1.
“Tên?”
“Lục Linh Châu.”
“Tuổi?”
“21 tuổi.”
“Bạn có tài năng gì?
“Tôi có thể…..”
“Tốt!!!Tuyệt vời!!! Bạn đạt được điểm tuyệt đối!!!
Tôi nhếch môi, có chút không nói nên lời nhìn Tống Phi Phi đang ngồi trên bàn giám khảo, cô ấy là vừa là học trò cũng là người bạn tốt của tôi, đồng thời cũng là con gái của người giàu nhất thành phố.
Quả nhiên, Tống Phi Phi vừa nói xong cả khán phòng được phen xôn xao.
Tôi đang tham gia cuộc thi tìm kiếm nhóm nhạc nữ tài năng và Tống Phi Phi đã lợi dụng việc mình là nhà tài trợ để trở thành một trong bốn giám khảo.
Chương trình tìm kiếm tài năng này rất nổi tiếng, ekip chương trình đã tuyển chọn các cô gái tài năng từ khắp nơi trên cả nước, cuối cùng trong số hàng trăm nghìn người đăng ký chỉ chọn ra bốn người xuất sắc nhất ra mắt với tư cách một nhóm nhạc.
Thể lệ của buổi thử giọng cũng rất đơn giản, chỉ cần một trong bốn giám khảo bật đèn xanh thì thí sinh có thể vượt qua phần sơ khảo và tiến vào vòng tiếp theo.
Trong số ban giám khảo có ca sĩ thần tượng, sinh viên nhạc viện nổi tiếng, nhạc sĩ nổi tiếng và Tống Phi Phi - nhà tài trợ lớn nhất cho chương trình này.
Vì đã vượt qua vòng sơ loại nên tôi được nhân viên đưa vào phòng chờ ở hậu trường. Vừa bước vào cửa đã có rất nhiều cô gái vây quanh tôi. Buổi thử giọng cho chương trình này đã được phát sóng trực tiếp và những cô gái này cũng đã xem được màn biểu diễn vừa rồi của tôi.
Hừm, nếu đó có thể coi là màn biểu diễn.
Một cô gái nhìn thấy tôi, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận.
“Tôi biết cô có người chống lưng nhưng không phải cô làm như vậy có chút quá rõ ràng sao?”
“Đúng vậy, mỗi ngày chúng tôi đều luyện nhảy, luyện múa, luyện giọng cho vòng sơ loại, nếu ai cũng như cô thì nỗ lực của chúng tôi chẳng là gì cả!”
Lần này số lượng thí sinh chọn vào vòng tiếp theo rất ít, 20.000 người chỉ lấy có 20 người, đúng là tỷ lệ một phần nghìn.
Tôi nhìn họ có chút xấu hổ.
“Tôi thật là xui xẻo mà.”
2.
Tên tôi là Lục Linh Châu, tôi là một đại sư và cũng có chút tiếng tăm trên mạng. Mỗi cuối tuần tôi thường livestream bói toán.
Cách đây vài ngày, một cư dân mạng liên tục gửi tin nhắn riêng cầu cứu tôi, nói rằng sau khi tham gia buổi thử giọng của chương trình tìm kiếm nhóm nhạc nữ, ngày nào cô ấy cũng gặp ác mộng, thậm chí còn mơ thấy người ông đã chết của mình nắm lấy tay cô ấy và bảo cô ấy hãy chạy ngay đi.
Chiếc vòng ngọc lục bảo cô ấy đeo nhiều năm đột nhiên bị đứt sau khi cô ấy được thăng chức.
Nhưng cô ấy thực sự rất muốn được ra mắt nên đã tìm đến tôi để nhờ giúp đỡ và hỏi liệu tôi có thể tham gia buổi thử giọng và bảo vệ cô ấy trong chương trình được hay không.
Lúc đầu tôi không muốn đồng ý, việc tham gia chương trình này là điều gì đó quá nổi bật, đó cũng không phải phong cách của tôi.
Nhưng cô ấy nói rằng chúng tôi rất có duyên, hai triệu “duyên”.
Tấm séc 2 triệu đó quá hấp dẫn, điều quan trọng là bảo vệ người dân thường là trọng trách của Đạo giáo chúng tôi và đây là nghĩa vụ của chúng tôi phải làm!
Bằng cách này tôi đã nộp hồ sơ đến tổ chương trình để tham gia buổi thử giọng và thành công tiến vào vòng tiếp theo.
“Linh Châu sư phụ, thật xin lỗi đã khiến cô bị mọi người hàm oan!”
Sau khi bị các cô gái khác chỉ trích, Giang Khiêm vào phòng vệ sinh mới dám nói chuyện với tôi.
“Ừ, tôi xin lỗi, tôi…”
Giang Khiêm xấu hổ cúi đầu, cô ấy vừa được vòng vào tiếp theo thì đã bị loại, mọi người đều coi cô ấy là không khí, các cô gái khác cũng chọn giữ khoảng cách với cô ấy.
Khi các thí sinh được chọn để xếp vào một nhóm thì đương nhiên các cô gái sẽ phải có sự tương tác với nhau. Nếu bị cô lập thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến các vòng thi phía sau. Để tự bảo vệ mình ở trước mặt người khác Giang Khiêm thậm chí còn không dám nhìn tôi.
“Linh Châu, chúng ta có thể….từ nay về sau chúng ta có thể giả vờ như không quen biết được không?”
Tôi thờ ơ gật đầu, dù sao thì tôi cũng không thực sự đến đây để trở thành một idol, việc tôi có thi đấu hay không đều không quan trọng.
Để có thể bước sâu vào vòng tiếp theo, các cô gái đều cố gắng nỗ lực hết mình.
Giang Khiêm có kỹ năng nhảy được rèn luyện 18 năm, Trương Lam Nguyệt có giọng hát hay, còn Du Oánh Oánh vừa có giọng hát hay, vừa nhảy giỏi lại còn có nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
Còn tôi? Tôi có Tống Phi Phi.
Bằng cách này nên mọi người nhìn tôi với ánh mắt vừa khinh thường, vừa ghen tị vì tôi đã lọt vào top 20.
3.
Sau khi lọt vào top 20, các hoạt động như ăn cơm, quần áo chỗ ở đều được công ty sắp xếp. Ký túc xá vẫn là ký túc xá bốn người, không có sự riêng tư nào cả.
Tôi và Giang Khiêm được xếp vào ở cùng phòng ký túc xá với Trương Lam Nguyệt và Du Oánh Oánh, bốn người chúng tôi hiện là những ứng cử viên xuất sắc nhất cho vị trí debut.
Đặc biệt là tôi, với câu nói “ Xin chào mọi người tôi là Lục Linh Châu” khiến tôi nổi bật giữa đám đông, không biết có bao người ghen tị với tôi.
“Này, Lục Linh Châu tôi nghe nói cô có thể xem được tướng số qua việc nhìn khuôn mặt, tại sao cô không cho xem cho chúng tôi?”
Du Oánh Oánh giẫm lên ghế của tôi, ánh mắt đầy khiêu khích và khinh bỉ, Trương Lam Nguyệt liếc nhìn tôi đầy thông cảm nhưng sau đó cô ta đứng vững sau lưng Du Oánh Oánh.
Tôi không tức giận mà nhìn kỹ khuôn mặt cô ta.
Bói toán là một ngành có nhiều quy tắc, trong đó có ba điều.
Nếu bạn tính ra được điều không may mắn đối với trẻ nhỏ, cho dù với mục đích tốt hay xấu thì đều ảnh hưởng không tốt tới tâm lý của cha mẹ đứa trẻ.
Không nên nói với một cô gái độc thân rằng cô ấy sẽ có một cuộc sống hôn nhân tồi tệ vì sẽ phá hủy những kỳ vọng của cô ấy về cuộc sống trong tương lai.
Đừng tính tuổi thọ của người sắp chết vì sẽ đánh mất hy vọng vào cuộc sống và khiến họ cảm thấy cuộc đời đầy u ám.
Nhưng điều đó không liên quan gì đến tôi, dù sao tôi cũng không dựa vào bói toán để kiếm sống.
“Xương gò má quá cao, đường nét khuôn mặt lộn xộn, mũi nhọn như đao, thoạt nhìn là mệnh khắc phu, trong đời ít nhất phải trải qua ba đời chồng.”
Du Oánh Oánh nhăn mũi, tức giận giơ tay định đánh tôi, nhưng khi nhìn thấy tôi đứng đó mà không hề nao núng thì cô ta có chút do dự.
Tổ chương trình có quy định nghiêm cấm đánh nhau, nếu không sẽ bị đuổi khỏi cuộc thi.
Cô ta giận dữ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi khoanh tay trước ngực quan sát cô ta và Trương Lam Nguyệt một cách cẩn thận.
Có rất nhiều cô gái tham gia chương trình này, tôi thậm chí không thể biết ai sẽ là người hãm hại người khác. Mặc dù có một số người trông khá mưu mô và hẹp hòi nhưng họ đều là người bình thường và không quá xấu xa.
“Lục Linh Châu, đừng quá đắc ý! Tổ chương trình không phải do cô mở ra, cô không thể giành được suất ra mắt chỉ bằng việc giới thiệu bản thân được đâu.”
Du Oánh Oánh miễn cưỡng nói vài lời gay gắt rồi cùng Trương Lam Nguyệt rời đi.
Họ vừa đi, Giang Khiêm thận trọng bước tới, trên tay cầm một sợi dây màu đỏ.
“Linh Châu, dây của tôi đứt rồi.”
Sau khi vòng tay trước đó của Giang Khiêm bị vỡ, tôi đã làm cho cô ấy một chiếc vòng tay bảo vệ, có một màng bảo vệ đơn giản trên sợi dây màu đỏ nó có thể tránh cho cô ấy khỏi tai họa.
Tôi cau mày cầm sợi dây đỏ đã bị đứt làm đôi, xem ra chuyện lần này không hề đơn giản.
4.
Buổi chiều có một buổi tập nhảy, sau buổi tập có trận PK 4V4, cứ bốn người thành lập một đội và thi đấu với nhau.
Đây là buổi diễn tập chính thức đầu tiên của chúng tôi và mọi người đều có chút lo lắng.
Vừa đứng vào vị trí mà thầy dạy nhảy yêu cầu, tôi vừa bước sang trái một bước thì nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Có ai đó đã bôi một lớp dầu mỏng lên sàn gỗ này!
Tôi lập tức mất thăng bằng, nặng nề ngã sang một bên, nếu một cô gái bình thường mà ngã như thế này chắc chắn sẽ bị thương.
Nếu tôi bị thương, chắc chắn sẽ bị loại khỏi cuộc thi.
“Ah!”
Giang Khiêm hét lên và tôi vẫn đứng vững sau khi lăn 360 độ trên mặt đất dưới ánh mắt mong đợi của mọi người.
“Huh!”
Có tiếng thở dài thất vọng, dường như việc tôi không bị ngã khiến cho mọi người thất vọng.
Nghe nói sàn nhà bị dính dầu, đội ngũ đạo diễn rất coi trọng việc này.
"Ồ, đạo diễn, chắc chắn là có người nào đó vô tình làm đổ!"
“Đúng vậy, không ai tự dưng đi làm chuyện này cả!”
“Lục Linh Châu có phải cô đã dẫm phải dầu ở bên ngoài từ trước rồi không? Tại sao cô lại nghĩ xấu cho người khác như vậy?!”
Một đám con gái đến đứng trước mặt tôi, gần như chỉ vào mũi tôi nói đủ điều, mắng tôi ảo tưởng bị ngược đãi.
Sau khi nhân viên kiểm tra, họ phát hiện camera đặt trong phòng tập nhảy, căng tin và một số phòng thu âm bị hỏng.
Lúc này mọi người mới bắt đầu căng thẳng, Giang Khiêm càng sợ hãi, co rúm lại phía sau tôi.
Tôi gãi đầu bực bội, tôi là đại sư không phải thám tử, cũng không biết đóng phim cung đấu.!!!
Tuy nhiên, mục tiêu của người đứng sau rất đơn giản, đó là đi tiếp và ra mắt với vai trò thành viên của nhóm nhạc nữ.
Ai có thể bình an vô sự cho đến phút cuối cùng sẽ là người bị nghi ngờ nhiều nhất.
5.
Buổi diễn tập vũ đạo không bao lâu đã kết thúc, cũng là lúc phải chuẩn bị kỹ càng cho cuộc thi diễn ra vào buổi tối.
Các cô gái mặc áo yếm để các chuyên gia trang điểm lần lượt vẽ lên người những hình xăm xinh đẹp.
Người trang điểm cho tôi là một cô gái rất trẻ, có khuôn mặt tròn, mọi người gọi cô ấy là cô giáo Tiểu Phương.
Ngay khi cô ấy lấy cọ trang điểm ra, tôi sững sờ một lúc.
“Đợi đã, cô lấy cây cọ này ở đâu thế?”
“Mọi người dừng lại!!!”
Vì có nhiều thí sinh nên tổng cộng có bốn chuyên gia trang điểm đến. Tôi kiểm tra từng chiếc cọ mà các chuyên gia trang điểm dùng để vẽ hình xăm và nhận thấy chúng đều giống nhau.
Xương người được dùng làm lõi cọ, tóc người chết được dùng làm đầu cọ.
Thứ duy nhất có thể dùng để vẽ bằng loại cọ này là tranh thêu màu đỏ và trắng.
Tranh thêu màu đỏ trắng hay còn gọi là thêu ma được nhuộm bằng dầu tiết ra từ xác chết và được tô bằng máu động vật và máu người.
Màu thêu trắng đỏ có tác dụng tương đối yếu, nếu dùng kim xăm trực tiếp lên thì hiệu quả sẽ cao hơn nhiều.
Tác dụng của tranh thêu màu đỏ chủ yếu là cầu mong phước lành, phú quý và bình an.
Tranh thêu màu trắng là lời nguyền mang đến xui xẻo và tai họa.
Tranh thêu màu đỏ mang lại hân hoan may mắn, trong khi tranh thêu màu trắng thì mang đến đen đủi tang tóc.
Và những bức tranh vẽ trên người những cô gái vừa rồi đều là những họa tiết thêu màu trắng.
“Cô đang làm gì vậy? Lục Linh Châu, cô lại giở trò gì nữa?”
Một vài cô gái đi theo phí sao Du Oánh Oánh hung hăng tiến về phía tôi. Cô ta đã trang điểm xong, trên cánh tay trắng nõn và xương quai xanh rõ ràng là những bức tranh màu phức tạp và lộng lẫy.
Khi tôi nhìn đến hoa văn trên cánh tay cô ta, tôi đã bị sốc.
Thì ra là bức ảnh này!!!
6.
Hình xăm trên người Du Oánh Oánh thoạt nhìn giống như một bức họa tuyệt đẹp, trên đó vẽ đủ loại hoa văn độc đáo. Nhưng lá cờ này không phải là lá cờ bình thường mà là lá cờ triệu hồi.
Khi cô ta bắt đầu nhảy, khi các cơ và xương của cô ta chuyển động, quá trình lưu thông máu sẽ diễn ra nhanh hơn kích thích những đường thêu màu đỏ và trắng trên cơ thể cô ta, đồng thời biểu ngữ gọi hồn sẽ bắt đầu hoạt động.
Cờ triệu hồi linh hồn này có thể thu hút tất cả các linh hồn cô độc và ma quỷ hoang dã trong phạm vị năm dặm.
“Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, các cô không nhanh chóng trang điểm đi còn tụ tập ở đây làm gì?”
Đạo diễn tức giận hét lên, một số chuyên gia trang điểm đang tạm dừng đột nhiên đứng dậy như chuột thấy mèo, giáo viên Tiểu Phương thậm chí còn giật lấy cây cọ xương trên tay tôi.
Cô ấy nắm lấy tay tôi và chạy đến bàn trang điểm.
“Ồ, đừng gây rắc rối nữa, chỉ còn lại một mình cô chưa trang điểm thôi, tôi không muốn bị đạo diễn mắng đâu, cô mau ngồi xuống đi!”
Du Oánh Oánh được vẽ bằng các biểu ngữ gọi hồn, có thể thu hút rất nhiều ác linh.
Trên lưng Trương Lam Nguyệt có hai con mắt được vẽ bằng màu đỏ, đó là mẹ của những con quỷ mắt đỏ, có khả năng thu hút những con quỷ mắt đỏ.
Đặc điểm lớn nhất của quỷ mắt đỏ là chúng có một đôi mắt đỏ rực, cả đời đều là những kẻ đố kỵ không bao giờ nhìn thấy điểm tốt của người khác. Chỉ cần thấy người khác hơn mình một chút thì sẽ ghen tị đến mức điên cuồng. như tên gọi của nó những người bị một con quỷ cuồng nộ điều khiển sẽ bộc phát tính khí xấu xa chỉ cần chạm vào là bùng nổ.
Tôi để cô giáo Tiểu Phương vẽ lên vai mình, đầu óc tôi choáng váng trong giây lát.
Quỷ kiêu ngạo, quỷ mắt đỏ, quỷ cuồng nộ, quỷ đói và quỷ dâm đãng, điều này có nghĩa là gì?
Thất tôn tội* của một trăm con quỷ?
*Giáo hội Công giáo gọi là bảy tội lỗi, hay Bảy tội lỗi chết người hay Bảy tội tổ tông, thuộc loại tội ác chống lại con người trong giáo lý Công giáo. Những tội ác đó là: kiêu ngạo, đố kỵ, giận dữ, lười biếng, tham lam, háu ăn và ham muốn.
“Cô có thấy đẹp không?! Tôi đã xem hình xăm của mọi người, tôi thấy hình xăm của cô là đẹp nhất, tôi thích nhất hình ngôi sao!”. Cô giáo Tiểu Phương hất cằm về phía tôi hài lòng đặt cây cọ xuống.
Tôi nhìn vào gương và thấy một ngôi sao màu xanh có vệt dài trên vai tôi, những vệt đỏ rải rác trông giống như dải ngân hà đầy sao.
Đẹp quá…là ngôi sao chổi…
Người được vẽ sao chổi là sẽ bị quỷ xui xẻo bám lấy, dù chỉ uống cốc nước cũng có thể bị sặc chết.
7.
Khi cuộc thi bắt đầu, một vài người trong chúng tôi sẽ tham gia tiết mục nhảy, tôi sợ rằng tất cả 19 cô gái này đều bị các loại quỷ khác nhau ám.
Bây giờ tôi càng không thể khẳng định được vì ở đây ai cũng có hình xăm, vậy hung thủ thực sự đứng đằng sau là ai? Không phải là tổ chương trình sao? Ý đồ của họ là gì?
Khi đó cả hội trường sẽ đầy rẫy những con quỷ hung ác, quỷ mắt đỏ, quỷ dâm ô, quỷ kiêu ngạo, khung cảnh hỗn loạn không thể kiểm soát được.
Tôi lắc đầu thở dài, trong lòng có chút hối hận. Trước đây khi sư huynh ép tôi học, tôi không những phớt lờ huynh ấy mà còn lén giấu một con quỷ đói trong nhà vệ sinh.
Con quỷ đói được tôi đặt trong hộp giấy vệ sinh nên lúc sư huynh phát hiện ra, huynh ấy đã hét ầm lên, ngồi trong điện thờ Đạo giáo cũng có thể nghe thấy.
“Thanh Huyền! Con còn không mau mang giấy đến cho sư huynh!!!”
Sau đó, cháu trai Thanh Huyền đang ăn phải miễn cưỡng đặt đũa xuống với vẻ chán ghét, bịt mũi đi vào nhà vệ sinh để đưa giấy cho sư huynh.
Về phần quỷ đói, nó không có gì là không ăn, sư huynh có đem bao nhiêu giấy đến cũng sẽ bị quỷ đói ăn mất.
Này,….
Tôi đã từng dựa vào vũ lực để bắt quỷ và trừ tà ma, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ lần này phải vận dụng bộ óc của mình để xử lý chúng!
“Nào, nhanh lên, buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi!”
Đạo diễn bắt đầu xua tay mọi người, tôi cúi đầu lấy trong túi ra một lá bùa, niệm chú xong hai tay lồng vào nhau tôi ném lá bùa đang cháy lên trần nhà.
Tiếng còi báo động chói tai vang lên, vòi phụ nước lắp trên trần nhà bắt đầu điên cuồng phun nước xuống dưới.
Các thí sinh đều bị dính nước, kiểu tóc bị hỏng, lớp trang điểm bị lem, những đường vẽ thêu màu đỏ trắng….cũng bị mờ đi.
Chữ thêu màu đỏ trắng là viết trên da, nếu vẽ lên bề mặt da khi gặp nước sẽ bị nhòe đi, tự nhiên sẽ mất tác dụng.
Đạo diễn gần như ngất đi vì tức giận.
“Lục ! Linh ! Châu!”
“Cô điên à?! Cô đang làm cái quái gì vậy?!”
Tôi cười ngại ngùng: “Tôi đang tiến hành diễn tập cứu hỏa….”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK