• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8.

Buổi phát sóng trực tiếp phải hoãn lại, nếu không có Tống Phi Phi ra mặt thì chắc tôi đã bị đuổi khỏi chương trình trong vài phút.

“Thêu đỏ trắng? Nghe kích thích quá! Vậy kẻ chủ mưu đứng sau lần này là một pháp sư có thể thêu đỏ trắng à?”

Tống Phi Phi đứng sang một bên với vẻ mặt phấn khích, tiếc nuối vì không được nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Họ không được gọi là pháp sư mà là thợ thêu ma.”

“Tớ luôn cho rằng tranh thêu đỏ trắng đã thất truyền từ lâu, lần này khi nhìn thấy tớ đã rất đỗi ngạc nhiên, tổ chương trình lấy những chiếc cọ bút vẽ này ở đâu ra?”

Tống Phi Phi cho biết những dụng cụ và kiểu dáng trang điểm là do trưởng bộ phận tạo hình sắp xếp, nhưng trưởng ban lại nói rằng những hình xăm này là do trợ lý của anh ấy nghĩ, thậm chí hoa văn trên người mỗi thí sinh đều do trợ lý chuẩn bị trước.

Điều trùng hợp hơn nữa là chiều nay người trợ lý đó lại xin nghỉ phép, nói rằng mẹ cô ấy đang ở nước ngoài gặp tai nạn và phải bay. Điện thoại đã tắt, nhắn tin không trả lời và dường như biến mất khỏi thế giới.

“Linh Châu, chúng ta thương lượng chút. Đợi khi nào cậu bắt được thợ thêu ma này, cậu có thể nhờ hắn thêu cho tớ vài mẫu được không?”

“Cái gì mà cầu tài chiêu lộc, thăng tiến, gia tăng vận khí tớ đều không ngại nhiều.”

Tôi trợn mắt.

“Cậu muốn tớ tặng cậu toàn bộ chiêu đào hoa không?”

Tống Phi Phi vẻ mặt chán ghét.

“Bah, bah, bah, đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tớ kiếm tiền!”

“Ra ngoài!”

Tôi tiễn Tống Phi Phi đi, lòng đầy lo lắng quay trở về phòng thay đồ. Giang Khiêm giơ điện thoại lên nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi đọc tin nhắn.

“Linh Châu, cô lại bị mắng trên hotsearch…”

Buổi thử giọng đã diễn ra được một thời gian và 20 thí sinh còn lại ít nhiều đều đã có fan hâm mộ riêng. Tiết mục bị gián đoạn, ban tổ chức chương trình đã trực tiếp tuyên bố trên trang web chính thức rằng cuộc thi bị hoãn do một thí sinh vô tình kích hoạt chuông báo cháy.

9.

Fan hâm mộ của Du Oánh Oánh thậm chí còn réo tên và mắt tôi điên cuồng trong khu vực bình luận.

[ Não của Lục Linh Châu thực sự có vấn đề sao? Cô ta luyện tập không chăm chỉ nhưng lại phát điên lên vì sợ ai đó nhảy giỏi hơn mình! ]

[ Cô ta chỉ đơn giản nói một câu “diễn tập hỏa hoạn” đã phá hủy công sức khổ luyện ngày đêm của rất nhiều người. ]

[ Tôi chưa bao giờ gặp người nào xấu xa như vậy, cô ta không nhảy được nên cũng không muốn để người khác nhảy! ]

[ Đã có hàng ngàn fan hâm mộ viết tâm thư yêu cầu chương trình trục xuất Lục Linh Châu! ]

[ Mọi người đừng kích động, có lẽ Lục Linh Châu có nỗi khổ gì chăng? Cô ấy chắc chắn không có ý đó. ]

Cư dân mạng có tên “Một miếng gừng” này chắc chắn là Giang Khiêm, sau bình luận của cô ấy có hàng trăm người chửi bới, nhiều người đang tự hỏi liệu có phải Lục Linh Châu tự bình luận hay không.

Thấy tôi đang cúi đầu xem điện thoại, các cô gái khác dần dần vây quanh tôi.

Du Oánh Oánh khoanh tay đứng phía trước, nhìn tôi như thể đang nhìn kẻ thù đã giết cha mình vậy.

“Lục Linh Châu!!! Cô có biết chúng tôi đã luyện tập cho buổi phát sóng trực tiếp này mất bao lâu không?!”

Trương Lam Nguyệt cũng nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

“Để giữ thể trạng tốt nhất trong suốt cuộc thi, tôi còn không dám uống đồ uống như trà sữa. Tôi ăn rau luộc ba bữa một ngày chỉ để trông xinh đẹp hơn khi lên hình. Lục Linh Châu, cô thực sự thật quá đáng!”

Lời nói của Trương Lam Nguyệt đã chạm đến trái tim của rất nhiều thí sinh và hiện tại tôi đã trở thành kẻ tội đồ bị hàng nghìn người phỉ bang.

Du Oánh Oánh chỉ vào mũi tôi chửi rửa, nước bọt bắn tung tóa, ngón tay gần như chọc vào mặt tôi.

“Đồ khốn nạn! Tại sao một kẻ khốn nạn như cô lại được sinh ra trên đời! Sao cô không đi chết đi!”

Tôi nhìn miệng Du Oánh Oánh mở ra rồi khép lại, những lời của sư phụ bỗng vang vọng bên tai tôi.

“Linh Châu, trên đời này phần lớn yêu ma tà ác quỷ quái đều ẩn giấu rất kỹ, người bình thường cả đời khả năng còn không thể gặp được một lần, nếu không gặp được tự nhiên sẽ không tin nó tồn tại.”

“Trong tương lai sẽ có rất nhiều người tra hỏi và sỉ nhục con, con hãy cứ làm việc mà mình cho là đúng đắn, bị hiểu lầm chính là vận mệnh của những người như chúng ta.”

“Tốt hơn hết là để những người bình thường biết ít hơn về ma quỷ và linh hồn, đừng khiến mọi người thêm hoảng sợ và lo lắng.”

Nghĩ đến những lời dạy tha thiết của sư phụ và các sư huynh, tôi không khỏi thở dài.

Sau đó, tôi cho Du Oánh Oánh một cái tát thật mạnh.

10.

Cơ thể của Du Oánh Oánh bị nghiêng đi và ngã vào người Trương Lam Nguyệt sau cú tát của tôi.

Trước khi cô ta kịp phản ứng, tôi đã nắm lấy tóc cô ta. Mọi người đều chỉ biết bất lực nhìn tôi giựt bộ tóc dài màu đen thẳng khỏi đầu Du Oánh Oánh.

“A! Cô có biết cha tôi là ai không? Sao cô dám đánh tôi! Tôi đánh chết cô!”

Du Oánh Oánh tức giận đến dựng tóc gáy, cô ta không quan tâm đến quy định là nếu đánh nhau sẽ bị đuổi khỏi cuộc thi liền lao đến tát tôi một cái.

Nói thẳng ra, nếu cô ta như thế này thì nhắm mắt tôi cũng có thể đánh được 100 người.

Tôi cầm bộ tóc giả bằng tay trái, trong khi tay phải nắm lấy cổ tay cô ta rồi vặn ngược ra sau.

“Được rồi, dừng lại đi.!”

Trương Lam Nguyệt nhẹ nhàng nói: “ Ai đang là người gây rắc rối ở đây….”

Tôi đẩy Du Oánh Oánh ra vào ném bộ tóc giả xuống đất.

“Ngu ngốc, bộ tóc cô đang đội này không phải tóc giả mà là tóc ma.”

Sư phụ và các sư huynh tôi vẫn luôn nói rằng chúng tôi không nên nói quá nhiều về ma quỷ với người thường. Vì vậy, khi mới từ trên núi xuống, tôi là một blogger “Tiếp cận khoa học”, hàng ngày kêu gọi mọi người trên mạng hãy tin vào khoa học và lại bỏ tàn dư phong kiến không mê tín dị đoan.

Sau này tôi phát hiện ra rằng con người vẫn cần một chút niềm tin, đặc biệt là đối với ma quỷ và thần thánh.

Người đang làm, trời đang nhìn, cúi đầu có thần linh chứng giám, để cho mọi người biết rằng trên thế giới này vạn vật đều có linh tính.

Tất nhiên, quan trọng nhất chính là tôi tuyệt đối không thể bị xúc phạm!

Không thể để những người mình bảo vệ phải đổ máu, đổ mồ hôi và khóc lóc phải không? Tin hay không thì tùy, tôi đã quá quen với điều này rồi!

“Cô không những đánh tôi mà còn giật tóc giả của tôi. Tôi…”

Du Oánh Oánh kinh hãi ngậm miệng lại, những cô gái khác cũng sợ hãi hét lên và lùi lại một bước.

11.

Bộ tóc giả tôi ném xuống đất bỗng nhiên sống dậy, nó lăn dọc sàn nhà hai lần rồi nhanh chóng bò về phía chân một cô gái.

“A….AA……AAA!!!”

“Chạy đi! Chạy đi!!!”

“Có ma!”

Các cô gái đột nhiên điên cuồng chạy vòng quanh sợ hãi như những con thỏ, một số thì nhảy lên ghế sofa, một cố thì trèo lên bàn trang điểm.

Người kinh ngạc nhất chính là Du Oánh Oánh, cô ta quá sợ hãi nên chọn cách trốn dưới gầm bàn.

“Lục Linh Châu! Lục Linh Châu cứu tôi!”

Giang Khiêm cũng sợ hãi đến phát khóc, cô ấy cũng quên luôn việc giữ khoảng cách và lao về phía tôi.

Ma tóc phần lớn là do lòng oán hận của phụ nữ sinh ra, những người phụ nữ này họ có khuôn mặt rất xinh đẹp, đặc biệt là mái tóc đen như mực và mượt mà như lụa. Nỗi bất bình của những người phụ nữ này còn đọng lại sai khi chết và dính chặt vào tóc họ trở thành những hồn ma.

Quỷ tóc thích giả làm tóc giả, chỉ cần có người đội lên đầu, quỷ tóc có thể bám chắc vào da đầu người đó, tóc sẽ mọc vào trong não, hút tinh hoa bao gồm cả máu và âm khí của họ.

Du Oánh Oánh cũng thật may mắn, một con quỷ phải mất hơn mười phút mới bén rễ, chỉ sau hai phút đội tóc giả đã bị tôi giật xuống.

“Hô, Linh, Linh Châu!”
Con quỷ tóc bám lên bắp chân của Giang Khiêm leo lên đến cổ, một vào sợi tóc dài dính vào lỗi mũi và miệng của cô ấy.

“Thái thượng lão quân cấp tốc nghe lệnh!”

Tôi cầm lá bùa ném về phía con quỷ như một lưỡi dao, lá bùa chạm vào con quỷ và bùng cháy dữ dội. Thấy vậy, hồn ma rời khỏi Giang Khiêm và nhảy xuống đất, cố gắng chạy về phía cửa.

Tôi chắc chắn không thể để nó chạy trốn như vậy, 5 đồng tiền ngũ đế bay ra bay ra khỏi tay tôi như một vũ khí bí ẩn và đóng đinh chặt con quỷ xuống sàn nhà.

*Tiền xu ngũ đế: là 5 đồng xu cổ đại diện cho 5 vị hoàng đế uy quyền, thịnh trị nhất triều Thanh, như Thuận Trị Thông Bảo (1644 – 1661); Khang Hy Thông Bảo (năm 1713); Ung Chính Thông Bảo (1729 – 1732); Càn Long Thông Bảo (1735 – 1795) và Gia Khánh Thông Bảo (1769-1820)). Theo quan niệm của nhiều bậc Danh sư Phong thủy, đây là những đồng xu cổ đã trải qua hàng trăm năm nên tích được “Thiên khí”. Mặt khác, đa phần các đồng xu cổ được chôn vùi dưới đất, nên đã hấp thu được “Địa khí”. Ngoài ra, bởi đều là các vật đại diện cho tiền tệ, qua tay nhiều người sử dụng nên tích được cả “Nhân khí”. Bởi hấp thụ được cả Tam tài (Thiên – Địa – Nhân khí), nên tiền xu Ngũ đế sở hữu trường khí rất cao.

12.

Một giọng nói vô cùng thê lương từ dưới đất truyền đến, toàn thân của phát quỷ đều đang bốc cháy dữ dội.

Trong ánh lửa đỏ cam, một cô gái xinh đẹp quyến rũ dần dần hiện ra, khi ánh lửa tắt bóng dáng của cô gái cũng biến mất.

Tôi nhìn ngọn lửa trên mặt đất, cảm thấy hơi buồn, phát quỷ sinh thời là một cô gái xinh đẹp bị bắt nạt dẫn đến cái chết, haizzz, thật đáng tiếc.

Tôi đi sang một bên dùng chổi quét tro rồi lấy một chiếc hộp bỏ tro vào trong đó.

Sau này tôi sẽ nhờ Tống Phi Phi tìm một nơi tốt để chôn cất, hy vọng kiếp sau cô ấy sẽ được đầu thai đến cuộc sống tốt đẹp hơn.

“Thật khủng khiếp, cái quái gì vậy!!!”

Du Oánh Oánh ngượng ngùng bỏ ra khỏi gầm bàn, muốn lao lên tát tôi nhưng không dám, liền tức giận dậm chân.

“Lục Linh Châu, cô chơi trò này có thấy thú vị không?!”

Du Oánh Oánh vừa nói xong, những thí sinh khác cũng phản ứng lại. Một đám người nhảy ra khỏi bàn trang điểm và ghế sofa rồi bắt đầu mắng mỏ tôi.

Haizzzz Làm người tốt thật mệt mỏi.
Tôi phớt là những người khác quay lại nhìn Du Oánh Oánh hỏi: “Ai đưa cho cô bộ tóc giả này?”

“Bộ tóc giả này ban đầu là do Trương Lam Nguyệt chọn nhưng Du Oánh Oánh đã cướp nó…”

Dưới ánh mắt đầy sát khí của Du Oánh Oánh, giọng của Giang Khiêm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô ấy ngậm chặt miệng không nói nữa.

Tôi nghiêm túc nhìn Trương Lam Nguyệt.

“Có người đang cố ý muốn giết cô.”

Nói xong, tôi lại cảm thấy không ổn, biết đâu chính Trương Lam Nguyệt là người bày ra trò ma quái này để dụ Du Oánh Oánh cướp đi bộ tóc giả, đây chẳng phải là cách mà trong các bộ phim cung đấu hay sử dụng sao?

Vì vậy, tôi quay lại nhìn Du Oánh Oánh lần nữa: “Có người cũng muốn giết cô.”

13.

“Linh Châu, cô nói thế có ý gì?”

Nhân tiện, trong số 20 thí sinh thì bộ tóc giả cũng được đưa cho Giang Khiêm, có thể bộ tóc đó cũng có vấn đề. Tôi đưa tay chạm vào tóc của Giang Khiêm, quả nhiên có chút dầu trên đó.

Tôi đưa ngón tay lên mũi ngửi, chắc chắn là mùi dầu từ xác chết, chẳng trách vừa rồi con quỷ đó lại đuổi theo Giang Khiêm.

Tôi cau mày nhìn Giang Khiêm: “Có người muốn giết cô.”

“Phụt!”

“Ôi cười chết mất. Cô đang định học “Thám tử Conan” à? Ai muốn giết chúng tôi cơ?”

Du Oánh Oánh ôm bụng cười, nhưng nụ cười dần trở nên nghiêm túc.

“Trên mạng mọi người đều nói tôi và Trương Lam Nguyệt, cũng như Giang Khiêm và cô là bốn ứng cử viên sáng giá giành giải quán quân. Tổ chương trình đã nói rằng quán quân không chỉ là đội trưởng mà còn có thể được hợp tác với ảnh đế Hình Phi trong dự án phim truyền hình, nếu cả ba chúng tôi cùng chết, người được lợi nhất không phải là cô sao!!!”

Sau một hồi suy nghĩ kĩ càng cô ta hung hồ đưa ra suy luận của mình và kết luận rõ ràng kẻ có âm mưu giết người là tôi.

Tôi giật giật khóe miệng, cảm thấy có điều gì đó sai sai.

Nghe Du Oánh Oánh nói vậy, những người còn lại đều im lặng lùi một bước cố gắng tránh xa tôi.

“Sao còn đứng ngây ngốc ở đấy? Còn không nhanh thay trang phục và đổi tạo hình đi! Buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi!”

Đạo diễn giận dữ mở cửa bước vào, rõ ràng ông ta rất sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng vô cùng xấu hổ này. Các thí sinh vừa rồi nhảy lên nhảy xuống trong hoảng loạn, một vài người trong số đó đã bị thương.

Có người bị thương ở trán, có người bị ở đầu gối, có người bị giẫm lên chân.
Là người duy nhất bình an vô sự đứng ở giữa, cái nồi trên đầu tôi lại âm thầm dày lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK