• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11.

"Các người ở đây nghỉ ngơi, tôi đi xem một chút."

Tôi vừa dứt lời, mọi người lập tức phản đối.

Pháp khí không thể dùng, đạo thuật mất hiệu lực, mắt âm dương cũng không cách nào thi triển, ở chỗ này, giá trị võ công của tôi trở thành việc bảo đảm nhất.

Tôi chỉ có thể mang theo họ, chúng tôi cứ như đang chơi trò đại bàng bắt gà con vậy, tôi là gà mẹ, bọn họ là gà con. Còn đại bàng....

Ngôi miếu này, ngoài đại sảnh ra thì, đông tây mỗi bên đều có ba gian phòng, đạo diễn bọn họ đang ở phòng hướng đông bắc.

Cửa không đóng, trong phòng chứa đầy các loại máy móc, chỉ là máy móc đều nằm ngổn ngang dưới đất, cả ghế ngồi cũng như bị ai đá ngã rồi.

"Đạo diễn, các người có ở đây không?"

Ánh sáng trong phòng rất tối, tôi cảnh giác nhìn quanh một vòng, cuối cùng phát hiện đạo diễn đẫm máu dưới gầm bàn.

"Đạo diễn, anh không sao chứ!"

Tôi dùng sức vỗ vỗ mặt ông ta, thấy ông ta vẫn không có phản ứng, trực tiếp nhéo vào người ông.

"Ma, có ma!"

Bị tôi nhéo một cái, đạo diễn cuối cùng cũng mở mắt, đầu tiên ông ta vung tay lên không trung nhảy múa loạn, chờ sau khi phát hiện mấy người chúng tôi, ông ta lập tức nhào tới muốn ôm lấy tôi.

“Huhuhu Linh Châu à, rốt cuộc cô cũng tới! Nơi này có ma quỷ aaaa!"

Tôi ghét bỏ đẩy sang một bên, Tiết Khoan đứng ở bên cạnh tôi được đạo diễn ôm trong lòng.

“Sao chỉ còn một mình ông? Còn những người khác đâu?"

Nói đến đây đạo diễn càng kích động, khóc đến nước mũi nước mắt:

"Cô không biết nó ghê sợ đến cỡ nào đâu, tôi đang xem video ở đó, Tiểu Trương đột nhiên phát điên, sau khi cầm dao đâm chết hai người, rồi vừa cào vừa cắn vào những người khác, còn cắn chảy máu cổ Tiểu Trần nữa!”

"Còn nữa, phó đạo diễn không biết lấy từ đâu ra một cây gậy, đánh chúng tôi một trận, tôi bị hắn đánh một gậy ngất đi, bọn họ nhất định bị ma quỷ nhập rồi, cái chỗ này thật đáng sợ quá đi!"

12.

Đạo diễn này quả thực là có khiếu nói chuyện, ôm Tiết Khoan không chịu buông tay, vẫn lải nhải không ngừng ở đó nói mình có bao nhiêu sợ hãi bất lực.

"Đáng ra tôi không nên nhận tiết mục này, thật sự, nếu không nhận thì đã không đến đây rồi.”

"Nếu như tôi không tới nơi này, tôi sẽ không đụng phải nhiều chuyện như vậy. Huhuhu bọn họ đều mất tích rồi, sẽ không chết hết toàn bộ chứ? Lần này tôi xui xẻo lớn rồi…”

"Tôi, mắc tè quá, Linh Châu, cô có thể dắt tôi đi WC không?"

Nhà vệ sinh nằm đối diện phòng, bên kia sân. Tôi thật sự là lười phản ứng với đạo diễn vừa nhát gan vừa nói nhiều này:

"Để Tiết Khoan cùng Tề Nguyên Châu đi cùng ông, tôi còn phải đi tìm những người khác."

Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu có chút không tình nguyện, nhưng Tiết Khoan hình như cũng nín rất lâu muốn đi vệ sinh, chỉ có thể đi cùng đạo diễn.

Kiều Mặc Vũ đỡ Tống Phi Phi ngồi một bên nghỉ ngơi, tôi đi vào phòng trống bên cạnh.

Nơi này được tổ tiết mục sắp xếp làm phòng nghỉ, chỗ không lớn, bày biện một số giường nhỏ

"Có người không?"

Tôi tùy ý hỏi hai câu, đi vào trong phòng vừa định kiểm tra xung quanh một chút, đột nhiên dưới chân giường chui ra một người ôm lấy đùi tôi.

"Huhuhu Linh Châu, cuối cùng cô cũng tới cứu chúng tôi!"

Đây, không phải là camera Trương Hạo sao?

Cũng chính là người vừa rồi đạo diễn nói, nổi điên cầm dao đâm chết Tiểu Trương.

Trương Hạo mặc một chiếc áo dài tay màu đen, trên áo in một cái hoa màu trắng phủ đầy vết máu. Nhìn thấy tôi hắn rất kích động, nói chuyện vừa nhanh vừa lắp:

"Vãi thật! Đạo diễn vừa nãy điên rồi, đột nhiên cầm đao lao vào chúng tôi định đâm định giết, Tiểu Trần ngực trúng một đao sau đó chạy ra ngoài, hắn chết chắc rồi, huhuhuhu!”

"Còn có phó đạo diễn cũng điên rồi, mọi người đều chạy tán loạn, cũng không biết những người khác thế nào? Linh Châu ngươi mau đi cứu bọn họ đi!"

Lông tơ trên cánh tay ta dựng đứng lên, lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách với Trương Hạo:

"Anh, anh nói ai chém người?"

Nơi quỷ dị này, mắt âm dương của tôi căn bản không sử dụng được, cũng không cách nào phán đoán Trương Hạo và đạo diễn rốt cuộc là ai đang nói dối.

Nghĩ đến Tiết Khoan cùng Tề Nguyên Châu đi theo đạo diễn đi WC, trong lòng tôi run rẩy, bước nhanh ra khỏi phòng chạy về phía nhà vệ sinh đối diện sân.

13.

“Linh Châu! Cậu chạy đâu vậy?"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi thấy tôi bỏ chạy, hai người vội vàng đi theo. Tôi vừa chạy, Trương Hạo cũng hoảng hốt đi theo:

"Linh Châu cô chờ tôi, cô đừng bỏ tôi lại!"

Nhìn thấy Trương Hạo, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng ý thức được có gì đó không đúng, rất nhanh, mấy người chúng tôi đều kẹt trước nhà vệ sinh.

"Các người, tại sao nhìn tôi như vậy, làm tôi sợ quá....”

Nhà vệ sinh này được xây rất đơn giản, chỉ có hai phòng, đều đóng chặt cửa. Tề Nguyên Châu đứng ở một bên thấy đám người chúng tôi ào ào xông tới hoảng sợ, nhất là khi nhìn thấy Trương Hạo đứng sau lưng tôi:

“Vãi thật! Trương Hạo không phải bị ma quỷ nhập rồi sao?"

Trương Hạo cảm thấy bối rối, lập tức nói lại những gì vừa nói với tôi.

Sau khi hắn nói xong hiện liền có khoảnh khắc yên tĩnh, tất cả chúng tôi yên lặng lui về phía sau một bước cảnh giác nhìn hắn.

“Các ngươi tin tôi đi! Đạo diễn mới thật sự là người bị nhập!"

Ta quay đầu nhìn về phía Tề Nguyên Châu:

"Đạo diễn và Tiết Khoan đâu?"

Tề Nguyên Châu đưa tay chỉ về phía nhà vệ sinh:

"Hai người bọn họ đều nói đau bụng muốn đi vệ sinh, tôi ở bên cạnh chờ."

Hai phòng kề sát nhau, chúng tôi nháo nhào như vậy, Tiết Khoan cũng không nói được một câu, có phải có chuyện rồi không?

"Tiết Khoan! Anh trả lời xem nào, Tiết Khoan!"

Tề Nguyên Châu rống lên vài câu, trong nhà vệ sinh vẫn yên tĩnh không tiếng động.

"Linh Châu, làm sao bây giờ?"

Nhìn ánh mắt chờ mong của Tề Nguyên Châu, ta ý bảo mọi người lui ra phía sau, sau đó chạy lên một cước đá văng cửa nhà vệ sinh.

14.

"Áaa!".

Tiết Khoan một tiếng thét chói tai che mặt mình lại:

“Đóng cửa lại cho tôi! Các ngươi đều không được xem!"

Tiết Khoan ngươi bị bệnh à? Ngồi xổm có một tí thôi, quần phải kéo xuống thấp đến thế à?

Ta tự che hai mắt, lui về phía sau hai bước rồi đỡ lấy Kiều Mặc Vũ bên cạnh.

"Không xong rồi, mắt tôi không còn sạch sẽ nữa, mắt tôiiiiiiiiiii!"

Kiều Mặc Vũ đồng tình vỗ vỗ vai tôi:

"Cậu phải nghĩ đến điểm tốt, may mà cậu nhìn thấy của Tiết Khoan, chứ không phải của đạo diễn, chứ không càng bẩn."

Nghĩ đến bộ dáng đạo diễn đầu trọc mập mạp thấp bé không mặc quần ngồi xổm trên cầu tiêu, tôi không nhịn được rùng mình một cái.

Cám ơn Kiều Mặc Vũ, tôi quả thật đã được an ủi.

Sau khi nôn khan vài tiếng, tôi tức giận giậm chân về phía cửa nhà vệ sinh:

"Tiết Khoan anh bị bệnh à, sao vừa nãy gọi không trả lời?"

Trong nhà vệ sinh truyền đến một thanh âm tội nghiệp:

"Tôi, tôi không quen nói chuyện lúc đi ị…”

Độ nhiên tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, không muốn đánh nhau, không muốn nói chuyện, chỉ muốn về nhà nằm:

“Anh ị xong chưa? Có thể ra được chưa?"

Tiết Khoan lại càng tội nghiệp:

"Tôi, tôi không có mang theo giấy, các người ai có giấy không?"

Tất cả mọi người đều im lặng, đúng lúc này nhà vệ sinh kế bên Tiết Khoan cũng có động tĩnh.

"Tôi, tôi cũng không mang theo giấy."

15.

Sau khi Tề Nguyên Châu đưa giấy xong, Tiết Khoan rốt cục cũng đỏ mặt đi ra, hắn cúi đầu rất thấp, bộ dáng như thể muốn đào cái lỗ chui vào trốn.

Cửa nhà vệ sinh của đạo diễn cũng mở ra, ngược lại thần sắc ông ta tự nhiên, trên mặt một chút cũng không lộ ra vẻ khó xử.

Không hổ là người trong làng giải trí, tố chất tâm lý thật tốt.

Chỉ là vẻ mặt thản nhiên tự nhiên này sau khi nhìn thấy Trương Hạo có chút sụp đổ, đạo diễn mập mạp dùng một loạt bước chân linh hoạt cực kỳ không phù hợp với hình thể của anh nhảy ra sau lưng tôi, kinh hoảng bắt lấy cổ tay tôi:

“Linh Châu! Có quỷ aaaa!"

Tôi phất tay muốn hất ông ta ra, mới phát hiện đạo diễn mập mạp này thế nhưng mạnh thật, tôi hất liền hai lần nhưng không thoát ra được.

Không ổn rồi!

Đây không phải kiểu lực của người bình thường!

"Cẩn thận!".

Ta xoay người hướng về phía Kiều Mặc Vũ cùng Tống Phi Phi hô to, nhưng không kịp nữa rồi.

Chỉ thấy Trương Hạo không biết lấy từ đâu ra một con dao găm, khuôn mặt dữ tợn hướng đâm về lồng ngực Tống Phi Phi.

"Phi Phi!".

Thời khắc mấu chốt, Kiều Mặc Vũ đẩy Tống Phi Phi ra, chính mình cũng mất thăng bằng ngã xuống đất.

Tống Phi Phi vừa vặn lăn đến trước mặt đạo diễn, ông ta lập tức buông tay tôi ra, từ trong người lấy cây kéo hướng về cổ Tống Phi Phi mà đâm.

Ta một cước đá văng hắn, kéo Tống Phi Phi về phía sau.

Trương Hạo và đạo diễn lộ ra vẻ hung dữ, mắt đầy sát khí, một trước một sau cầm dao cầm kéo nhào về phía chúng tôi.

Xem ra cả hai đều bị ma quỷ nhập rồi, tôi sờ sờ bùa giấy trên người, tổng cộng chỉ còn lại ba tờ, không thể xài lúc không phải thời điểm cần thiết.

“Kiều Mặc Vũ! Còn đứng đó làm gì? Mau dùng lôi kích lệnh của cậu đi!"

Kiều Mặc Vũ có một khối lôi kích mộc lệnh bài không bao giờ rời thân, là bảo vật truyền phái của Địa Sư.

Tôi không khỏi hối hận, pháp khí mà tôi thường dùng đều quá khổ, không dễ giấu trên người, nếu không thì Thất Tinh kiếm và Mộc kiếm của tôi mà sử dụng, thì hai con ma quỷ này chỉ mất vài phút xử lý.

16.

"Ngũ Lôi lệnh!"

Kiều Mặc Vũ chụp lệnh bài lên đầu ông đạo diễn mập, tôi thì cắn ngón giữa điểm chỉ vào ấn đường của Trương Hạo.

Trương Hạo lập tức ngất xỉu trên mặt đất không nhúc nhích, đạo diễn mập thì ngã xuống đất giống như bị điện giật cả người co giật.

Không có mắt âm dương thật sự giống như người mù, hai mắt đen sầm, ngay cả đối phương là người là quỷ cũng nhìn không ra.

Vì lý do an toàn, tôi cắn ngón tay mình và vẽ bùa hộ mệnh trên người mỗi người. Có bùa này rồi, có thể tránh được ma quỷ nhập vào.

Tôi nhìn ngón tay đầy vết thương của mình mà vô cùng đau lòng, lần này tham gia chương trình này, thật sự là thiệt thòi lớn.

Tôi vẽ xong bùa không bao lâu, đạo diễn mập và Trương Hạo chậm rãi tỉnh lại.

Tôi không để ý tới bọn họ, tâm tư của tôi đều ở trên người Tống Phi Phi. Vừa rồi kiểu của Trương Hạo, rõ ràng là hướng về phía Tống Phi Phi.

"Phi Phi, gần đây cậu có đắc tội người nào không?"

Tay Tống Phi Phi ấn vết thương, sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng ý thức được, tất cả những chuyện này chừng như đều là có người bày ra, mục đích là muốn mạng của cô.

Cô ấy cười khổ lắc đầu:

"Gia cảnh nhà tớ, người muốn bắt cóc tớ rất nhiều, nhưng còn muốn mạng của tớ, thì không nhiều."

Là một phú nhị đại du thủ hiếu nhàn ăn rồi chờ chết, công ty của gia đình Tống Phi Phi, đều do các nhà quản lý chuyên nghiệp phụ trách rồi.

Hầu hết số tiền trong tay cô đều ở quỹ ủy thác, anh em họ hàng của cô thực sự không có xung đột lợi ích gì cả.

Tống gia đều dựa vào ba Tống Phi Phi mà ăn cơm qua ngày, mà ba cô năm nay cũng mới 47 tuổi, còn trong độ tuổi cường tráng.

Mặc dù Tống Phi Phi là con gái duy nhất, sau này có thể thừa kế tất cả tài sản của gia đình cô. Nhưng ba cô thật sự quá trẻ, cho dù bây giờ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba cô sinh thêm một người cũng có khả năng.

Đám người chúng ta suy nghĩ nửa ngày, cũng đoán không ra rốt cuộc là ai muốn mạng Tống Phi Phi.

"Quên đi, đi đến đâu hay đến đó, trước mắt quan trọng nhất chính là đi ra khỏi nơi quỷ quái này trước!"

Tôi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trốn ra phía sau tôi, đạo diễn mập và Tiết Khoan thậm chí vì ai có thể núp gần tôi hơn mà suýt đánh nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK