• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Tề Nguyên Châu, là một vị Thông Linh Sư."

"Tôi là Tiết Khoan, là một Âm Dương Sư."

Hai người tự giới thiệu xong, liền đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi, tôi hắng giọng:.

"Tôi là Lục Linh Châu, là một gã đạo sĩ. Đây là Tống Phi Phi, đồ đệ kiêm trợ lý của tôi. Tôi biết xem tướng, trắc tự sờ cốt, lưu diêu tử vi, kỳ môn độn giáp, phong thủy ngũ hành, tầm long điểm huyệt.

"Tôi còn có thể bắt quỷ trừ tà, hạ cổ đuổi thi, nhảy thần hô hồn, hàng yêu trừ ma."

Sau khi tôi nói xong, bầu không khí tại hiện trường đột nhiên đặc biệt yên tĩnh.

Tiết Khoan vẻ mặt khâm phục nhìn tôi: "Cô cũng dám bịp thật!"

Tề Nguyên Châu gật gật đầu:

"Cô bịa đặt như vậy không được, không kiếm được tiền, người hiện đại không dễ lừa gạt, tất cả mọi người đều thích thuật nghiệp có chuyên môn, tiêu đề nên càng đơn giản càng tốt."

Vậy sao? Tôi gãi gãi đầu muốn giải thích, đạo diễn đã đi tới.

Chúng tôi đang tham gia vào một chương trình rất nổi tiếng, được quay tại một ngôi làng miền núi bỏ hoang rất cũ.

Nhân viên tổ tiết mục sẽ giả vờ làm ma quỷ để hù dọa khách mời, khách mời càng sợ hãi, số lượng người xem chương trình càng nhiều.

Gần đây số lượng người xem của tiết mục này có chút trượt dốc, đạo diễn liền nghĩ ra nhiều chiêu.

Hắn lên mạng tìm mấy người livestream nổi tiếng làm khách mời, so với người bình thường bị dọa đến tè tại chỗ, thì có lẽ mọi người càng muốn nhìn thấy những đại sư được xưng là biết bắt quỷ hô hồn này, khi bị dọa sẽ phản ứng như thế nào.

"Chương trình đợi lát nữa sẽ bắt đầu quay, mọi người chuẩn bị một chút nha.

"Lục Linh Châu và Kiều Mặc Vũ, hai người lại đây một chút."

Tôi còn chưa phản ứng, Kiều Mặc Vũ đã điên cuồng chạy theo.

2.

Tên này là người may mắn nhảy dù vào tiết mục, thực ra tôi và Tống Phi Phi là hai người cuối cùng được mời, Kiều Mặc Vũ mặt dày quấn lấy Tống Phi Phi. Cuối cùng không còn biện pháp, sau đó mới gọi điện thoại với nhà sản xuất nhét thêm Kiều Mặc Vũ.

"Tôi biết hai vị đều có chút bản lĩnh thật sự, chỉ là vì hiệu quả tiết mục, hy vọng khi các cô bị hù dọa, có thể biểu hiện tốt hơn một chút."

Đạo diễn đầu trọc đưa tay lên đẩy kính, nhìn chúng tôi bắng một ánh mắt đầy sâu xa.

"Đạo diễn, biểu hiện thế nào mới được xem là tốt một chút?"

Đạo diễn tay nắm thành nắm đấm đặt ở bên miệng nhẹ nhàng ho khan hai cái:

"Khụ khụ, chính là phản ứng khoa trương một chút, kịch liệt một chút, không thể làm cho người xem thất vọng đó mà!"

Tôi có chút im lặng nhìn đạo diễn:

"Đạo diễn, tôi thì kiểu gì cũng là một người livestream linh dị, nếu bị ma quỷ giả dọa đến kinh hoảng mất hồn thì có chút hơi thái quá, đây là muốn tôi tự dìm hàng mình sao?"

Kiều Mặc Vũ cũng có chút tức giận:

“Đúng vậy! Cả hai chúng tôi đều là nhân vật có tên tuổi đấy!”

"Phải thêm tiền!"

Sau khi Kiều Mặc Vũ được thêm tiền không để ý đến sự phản đối của tôi, cảm thấy mỹ mãn kéo tôi đi.

Đây là một ngôi làng cũ kĩ, nơi thậm chí nhiều ngôi nhà không có điện.

Tổ tiết mục nghỉ ngơi ở một ngôi miếu giữa làng, ngôi miếu cũ nát còn treo một tấm biển màu đen trên nền trắng, trên đó viết bốn chữ lớn "Hành Hiếu Nhớ Thân".

Tôi ngẩng đầu nhìn tấm bảng, nơi này trước kia chuyên dùng để tổ chức tang sự trong làng, linh đường bài vị của cả làng đều đặt ở chỗ này, bên phải đại sảnh, còn đặt một cỗ quan tài cũ.

Tổ tiết mục thật sự biết tìm chỗ mà, nếu là người bình thường, phỏng chừng đã bị hoàn cảnh nơi đây dọa chạy mất dép.

"Được rồi, chuẩn bị bắt đầu rồi, mọi người ngồi theo vị trí nào."

Để tăng cường hiệu ứng kinh dị, ê-kíp chương trình có rất ít người phụ trách quay phim. Sau khi đặt máy quay xong, đạo diễn và nhân viên đều sẽ dọn dẹp, đến một phòng khác để xem video.

3.

Năm người chúng tôi ngồi xung quanh hội trường trống rỗng, với một bóng đèn cũ màu vàng trên xà nhà. Ánh đèn lúc sáng lúc tối, thêm một cái quan tài kế bên, hiệu quả rùng rợn trực tiếp được đong đầy.

"Chúng ta cùng kể chuyện ma, thế nào?"

Tiết Khoan dẫn đầu mở miệng, hắn là một vị âm dương sư đang hot trên livestream, dựa vào giá trị nhan sắc mà nổi tiếng.

Rất nhiều phụ nữ giả vờ mình gặp ma gặp quỷ để đi tìm hắn, còn có người giả bị ma có máu dê nhập vào, vì để gặp được hắn mà vô số các khách nữ đều vắt hết óc ra tìm cách..

Tôi lướt nhìn hắn một cái, làn da trắng nõn, dáng người cao lớn, quả thật thoạt nhìn có vài phần nhan sắc.

So sánh hắn và thông linh sư Tề Nguyên Châu, lại có vẻ bình thường không có gì đặc biệt. Vóc dáng cao khoảng 1m7, đôi mắt nhỏ, làn da đen, ngoại hình không đẹp.

Thấy chúng tôi đều nhìn Tiết Khoan, Tề Nguyên Châu nhịn không được mở miệng:

"Tôi kể trước cho, chúng ta mỗi người kể một câu chuyện ma, xem câu chuyện của ai đáng sợ nhất."

"Tôi đắp chăn lên ru con trai ngủ, hắn liền nói với ta: "Cha, dưới gầm giường con có quái vật, cha kiểm tra một chút đi”. Tôi còn nghĩ con trai đang đùa, vì vậy tôi nhìn xuống để kiểm tra, nhưng tôi thấy một người khác. Hắn trốn dưới gầm giường và thì thầm với tôi: "Cha, có ai đó trên giường của con.”

Tề Nguyên Châu tay nắm cổ họng học giọng con nít kể chuyện, nói đến gần cuối câu chuyện, thì nắm lấy mắt cá chân Tiết Khoan.

"Á!".

Tiết Khoan hét lớn một tiếng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, bởi vì miệng há quá lớn, còn phun ra nước miếng.

Tôi ngửa đầu kính nể nhìn anh ta, chân tay này, biểu cảm này, diễn xuất này quá lợi hại, không biết đạo diễn cho anh ta thêm bao nhiêu tiền.

"Âyda lão Tề, dọa tôi hết hồn có biết không đấy?"

Tề Nguyên Châu cười đến chút nữa lăn ra, hiển nhiên đối với việc hù dọa Tiết Khoan cảm thấy rất đắc ý.

Tiết Khoan có chút xấu hổ, sờ sờ mũi: "Lúc nãy tôi phối hợp với anh một chút, giờ đến phiên tôi kể ."

Tiết Khoan và Tống Phi Phi ngồi quay lưng về phía quan tài, tôi và Kiều Mặc Vũ thì ngồi đối diện bọn họ.

4.

Tiết Khoan vừa dứt câu, tôi liền nhìn thấy nắp quan tài khẽ động.

Kiều Mặc Vũ cũng chú ý tới, cô ấy nháy mắt với tôi, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nghe Tiết Khoan kể chuyện.

Tôi trong nháy mắt hiểu được ý của cô ấy, hêhê, Tống Phi Phi nhất định sẽ bị hù cho xem.

Nghĩ đến bộ dáng chật vật của Tống Phi Phi bị dọa nhảy lên ba thước, tôi không khỏi có chút hưng phấn.

Tiết Khoan còn đang sinh động kể chuyện, thì nắp quan tài phía sau liền chậm rãi đẩy ra, một bàn tay khô héo màu xanh vươn ra.

Da trên tay dính chặt vào xương, thoạt nhìn rất giống một xác khô. Móng tay sắc nhọn vừa đen vừa dài, thoạt nhìn cũng giống như cương thi thường thấy trong phim.

Trình độ trang điểm của đoàn làm phim này thật tuyệt vời!

Tôi và Kiều Mặc Vũ liếc nhìn nhau, hai người không khỏi chờ mong.

Người trong quan tài trong nháy mắt nhảy ra, khi đáp xuống mặt đất lại không có tiếng động, ngay cả gió cũng không mang theo một chút nào.

Tôi thật bái phục, kỹ thuật này trâu bò quá đi, nhân viên công tác giả cương thi này, khẳng định là đã luyện võ.

Vừa rồi đáp xuống đất trình độ rất cao, không có chút công phu thì nhảy không được hoàn mỹ như vậy.

Quần áo rách nát, rụng đến chẳng còn mấy cọng tóc bạc, khuôn mặt màu xám xanh da bọc xương kia.

Ta càng nhìn càng ngạc nhiên, giống, con cương thi này quả nhiên giống thật!

Một, hai, ba bước.

Cương thi nhảy ra sau lưng Tống Phi Phi, lẳng lặng đứng đó.

Tống Phi Phi dường như cảm giác được bất thường, cô đột xoay người đứng lên.

"Áaaaaaaa!".

Tiếng thét chói tai luôn chờ mong được vang lên, nhưng lại là của Tiết Khoan.

5.

Anh đã sợ hãi đến nỗi lăn ra, nước mắt chảy đầm đìa. Mà Tống Phi Phi thì mặt không chút thay đổi, thậm chí còn khinh thường liếc mắt một cái.

Vâng, cô không nhận tiền của đạo diễn, vì vậy cô không cần phải diễn như thể cô sợ hãi.

Tôi và Kiều Mặc Vũ đều rất thất vọng, lá gan của nha đầu thối Tống Phi Phi cũng quá lớn, không hề có phản ứng.

"Khụ khụ."

Tôi hắng giọng, ý bảo Tống Phi Phi giả vờ một chút. Cô ấy bình tĩnh như vậy, làm cho chúng tôi rất khó để diễn sau này.

"Áaaaaa!".

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết khốn khổ thê lương của Tống Phi Phi vang lên, một bàn tay có móng nay sắc nhọn trượt ngang bả vai đâm xuyên qua lưng cô.

Áo sơ mi trắng của cô bị chọc thủng, trên năm móng tay màu đen xuyên qua tích tắc chảy liền máu tươi.

Sắc mặt Kiều Mặc Vũ đại biến: “Linh châu, không được rồi! Đây là cương thi thật!"

Cương thi kia há miệng cúi đầu định cắn vào cổ Tống Phi Phi, Tống Phi Phi một cước đá vào ngực hắn, khi văng ra đồng thời rút mình ra khỏi móng tay của hắn.

Não của tôi bỗng trống rỗng, trời sinh tôi có mắt âm dương, bất kỳ ma quỷ nào dưới mắt tôi đều không có chỗ giấu.

Nhưng cương thi này xuất hiện lâu như vậy, tôi lại không nhìn thấy bất kỳ sát khí cùng thi khí nào trên người hắn.

Tống Phi Phi ôm bả vai đẫm máu nhanh chóng lui về phía sau vài bước, tôi liền xông tới xử lý con cương thi kia.

Khi tiến tới, tôi mới phát hiện hai tay không vũ khí, tôi quay đầu hô to với Kiều Mặc Vũ đang đỡ Tống Phi Phi:

"Kiều Mặc Vũ, lấy hàng!"

Kiều Mặc Vũ đỡ Tống Phi Phi sang một bên ngồi xuống rồi xoay người đi vào góc lấy túi, vừa rồi vì để quay phim, đạo diễn không cho chúng tôi mang theo túi.

Cho nên chúng tôi đem túi đặt ở góc tường, ở trong túi đều là vũ khí kiếm cơm của chúng tôi.

“Linh Châu à! Đồ đạc bị người ta đánh tráo hết rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK