào thì sắc mặt thay đổi, ma nam kéo họ chạy thẳng ra cửa.

Ma trong phòng đều đã chạy hết, nhưng trong phòng vẫn còn âm khí, không hề giảm bớt.

Tôi dẫn theo Lâm Nghị cẩn thận đi dạo một vòng trong phòng, cũng không thấy nơi không ổn.

Căn nhà ma này, chắc chắn là có chuyện kỳ lạ.

9.

[Tôi cảm thấy toà nhà này chắc không có ma đâu, giờ nhìn căn nhà này đi, bình thường mà!]

[Tôi đồng ý, nếu thật sự có ma thì sao Linh Châu có thể kiêu ngạo như vậy được?]

[Trên thế giới vốn chẳng có ma, nếu không thì mấy người ngủ thử trong nhà ma đó đã chết từ sớm rồi!]

[Nếu nơi này thật sự không có ma, người mua toà nhà này với giá thấp chắc chắn sẽ giàu lên, vị trí này là tấc đất tấc vàng đó!]

Người trong phòng livestream phân thành hai phái, tranh cãi về việc rốt cuộc trên thế giới có ma hay không.

Cũng có một nhóm người đã lặng lẽ hỏi thăm hiện tại chủ của toà nhà ma này là ai, có muốn bán hay không.

Tuy rằng trong nhà 101 có mấy con ma nhưng oán khí trên người mấy con ma này không tính là quá nặng, chỉ là mấy con ma phổ thông bình thường thôi.

Bởi vậy tôi không hề thấy khó khăn khi thu dọn, nhưng nhìn đống âm khí trong toà nhà này thì chắc chắn trong toà nhà này có ông lớn rồi, kém nhất thì cũng thuộc cấp bậc lệ quỷ.

Đến lúc đó phải đánh thì không biết phải giải thích thế nào với mọi người trước ống kính đây…

Vì kiếm 250 vạn này mà tôi sầu thúi ruột!

Tôi gãi đầu, vẫy tay với mấy người Trương Quân Hạo:

"Xem xong căn nhà này rồi, đi nào, vào đến căn tiếp theo thôi!"

Phòng 101 chủ động mở cửa ra đón tiếp chúng tôi nhưng cửa phòng 102 lại đóng chặt.

Tôi đẩy hai cái, cánh cửa gỗ kiên cố không hề nhúc nhích.

Hơn nửa đêm thì chắc chắn không thể đi tìm thợ khoá để mở được, tôi bảo mọi người lui về phía sau, sau đó lấy ra một lá bùa dán lên trên cửa.

"Khụ khụ, để tôi biểu diễn cho mọi người một trò ảo thuật nhé."

"Binh lính đấu sĩ vào hàng ngũ đi về phía trước! Phá cho tôi!!!"

“Răng rắc ~”

Ổ khoá phát ra tiếng vỡ vụn chói tai, cửa gỗ bị tôi đẩy ra mà không cần tốn tí sức nào.

Trương Quân Hạo khiếp sợ nhìn tôi:

"Vãi thật! Tôi vừa nghe thấy tiếng! Đây không phải ảo thuật mà là thuật pháp của Đạo gia đúng không?"

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc!”

Sau khi Tống Phỉ Phỉ nghiêm túc hét lên ba tiếng, sau đó hất cằm về phía Trương Quân Hạo:

"Tiếng vừa rồi là do tôi phát ra, vốn dĩ cửa này không hề khoá, tôi và Linh Châu sợ mọi người thấy chán nên mới biểu diễn ảo thuật cho mọi người xem."

10.

Trương Quân Hạo há miệng thở dốc, muốn nói gì đó lại không biết nên nói cái gì.

Mọi người trong phòng livestream cũng đang thảo luận đến khí thế ngất trời:

[Tôi đặt cược một túi que cay, chắc chắn cửa là do Linh Châu mở ra, đó là pháp thuật của Đạo gia!]

[Lầu trên đọc ít tiểu thuyết huyền huyễn thôi, nếu đạo sĩ giỏi như thế thì tất cả đều thành ăn trộm rồi!]

[Chỉ là người tên Tống Phỉ Phỉ đó đã nói là bản thân đang biểu diễn ảo thuật, mấy người đọc tiểu thuyết đến điên rồi, tin tưởng một tí vào khoa học đi!]

Vừa nãy đèn pin của Tống Phỉ Phỉ bị âm khí trong phòng ăn mòn nghiêm trọng, công dụng chiếu sáng của nó giảm đi rất nhiều.

Nhưng tuy rằng ánh đèn u ám nhưng cũng đủ để chúng tôi thấy rõ dáng vẻ của toà 102.

Cách trang trí của hai nhà giống nhau như đúc, chẳng qua phòng 102 được trang trí tinh tế hơn.

Sô pha theo kiểu cung đình châu u phức tạp, đèn chùm pha lê hoa lệ, thậm chí còn có một cây dương cầm màu trắng được để ở phía đông nam của phòng khách.

Có thể thấy, lúc nữ chủ nhân của nơi này còn sống chắc hẳn là một cô gái nhà giàu rất thú vị trong cuộc sống.

Rõ ràng sát khí trong nhà 102 còn nặng hơn một ít so với nhà 101, ngay cả người thường như nhóm Trương Quân Hạo cũng cảm thấy không ổn.

"Tôi, khi tôi vào căn nhà này là cảm thấy rất lạnh, đó là cơn lạnh toát ra từ trong xương cốt."

Trương Quân Hạo xoa cánh tay, đưa cánh tay đến trước mắt tôi:

"Cô nhìn nè, tôi nổi hết cả da gà rồi."

"Bụp!"

Tôi xụ mặt hất tay anh ta ra, buồn bã nhìn anh ta.

Sao người này lại thế này, chẳng có tí chuyên nghiệp nào cả, vì sao lại thường quên việc chúng tôi đang livestream chứ!

"Nổi cái gì mà nổi, anh cảm thấy nơi này lạnh là vì chúng ta vừa ở trong nhà 101 hơn nửa tiếng đồng hồ đấy."

"Chín giờ tối chắn chắn sẽ lạnh hơn tám giờ tối rồi, một tí khoa học cũng không biết! Đợi lát nữa đến lúc hai ba giờ đêm thì sẽ còn lạnh hơn cơ, ồn ào thái quá!"

Nói xong tôi trừng mắt nhìn Trương Quân Hạo, chỉ huy Lâm Nghị bắt đầu nghiêm túc quay bố cục trong nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK