• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

18.

Bách Hoa Cổ chí âm, đặt lên người con gái chưa chồng, hiệu quả nhất.

Người bị trúng bách hoa cổ, cổ trùng sẽ hút cạn máu cơ thể cô ấy trong vòng bảy ngày, cũng đẻ trứng trong bụng cô ấy.

Về sau trứng trưởng thành, trên thân thể của cô ấy sẽ nở ra một đoá hoa rực rở.

Cả người, cũng trở thành ổ trứng quỷ.

Mà loại trứng kén mầm này là thức ăn bổ dưỡng cho tất cả cổ trùng.

Cổ trùng ăn trứng mầm của Bách Hoa Cổ, tu vi tiến bộ, không chỉ độc tính mãnh liệt hơn mà còn mang lại cho chủ nhân thân thể khỏe mạnh phi thường.

Nói một cách đơn giản, chính là cao hơn, nhanh hơn và mạnh hơn.

Mọi người trong tộc hắc cổ đều nuôi cổ trùng, khó trách hầu hết người trong làng bọn họ đều cao lớn bất thường.

Ngay cả mấy ông già đó, đi bộ hai chân cũng là sinh gió, giống như giẫm Phong Hoả Luân.

Một mặt coi thường phụ nữ, một mặt lại dùng máu thịt của phụ nữ để làm cho mình mạnh mẽ, tộc hắc cổ này cũng thật kinh tởm!

“Phi!”

“Hạ tiện!”

Kiều Mặc Vũ vẫy tay với tôi:

"Tớ có một ý tưởng..."

"Phi! Cậu còn hạ tiện hơn!"

Kiều Mặc Vũ bị tôi phun đầy nước miếng lên mặt cũng không tức giận, ngược lại còn cười như một con chồn trộm gà.

Bàn bạc xong kế hoạch, Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn tiếp tục ở lại ngục tối canh chừng, tôi và Kiều Mặc Vũ thì lại chạy đến nhà Lệ Ngoã lần nữa.

"Ô ô ô, chị ơi, là do em vô dụng!"

"Chị ơi, nếu chị chết rồi, em nhất định sẽ không sống một mình!"

Lê Ngoã khóc thật to, tôi bước tới, vỗ mạnh một chưởng vào vai cậu ta:

"Đừng khóc nữa, chúng tôi có cách cứu chị của cậu!"

19.

Lê Ngoã ngẩng đầu nhìn thấy hai chúng tôi, giật mình hét lớn một tiếng.

Cậu ta luống cuống tay chân đứng dậy, chộp lấy con đao bên cạnh, mày chau lại, hung dữ chất vấn chúng tôi:

"Hai người còn dám trốn ra ngoài nữa à! Tôi sẽ đi báo cho đại tế ti!"

Ánh mắt có chút sát khí, nhưng hàng mi dày vẫn còn vươn giọt nước mắt.

Tôi vung tay hất con đao ra, quay người bỏ đi:

"Được rồi được rồi, vốn dĩ định nói với cậu chúng tôi biết cách cứu chị cậu rồi, nhưng thôi, chúng ta quay về ngục tối đi."

Đi được hai bước, tôi dừng lại.

Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện hai chân của tôi đã bị Lê Ngoã ôm chặt.

Cậu ta ngẩng mặt, đáng thương nhìn tôi:

"Thật, thật hả? Tôi học ít, cô đừng lừa tôi!"

Vóc dáng Lê Ngoã rất cao, làn da lại đen, lúc đến gần tôi mới phát hiện ra, cậu ta thực ra tuổi còn rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vẫn là một đứa trẻ con.

Thôi thôi, không trêu nữa, không thì giống như chúng tôi đang bắt nạt một đứa nhóc con vậy.

Lúc tôi nói xong về chứng hồn lìa khỏi xác và Bách Hoa Cổ, khuôn mặt Lê Ngoã bỗng chốc trắng bệch nửa ngày không nói chuyện:

"Không, không thể nào, tôi từ năm 7 tuổi đã bắt đầu học cổ thuật, trước nay chưa bao giờ nghe nói về Bách Hoa Cổ!"

Kiều Mặc Vũ tiến lên nắm chặt tay Lê Hương, cắt đứt ngón trỏ của cô ấy trước ánh mắt lo lắng của Lê Ngoã, thu được một bát máu.

"Cô nhẹ tay một chút!"

"Sao cần nhiều máu vậy? Phải ăn bao nhiêu thứ mới có thể bù lại được đây?"

Kiều Mặc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, Lê Ngoã lúc này mới che miệng lại không nói gì.

Đổ nước trong ấm trà bên cạnh vào bát, những giọt máu loãng quả nhiên nổi lên trên mặt nước như dầu mỡ.

Thấy Lê Ngoã trợn mắt không thể tin được, tôi lấy một quả trứng gà từ trong lồng ngực ra, bóc vỏ rồi nhẹ nhàng lăn một vòng trên mặt Lê Hương.

Quả trứng vốn là trắng nõn như ngọc trai ngay lập tức đen như than đá, cầm trên tay như cầm một viên ngọc đen.

20.

"Bốp!"

Lê Ngoã dùng sức tát mình một cái, chạy đến bên cửa sổ bắt đầu nôn mửa, nôn đến mức nước mắt nước mũi nhầy nhòe cả mặt.

Sau một lúc, cậu ta mới lau khô nước mắt rồi đi đến trước mặt chúng tôi, sau đó "bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi:

"Nếu cô có thể giúp chị gái tôi giải độc, tôi nguyện ý nhận cô làm chủ nhân, cả đời sẽ cung phụng cô."

Kiều Mặc Vũ tức giận khoanh tay lại:

"Cái ý gì vậy? Tại sao không chọn tôi?"

Tôi đẩy cô ấy ra đỡ Lê Ngoã dậy:

"Đương nhiên là vì tớ có khí chất vương giả, cậu hiểu cái gì chứ, cút một bên!"

Việc nhận chủ đương nhiên là không cần thiết, Kiều Mặc Vũ nói Bách Hoa cổ là loại cổ khó giải nhất thế giới, cần phải tìm được cổ vương mới có thể giải độc.

Đây thực ra là lừa cậu ta, nếu muốn giải trừ bách cổ hoa, trong vòng bốn ngày sau khi bị trúng cổ, phải thay toàn bộ máu của người bị trúng cổ mới có thể giải được.

Cổ Vương bị phong ấn trong một hang động, mà cửa hang động, chỉ có người của tộc Hắc Cổ mới có thể tự mình mở ra.

Cho nên Kiều Mặc Vũ mới vờ nói dối như vậy, mục đích là để lừa Lê Ngoã lên núi, thay chúng tôi mở cửa hang động.

Lê Ngoã ngây thơ vô tội cứ như vậy tin lời Kiều Mặc Vũ, cậu ta thu dọn xong đồ đạc, lưu luyến nhìn Lê Hương vẫn đang ngồi chải đầu:

"Chị, chị ngoan ngoãn ở nhà chờ em, em nhất định sẽ không để chị chết đâu."

Nhìn thấy dáng vẻ chị em tình thâm của bọn họ, tôi có chút ngạc nhiên:

"Tộc của các cậu không coi phụ nữ là người, nhưng cậu đối với chị cậu lại rất tốt."

Lê Ngoã lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói:

"Làng, làng chúng tôi quy định như vậy, chỉ có nói thế mới không bị mọi người xa lánh."

Lê Ngoã là người tính khí vội vàng, thu dọn đồ đạc xong liền muốn dẫn chúng tôi đi ngay.

Thế nhưng người bị trúng Bách Hoa Cổ, quả thực thời gian càng kéo dài lâu thì càng nguy hiểm.

Tôi và Kiều Mặc Vũ quay lại ngục tối để gọi mấy người Tống Phi Phi, hẹn gặp Lê Ngoã ở gốc cây sấu đầu làng.

21.

"Sao cậu lại ở đây?" Lê Thụ một tay nắm lấy Lê Ngoã kéo ra sau, cảnh giác nhìn chúng tôi, "Hừ, A Ngoã còn nhỏ, các người có thể lừa được hắn nhưng không thể lừa được tôi!"

"Tôi ở trong làng nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng nghe nói về cổ vương nào!"

Ánh mắt tôi cũng chưa cho hắn một cái, chỉ quay sang nhìn Lê Ngoã:

"Chị gái cậu còn có cứu hay không?"

Lê Ngoã lập tức khóc lóc ôm lấy Lê Thụ:

"Anh Thụ, anh đừng nói nữa được không, em cầu xin anh đấy!"

Lê Thụ lập tức mất hết kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn kiên quyết muốn đi cùng chúng tôi lên núi tìm cổ vương.

Lê Thụ và Lê Ngoã từ nhỏ đã lớn lên trong núi, quen thuộc địa hình hơn chúng tôi.

Vì cứu Lê Hương, tất cả mọi người đều tăng tốc đi suốt đêm.

Đi được nửa đường thì Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn không thể chịu đựng được nữa, vừa mới ngồi xuống định nghỉ ngơi một chút, Lê Ngoã lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh họ, nhìn chằm chằm vào họ:

"Một, hai, ba, bốn..."

Tống Phi Phi bị hắn nhìn đến da gà nổi lên:

"Lê Ngoã, cậu đang đếm gì vậy?"

Lê Ngoã thở dài não nề, giọng điệu đầy bi thương nói:

"Các người nghỉ ngơi thêm một giây, thân thể của chị gái tôi sẽ có thêm một ấu trùng Bách Hoa Cổ."

"Hai mươi, hai mươi mốt, hai mươi hai..."

Tống Phi Phi khóc thét một tiếng nhảy lên, Giang Hạo Ngôn cũng mặt trắng bệch vội vàng đứng dậy:

"Chúng ta đi, đi ngay!"

22.

Cả đêm, tôi thực sự bị Lê Ngoã ép đến mức không có thời gian uống một ngụm nước, mọi người kìm nén bực bội chạy như điên, cuối cùng cũng đến được trùng núi trong truyền thuyết vào chiều ngày hôm sau.

"Đây chính là trùng núi mà các người nói sao?"

"Đây là cấm địa của tộc Hắc Cổ chúng tôi!"

Tộc Hắc Cổ gọi ngọn núi này là núi Cổ, nói mấy con cổ trùng trên đó không giống với những nơi khác, đặc biệt hung dữ, độc tính cũng mạnh hơn.

Lúc tộc người bọn họ nuôi cổ trùng, đều đến núi Cổ này để tìm cổ trùng.

Kiều Mặc Vũ lấy la bàn đi dạo một vòng trên núi, sau đó dẫn chúng tôi đi vòng vo, đến trước một cái cây đại thụ.

Chết tiệt! Cây hắc âm này thật lớn quá!

Hai mắt tôi và Kiều Mặc Vũ toả sáng vây quanh cái cây, Tống Phi Phi nghi hoặc nhìn chúng tôi:

"Sao các cậu không phá trận pháp?"

Trận pháp? Trận pháp gì?

Tôi cẩn thận đi vòng quanh cây một vòng, mới phát hiện cây hắc âm này thực ra là ảo ảnh, là một trận Giản Dịch Mê Huyễn đơn giản.

Tôi và Kiều Mặc Vũ cùng nhau xấu hổ cúi đầu. Không ngờ một mê trận đơn giản như vậy lại có thể đánh lừa cả hai chúng tôi!

Chắc chắn là do tôi và Kiều Mặc Vũ ở bên nhau lâu quá, trí thông minh đều bị cô ấy kéo xuống rồi, haizz!

Sau khi phá mê trận, cây hắc âm trước mặt biến mất, Kiều Mặc Vũ đau lòng đến mức suýt khóc:

"Tại sao? Tại sao tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian đều là ảo tưởng? Tại sao? Tôi hận!"

Cây đại thụ biến mất, thay vào đó là một cánh cửa đá khổng lồ.

Cánh cửa được chạm khắc đầy đủ các loại cổ trùng, trông giống như đền thờ ở cổng làng hắc cổ.

Ánh mắt Lê Thụ và Lê Ngoã kinh ngạc nhìn cửa đá, có vẻ như họ không biết gì về cổ vương.

Giữa cánh cửa được chạm khắc một con rắn khổng lồ có sừng trên đầu, miệng rắn há rộng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

Kiều Mặc Vũ ra hiệu cho Lê Thụ đặt ngón tay dưới chiếc răng nanh, Lê Thụ vừa đặt ngón tay vào thì chiếc răng nanh đột nhiên động đậy.

Chỉ thấy con rắn khổng lồ như thể sống lại, thân thể không ngừng di chuyển.

Cùng với sự di chuyển của nó, một lỗ đen cao khoảng một mét, rộng khoảng nửa mét xuất hiện ở giữa hang.

Một mùi hôi thối ẩm ướt bốc ra từ trong hang, làm người ta khó chịu khi ngửi thấy.

23.

Mấy người chúng tôi đứng ở cửa hang một hồi, cho đến khi mùi hôi đã dịu bớt, Kiều Mặc Vũ mới hít sâu một hơi:

"Vào đi!"

Kiều Mặc Vũ dẫn đầu, Giang Hạo Ngôn đi theo sau.

Sau khi tôi và Tống Phi Phi cũng vào trong hang, Lê Thụ và Lê Ngoã mới lúng túng chui vào.

Điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên chính là, trong hang thế nhưng có ánh sáng.

Hang có hình dạng giống như một chiếc bình hoa cổ, cửa hang rất nhỏ, bụng thì rất lớn, mà ánh sáng chính là từ đỉnh hang chiếu xuống.

Một vòng cột ánh sáng chiếu xuống trung tâm hang động, càng tới gần cột ánh sáng thì nơi đây càng sáng.

Còn chỗ chúng tôi đang đứng thì tối om, không có ánh sáng căn bản không thể nhìn rõ xung quanh.

Tôi lấy đèn pin ra khỏi túi, Lê Ngoã nhìn thấy thứ này rất ngưỡng mộ.

Làng bọn họ ẩn mình trong núi sâu, cách biệt với thế giới bên ngoài.

Dân làng hiếm khi ra ngoài, đối với nền văn minh hiện đại, Lê Thụ và Lê Ngoã hiển nhiên có đôi phần hứng phú.

"Bùm!"

Sau khi chúng tôi vào hang, phía trên cửa hang rơi xuống một tảng đá khổng lồ, một lần nữa đóng cửa hang lại.

Đám người Lê Ngoã có chút hoảng loạn, Kiều Mặc Vũ không chút nào để ý mà vẫy tay:

"Không sao đâu, có thấy mắt rắn trên tảng đá không? Lúc muốn ra ngoài chỉ cần bôi máu lên mắt rắn là được."

"Tê~"

"Tê~"

"Vèo vèo vèo vèo…"

"Tiếng gì thế?"

Tôi cầm đèn pin chiếu về phía nơi phát ra âm thanh, vừa nhìn thấy, da đầu lập tức tê dại.

Chỉ thấy một đám sinh vật kỳ dị đầu rắn đuôi bọ cạp, đang phun nọc độc nhanh chóng bò về phía chúng tôi.

"Chết tiệt! Đây là loại cổ gì vậy chứ?"

24.

Lê Thụ và Lê Ngoã cũng hoảng sợ, sắc mặt Lê Thụ tái mét, bước lên một bước chắn chúng tôi lại phía sau:

"Các cô nhanh chạy đi, cổ trùng này nhìn qua là cổ trùng đột biến do luyện cổ thất bại, loại cổ đột biến này hung dữ dị thường, rất nguy hiểm!"

"Lê Ngoã, cậu trốn cái gì chứ? Nam tử hán đại trượng phu, lúc này chúng ta nên..."

Hắn còn chưa nói xong, tôi, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi đã lao ra ngoài.

Tống Phi Phi trực tiếp ném một bình dầu vào đống cổ trùng, hai tay tôi kết ấn đốt một lá bùa, bắn mạnh vào bình dầu.

"Bùm!"

Ngọn lửa bốc lên bốn phía, những con cổ trùng lập tức kêu ken két, rút lui như nước lũ theo hướng ngược lại.

Kiều Mặc Vũ một cú phanh gấp dừng lại ngay trước bức tường lửa, vỗ vỗ tay sau đó đầy vẻ tự đắc:

"Chỉ là cổ trùng đột biến, chuyện nhỏ thôi!"

Lê Ngoã và Lê Thụ sửng sốt nhìn, đặc biệt là Lê Thụ, há to miệng nửa ngày không nói nên lời.

Lê Ngoã thì mặt mũi tràn đầy ngưỡng mộ:

"Lá gan các cô thật lớn! Là những người phụ nữ có gan lớn nhất mà tôi từng thấy!"

Trong hang động truyền đến mùi cháy xém, xuyên qua ánh lửa, tôi nhìn thấy một bóng đen khổng lồ vụt qua ở đằng xa.

Kiều Mặc Vũ cũng nhìn thấy, cô ấy phấn khích lấy ra đèn pin đeo lên đầu:

"Chết tiệt, con quái vật to quá, không biết có phải là Cổ Vương hay không, mau đuổi theo!"

Mặt mũi Giang Hạo Ngôn căng thẳng đi theo sau cô ấy:

"Cái gì thế mà cậu đuổi theo? Cậu không muốn sống nữa à?"

Tôi và Tống Phi Phi cũng lập tức đuổi theo, khá lắm, Kiều Mặc Vũ đuổi theo sát sao thế này, chắc chắn có thứ gì đó hay ho!

Theo bước chân Kiều Mặc Vũ chạy, ánh sáng trên đầu cô ấy nhấp nháy, trong lúc mơ màng, tôi nhìn thấy một cái đuôi đen khổng lồ.

Chạy một hồi, Kiều Mặc Vũ đột nhiên dừng lại, tôi không kịp phanh xe, trực tiếp đâm cô ấy vào trong hang đá phía trước.

Đúng vậy, trong hang động đầy ắp cổ trùng này, lại có một hang đá.

Mà trên ghế trong hang đá, ngồi một người phụ nữ tóc đen mặc áo xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK