17.
Sau khi bị tôi mắng một trận, mấy người cuối cùng cũng an phận.
Tôi đi trước, Tống Phi Phi đi theo phía sau, sau đó là đạo diễn mập và Trương Hạo, Kiều Mặc Vũ đương nhiên là đi cuối cùng.
Đoàn người chúng tôi thật cẩn thận bước ra khỏi miếu, lúc này sắc trời đã sớm tối, trên đường làng này ngay cả đèn đường cũng không có, chỉ dựa vào một vầng trăng chiếu sáng.
Những ngôi nhà đổ nát, ngôi làng miền núi yên tĩnh, ánh sáng tối tăm. Cảnh tượng này, cực kỳ giống trong trò chơi kinh dị.
"Huhuhuhuhuhuhuuuuuuu~"
Đột nhiên, một trận thanh âm u oán vang lên, như khóc như kể, tựa như có một nữ quỷ đang khóc lóc.
Tôi lập tức trầm tĩnh trợn to hai mắt nhìn chăm chú phía trước, chúng nó đến rồi sao!
"Mẹ kiếp, đạo diễn Trần! Ông có thể đừng kêu nữa được không?"
Tống Phi Phi giận dữ mắng, rồi dừng bước dùng sức vỗ đạo diễn mập một cái:
"Cảnh tượng ở đây đã đủ chết khiếp rồi, ông đừng có lồng tiếng nữa được không?"
Đạo diễn Trần bị cô vỗ lên vai cũng không tức giận, ngược lại có chút uất ức:
"Người ta, người ta sợ mà...”
"Im đi!"
Tôi nhịn không được nhớ đến những lúc cùng Tống Phi Phi một mình hành động, đám đồng đội heo này thật đúng là khó mang theo mà.
Làng này rất nhỏ, hơn mười hộ gia đình dọc theo cánh đồng thung lũng ở trung tâm làng mà xây dựng, có một con sông nhỏ xuyên qua phía tây thôn, bên bờ sông trồng rất nhiều cây liễu, nếu như ban ngày đến dạo chơi, cảnh sắc cũng không tệ.
Nhìn thấy con sông, đạo diễn kéo kéo áo của tôi:
"Tôi vừa mới đi vệ sinh xong quên chưa rửa tay, tôi có thể đi rửa tay không?"
18.
Tôi cúi đầu nhìn góc áo bị hắn giữ chặt, càng nhìn càng ghét bỏ.
"Nếu ông lại đụng vào tôi, tôi sẽ để quỷ đến bắt ông đi."
"Tôi, tôi cũng muốn rửa tay…”
Tiết Khoan yếu đuối giơ cánh tay lên, tôi giật giật khóe miệng:
"Không biết phân biệt trường hợp, thì chỉ có hại các người."
Đạo diễn hình như có sở thích sạch sẽ, không cho ông đi rửa tay, toàn thân như bị kim đâm, cả người không được thoải mái tự nhiên.
Tôi dẫn bọn họ đi dọc theo sông một đoạn, đạo diễn thật sự nhịn không được:
"Không được, tôi phải đi rửa tay!"
Hắn không để ý đến sự phản đối của ta chạy đến bờ sông, tay vừa đưa xuống sông liền phát ra một trận kêu la thảm thiết:
“Cứu tôi! Linh Châu cứu tôi!"
Chỉ thấy trong sông vươn ra một bàn tay trắng bệch nắm chặt tay đạo diễn, hai người mười ngón tay đan xen, thoạt nhìn ân ái lại ngọt ngào.
Tôi và Tống Phi Phi, Kiều Mặc Vũ đứng ở một bên cười đến hở răng không thấy mắt:
"Đạo diễn, vận khí ông thật tốt, ở trong làng nhỏ này còn gặp được người mến mộ!"
Tống Phi Phi điên cuồng gật đầu:
"Đạo diễn, con ngỗng lớn kêu như thế nào anh đã từng nghe qua chưa?"
“Tới đi, tới đi.”
Cười thì cười, người vẫn phải cứu. Cũng may đạo diễn này cân nặng kinh người, anh nắm lấy bàn tay kia rồi đổ về phía sau giống như một cái cân rơi rơi xuống, kiên trì không bị tay kia kéo đi.
"Ngũ Lôi hiệu lệnh!"
Kiều Mặc Vũ lấy lệnh bài chụp lên trên tay con quỷ nước, hắn liền buông tay, đạo diễn cũng bị điện giật đến cả người run rẩy. Nước có thể dẫn điện, nên bị giật là đúng rồi.
19.
Con quỷ nước chạy mất, tôi cũng không đuổi theo, bởi nơi này còn không biết có bao nhiêu ma quỷ đang ở trong bóng tối chờ chúng tôi đây? Bảo vệ Tống Phi Phi quan trọng hơn.
Tôi mang theo đoàn người tiếp tục lên đường, đi tới đi lui, phía trước xuất hiện những bóng đen trùng trùng điệp điệp, nhìn như là một cái xóm nhỏ.
Khi chúng tôi đi tới ngã tư của xóm kia, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi.
Lối vào làng có một long não khổng lồ, trên cây được đóng một tấm biển bằng sắt, trên đó viết ba chữ Làng Thanh Hà.
Đi gần nửa ngày, chúng tôi lại vòng vo trở về, đây gọi là gặp ma che mắt rồi.
Tôi cúi đầu nhìn ngón tay đầy vết thương của mình, thật sự không nỡ lại để chảy máu.
"Các người có ai, thân còn là đồng tử không?"
Nước tiểu đồng tử có thể trừ tà, tự nhiên cũng có thể phá ma che mắt.
Đạo diễn sờ sờ cằm, phát ra những câu hỏi tra hỏi tôi:
"Tôi chưa từng ngủ qua với nữ, nhưng ta đã từng ngủ qua nam, ta còn được xem như đồng tử không?"
Tất cả mọi người đều im lặng, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ cau mày, lâm vào trầm tư.
Tôi vuốt trán thở dài:
"Người tiếp theo."
Tề Nguyên Châu tuy rằng tướng mạo bình thường, dáng người nhỏ gầy, nhưng cư nhiên rất giữ mình trong sạch. Mấy người chúng tôi lập tức nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, tôi càng kích động đi lên nắm lấy hai tay hắn:
“Mau, móc ra!”
"Chích nó!"
Tề Nguyên Châu nhăn nhó nửa ngày, nhất định phải để cho chúng ta xoay người lại, nhất là đạo diễn, nghiêm cấm hắn quay đầu lại nhìn.
Mặt hắn đỏ bừng đi đến dưới tàng cây bắt đầu cởi thắt lưng, tôi quay lưng lại nghe cả buổi, cũng không nghe thấy tiếng nước.
Thời gian cởi thắt lưng này, có phải lâu quá không?
Không được rồi! Tề Nguyên Châu xảy ra chuyện rồi!
20.
Tôi chợt xoay người, ánh mắt lại chịu một trận đau đớn, linh hồn tôi lại bị chấn động:
"Mẹ kiếp Tề Nguyên Châu, anh biến thái à! Sao lại quay vào chúng tôi mà tiểu?"
Tề Nguyên Châu sắp khóc:
"Tôi quay lưng về phía các người có chút sợ hãi, liền quay lại…”
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, ta đen mặt khoát khoát tay áo:
"Động tác của anh nhanh lên!"
Đạo diễn mang theo vẻ mặt hèn mọn tiến lại gần:
"Tề Nguyên Châu và Tiết Khoan, ai đẹp?"
Mệt mỏi, đám ngu ngốc này ai cứu được thì cứu đi, đều chết hết đi.
Tôi tức giận ngút trời ôm tay đứng đó, chờ Tề Nguyên Châu xả nước. Nhưng qua gần bốn năm phút, phía sau vẫn yên tĩnh không tiếng động.
Nhưng có một màn vừa rồi, mấy người chúng ta ai cũng không dám xoay người lại. Cuối cùng vẫn là đạo diễn xung phong xung phong, ông vừa xoay người liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết:
"Xảy ra chuyện rồi!"
Tề Nguyên Châu không thấy đâu, một người sống to như vậy, cứ như vậy trống rỗng biến mất.
Trên người hắn có huyết phù tôi vẽ, quỷ quái bình thường không thể gần được thân thể hắn, có thể bắt hắn đi, không phải hạng người tầm thường.
Tôi mím môi đi xuống dưới tàng cây, trong lòng dâng lên bất an cực lớn.
Dùng sức vỗ vỗ cây Long Não già kia, vỏ cây thô ráp cứng rắn, sờ vào hoàn toàn giống với cây thật.
Tôi cảm thấy sương mù trước mắt tôi, dường như có một bàn tay vô hình đang thao túng chọc ghẹo chúng tôi.
"Bép~"
Một chiếc lá rơi xuống đỉnh đầu, tôi ngửa cổ lên, đồng tử đột nhiên co thắt.
Tề Nguyên Châu đang đứng trên thân cây, trừng mắt liều mạng giãy dụa, phía sau có người che miệng hắn.
21.
Nhìn thấy tôi ngẩng đầu, người nọ dứt khoát đẩy Tề Nguyên Châu ra, hắn vén tóc, lộ ra một nụ cười cực kỳ khoái chí, răng dài sắc nhọn lóe lên ánh sáng.
Tôi bất chấp Tề Nguyên Châu ngã ở bên chân, nhìn chằm chằm người đàn ông trên cây.
"Linh Châu bảo bối, đã lâu không gặp, có nhớ ta hay không?"
Là Âu Thần Dật! Quỷ hút máu Âu Thần Dật!
Âu Thần Dật dùng một tư thế cực kỳ tiêu khiển từ trên cây bay xuống, nghiêng người dựa vào trên cây đá lông nheo với tôi:
"Cô bé không có lương tâm, lâu rồi không gặp, nhìn thấy tôi cũng không chào hỏi sao?"
Tôi như gặp đối thủ liền lui về phía sau vài bước, Kiều Mặc Vũ cũng là vẻ mặt khiếp sợ:
“Quỷ hút máu! Quỷ hút máu làm sao lại đến chỗ chúng ta?"
Âu Thần Dật không phải quỷ hút máu bình thường, hắn hút qua máu của tôi, có được năng lực không còn e ngại ánh mặt trời nữa.
Bây giờ bên người tôi không có pháp khí để dùng, đợi lát nữa mà đánh nhau nhất định khó có thể bảo vệ được những người khác.
Âu Thần Dật nhàn nhã bước đi, chậm rãi đến gần, tôi thì bảo mọi người lui về phía sau từng bước một.
Thấy vẻ mặt phòng bị của tôi, Âu Thần Dật thấp giọng thở dài:
"Linh Châu, tôi không phải tới làm hại các người, tôi tới để giúp cô."
"Cô và Kiều Mặc Vũ, có nguyện ý gia nhập Bái Nguyệt hội của chúng tôi không?”
"Đừng vội từ chối, Tống Phi Phi chính là bởi từ chối lời mời Bái Nguyệt hội của chúng tôi nên mới bị thương đấy."
Tống Phi Phi tỉnh ngộ nhìn Âu Thần Dật:
“Mẹ kiếp! Thì ra là các anh!"
Chuyện của Bái Nguyệt hội tôi biết, Tống Phi Phi lúc trước kể với tôi như một trò đùa.
Cô ấy có một người bạn gia nhập Bái Nguyệt hội, sau khi gia nhập người cũng trở nên kỳ quái thần bí, mỗi tháng mùng một và mười lăm, bất kể bận rộn đến đâu cũng phải chạy về nhà cử hành nghi thức bái nguyệt gì đó.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK