22.
Nghe Tống Phi Phi nói, hội viên trong Bái Nguyệt hội kia không phú thì quý, chỉ riêng phí thành viên, một năm phải nộp mười triệu chẵn. Mà sau khi bạn của cô ấy gia nhập hội, cả người nhìn quả thật rạng rỡ, trẻ hơn mấy tuổi.
Bạn của cô cứ muốn lôi kéo Tống Phi Phi vào hội, mỗi ngày đeo bám, đem Bái Nguyệt hội kia nói đến thần bí kỳ lạ.
Nói chỉ cần có đủ giá trị cống hiến, trong hội có thể tích điểm đổi các loại đồ vật thần kỳ.
Không chỉ có thể làm cho mình đẹp, trẻ hơn, cơ thể tốt hơn, mà còn có thể tăng tài vận và số mệnh.
Đồng thời, nếu như gặp người không ưu, Bái Nguyệt hội còn có thể ra tay giáo huấn người đó, làm cho đối phương xui xẻo. Nhẹ thì mất mặt trước mặt mọi người, nặng thì nhà tan cửa nát.
Tống Phi Phi không hề để ý tới những lời của bạn cô, nhưng bạn cô thì lại tức tối.
Về sau lại càng nói thẳng, nói Bái Nguyệt hội đã coi trọng Tống Phi Phi, nếu như cô còn không vào hội, sợ sẽ gặp chuyện không tốt. Tống Phi Phi không thể nhịn được nữa, block luôn tài khoản của bạn cô.
Tôi vốn tưởng rằng đây chỉ là một tổ chức tà giáo lừa gạt tiền bạc, nhưng nếu Âu Thần Dật cũng là người của Bái Nguyệt hội, vậy hội này, chỉ sợ cũng không phải là tổ chức tà giáo, mà là tổ chức ma quỷ rồi.
Âu Thần Dật có phải hút máu đến não hỏng rồi hay không, loại hội này, vậy mà muốn để cho tôi và Kiều Mặc Vũ gia nhập?
Tôi và Kiều Mặc Vũ dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Âu Thần Dật, Âu Thần Dật cười khổ một tiếng:
"Linh Châu, cô hẳn là may mắn, người tới là tôi, không phải những người khác."
"Vào hội, nếu không thì chết."
"Thế lực Bái Nguyệt hội so với tưởng tượng của các người thì còn lớn hơn nhiều, ngay cả sư tôn của cô ra tay, chỉ sợ khi gặp Bái Nguyệt hội cũng khó ra về.
“Tôi! Tôi vào hội!"
Đạo diễn liều mạng giơ tay lên, sợ nhấc chậm một chút Âu Thần Dật liền xử luôn anh ta.
Âu Thần Dật xoa xoa chân mày: "Không cần phải lo lắng.
"Chuyện này, liên quan gì đến ông?
“Ông chỉ như vậy, mà muốn gia nhập Bái nguyệt hội chúng tôi?"
23.
Lời nói của Âu Thần Dật làm cho ta sinh ra cảm giác bất an, nếu một mình tôi bị nhắm tới thì còn có thể bảo vệ được bản thân, nhưng Tống Phi Phi võ nghệ bình thường, đạo thuật cũng khó khăn nhập môn, nếu cô ấy bị theo dõi, về sau còn không biết có bao nhiêu phiền toái đây.
Thấy vẻ mặt đề phòng của tôi, Âu Thần Dật nhìn tôi thật sâu:
"Linh Châu, tôi biết cô sẽ không đồng ý."
"Cũng được, lần này, coi như là quà tôi tặng cô đi, cẩn thận hơn một chút nhé."
"Chờ lần sau gặp lại, tôi không nương tay đâu."
Nói xong Âu Thần Dật cực kỳ tiêu khiển giơ tay lên, hóa thân thành một con dơi khổng lồ bay đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn, nhất là đạo diễn, trong mắt như gặp được minh tinh:
"Thôi rồi, tôi vô tình đã yêu rồi...”
Âu Thần Dật vừa đi, cây lớn trước mắt cùng cả làng đều biến mất không thấy. Tiết Khoan thở ra một hơi:
"Vậy là cho chúng ta đi rồi sao?
"Ôi mẹ ơi, sao lại nhiều người như vậy?"
Tiết Khoan nói không sai, vừa rồi chúng ta tổng cộng có 7 người, mà hiện tại trên đường đi, ước chừng đứng 14 người.
Tôi nhìn hai Tống Phi Phi trước mắt giống nhau như đúc, hai Kiều Mặc Vũ có chút hoa mắt.
Mỗi người chúng ta, xung quanh đều xuất hiện thêm 1 bản sao.
"Ối giời ơi!"
"Ối mẹ ơi, Linh Châu, đây là cái gì?"
"Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy bóng lưng mình, cậu không cần phải nói, quá đẹp."
Mười mấy người cùng nhau mở miệng, làng nhỏ yên tĩnh trong nháy mắt đã trở thành chợ.
Sắc mặt Kiều Mặc Vũ nghiêm trọng đi tới bên cạnh ta:
"Linh châu, những thứ này tất cả đều là Kính Mị."
24.
Kính Mị là một loại yêu quái rất đặc thù, nó chẳng những có thể bắt chước từng lời nói, hành động của con người, còn có thể phản chiếu ra lòng người, có thể nhìn ra người đang suy nghĩ cái gì.
Tôi có chút hiểu rõ Bái Nguyệt hội này vì sao phải giết chết Tống Phi Phi, nếu cô ấy chết, Bái Nguyệt hội có thể để cho Kính Mị thay cô ấy sống.
Đến lúc đó, tài sản khổng lồ dưới danh nghĩa Tống Phi Phi, tất cả đều là của Bái Nguyệt hội.
"Số lượng Kính Mị thưa thớt, trong ngàn vạn tấm gương cũng không nhất định có thể sinh ra một con Kính Mị, mà nơi này thoáng cái xuất hiện chín con, Bái Nguyệt hội này, quả nhiên không tầm thường."
Một Kiều Mặc Vũ khác vẻ mặt nghiêm túc, lông mày nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Đầu tôi lại càng đau rồi, xem ra chuyện của cái làng nhỏ này còn lâu mới chấm dứt, mà phiền toái của Bái Nguyệt hội chỉ mới vừa bắt đầu.
Tay Tống Phi Phi ấn chặt vai bị thương đi về phía tôi:
"Linh châu, làm sao bây giờ?"
Kính Mị tuy rằng am hiểu bắt chước người, nhưng yêu lực cũng không cao cường, một tấm ngũ lôi phù đi xuống, là có thể tan thành mây khói.
Những Kính Mị này xuất hiện, phỏng chừng lời cảnh cáo của Âu Thần Dật, hời hợt biểu diễn thực lực Bái Nguyệt hội một chút.
Tôi xoay người nhìn mọi người bối rối, hắng giọng:
"Tất cả mọi người đều chia ra đứng ngay ngắn vào! Mỗi người cách nhau một mét, đứng vây thành một vòng, mau lên!"
Linh Châu giả liền nhíu nhíu mày:
"Nguy hiểm còn chưa xong, cô để cho tất cả chúng ta tách ra, là muốn gì?"
"Nơi này toàn là quỷ quái, phân chia phân tán, càng dễ xảy ra chuyện."
Những người khác lúc nhìn tôi, lúc nhìn Linh Châu giả, hiển nhiên cũng không biết nên nghe ai.
Tôi cười lạnh một tiếng hai tay chống nạnh, trầm ngâm nói:
"Ngũ tinh trấn sắc, quang chiếu Huyền Minh. Thiên thần vạn thánh, hộ linh hồn ta. Năm ngày ma quỷ, chết diệt hình. Cấp cấp như luật lệnh!"
Niệm xong trừ tà chú, ta nhíu mày với Linh Châu giả:
"Tôi còn biết chú trừ tà ma quỷ quái, không biết các hạ nên ứng đối như thế nào?"
25.
Kính Mị tức tối dậm chân, chân còn chưa dậm xong, trên trán đã bị Kiều Mặc Vũ chụp lệnh bài!
"Ngũ Lôi hiệu lệnh!"
Thân thể của hắn rất nhanh trở nên trong suốt, cuối cùng trở thành một cái bóng xám xịt.
Kiều Mặc Vũ tinh thần hưng phấn, nhanh chóng lấy lệnh bài vỗ vào trán những người khác.
"Ngũ Lôi hiệu lệnh!"
"Ngũ Lôi hiệu lệnh!"
"Ta lệnh!"
Sau khi nàng vỗ ba người, mấy cái Kính Mị cũng thét chói tai một tiếng, nhao nhao chạy trốn.
Tôi và Kiều Mặc Vũ đối mặt với Kính Mị tự nhiên thoải mái, nhưng nếu là người thường thì sao? Bọn họ căn bản không có biện pháp nhận ra đâu là người đâu là Kính Mị.
Kính Mị lợi hại sẽ sớm ẩn mình trong gương của người nhà kia, ngày ngày bắt chước từng lời nói, hành động của hắn, thậm chí còn có thể chiếu theo suy nghĩ của đối phương.
Cho dù là người thân cận nhất, cũng rất khó phân biệt được sự khác biệt giữa Kính Mị và người.
Tôi nhìn bóng lưng mấy con Kính Mị chạy trốn kia, trong lòng càng ngày càng bất an.
Nếu như, nếu như những người có quyền thế, đều bị thay thế bằng Kính Mị thì sao?
Bái Nguyệt hội nuôi nhiều Kính Mị như vậy, mưu đồ tất nhiên cực lớn. Thành phố này, e rằng sau này không thể an bình.
Kính Mị chạy tán loạn, tôi mang theo mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới đi lui, cuối cùng ra khỏi ngôi làng , đi đến con đường lớn.
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, trên đường có một chiếc xe buýt chậm rãi chạy.
Nhìn thấy xe buýt, tất cả mọi người tinh thần phấn chấn, còn đạo diễn thì ngồi xổm xuống đất:
"Mẹ ơi, mệt chết tôi rồi, trong đời này chưa từng đi quãng đường dài như vậy."
"Cái chỗ rách nát này xa xôi hẻo lánh quá, chờ vào thị trấn tôi nhất định phải tắm nước nóng, rồi ngủ một giấc thật ngon."
26.
Xe buýt dừng lại từ từ trước mặt chúng tôi, cửa mở ra, đạo diễn bước chân lên xe buýt.
Tôi liền nắm lấy tay ông ta:
"Đừng lên."
Mắt âm dương của tôi vẫn chưa hồi phục, không thể nhìn rõ người ngồi trên xe này là người là ma.
Giờ phút này tôi không khỏi có chút thán phục đám người Âu Thần Dật này, tôi cũng đã nhìn ra, bọn họ ở nơi này bày ra một Âm Dương đảo ngược trận.
Âm dương hỗn tạp, dương là âm, âm thành dương. Tất cả đạo pháp tự nhiên đều mất đi hiệu lực, bao gồm cả mắt âm dương của tôi.
Bày trận không có gì, chỉ không nghĩ tới mấy thằng này lại có thể bày ra trận này lớn như vậy, quả thực là có bệnh.
Chúng tôi đã đi bộ cả đêm trong làng này, từ khi trời tối đến trời sáng, vẫn chưa ra khỏi nơi này.
"Sao vậy? Xe này có vấn đề à?"
Đạo diễn trong nháy mắt thu chân lại trốn sau lưng tôi, lộ ra một cái đầu trọc cảnh giác nhìn chiếc xe buýt kia.
Chúng tôi không lên xe, nhưng chiếc xe vẫn dừng lại.
Người lái xe kéo thắng tay, từ chỗ người lái bước sang bên tôi.
"Các bạn ơi, xe buýt này của chúng tôi phải mất một tiếng mới có một chiếc, tôi thấy các người đều là người từ nơi khác, nếu còn không lên xe thì phải đi bộ vào trong thị trấn đấy.”
"Nơi này cách trấn còn 30 dặm đường, còn đều là đường núi, không dễ đi đâu!"
Tôi lặng lẽ liếc nhìn cửa sổ xe, chiếc xe đầy người, liếc mắt nhìn qua toàn là những cái đầu màu đen.
"Không lên, chúng ta sẽ tự đi bộ thôi."
Thấy tôi không chịu lên xe, tài xế sắc mặt có chút khó coi:
"Bạn ơi, tôi đây đều là vì tốt cho cô!"
“Tốt cho cái đầu mày! Ngũ Lôi hiệu lệnh!"
Kiều Mặc Vũ sải bước tiến lên, một lệnh bài đập vào ót tài xế ngăm đen.
27.
"Ấy!".
Tài xế kêu thảm thiết một tiếng, đặt mông ngồi lên bậc thềm xe.
Ông đưa tay lên trán, tức giận đến nỗi khuôn mặt của ông đỏ, phun nước bọt bắn tung tóe lên mặt của tôi:
“Cô gái, cô có bệnh à? Tôi tốt bụng muốn đưa đi một chuyến, vậy mà lấy một mảnh gỗ vỗ vào đầu tôi! Muốn gì? Xem thường người nông thôn chúng tôi à?"
Kiều Mặc Vũ liều mạng cúi đầu xin lỗi, cuối cùng vẫn là đạo diễn lấy ra hai tờ Mao Trạch Đông, tài xế mới không nói lời nào.
Sở dĩ ông ấy ân cần muốn kéo chúng tôi lên xe, đơn thuần chỉ là muốn kiếm ít tiền mà thôi.
Sau khi chúng tôi lên xe đi được một đoạn, tôi cảm thấy rõ ràng rằng thế giới trước mắt tôi đã mở ra rồi.
Cuối cùng cũng đi ra khỏi nơi này!
Đạo diễn chen tới đứng bên cạnh Tống Phi Phi nói những lời tốt đẹp:
"Phi Phi à, cô phải giúp tôi giải thích tình huống nha! Nhiều người mất tích như vậy, những thiết bị kia cũng đều bỏ lại trong làng rồi, tổn thất thật sự nghiêm trọng đấy."
Tống Phi Phi nhắm mắt nằm nghỉ ngơi trên ghế, phớt lờ hắn.
Tôi cũng không có tâm tình nói chuyện, trong đầu đều là những chuyện khó giải thích của Bái Nguyệt hội kia.
Thế giới này, chuẩn bị loạn rồi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK