11.
"Mọi người nhìn nè, đây là phòng vệ sinh, phòng vệ sinh này được trang trí rất xa hoa, woa, gương này to thật đấy!"
Một tiếng hít vào rất lớn vang lên, Lâm Nhàn nói lắp bắp:
"Linh, Linh, Linh Châu, cô có thấy không..."
Lúc này phòng livestream đã bùng nổ, tất cả mọi người đều điên cuồng spam.
Tôi nhìn vào gương, còn Lâm Nhàn và Lâm Nghị đứng hai bên phải trái của gương, giơ điện thoại quay hết tất cả động tác của tôi.
Trước gương, tôi đứng thẳng, duyên dáng và xinh đẹp như một bông hoa.
Tuy trong gương tôi cùng có dáng vẻ xinh đẹp như thế nhưng biểu cảm lại hoàn toàn khác.
Tôi để mặt mộc, còn khoé miệng của cô ta lại cong lên, lộ ra một nụ cười đáng sợ.
Cái này làm cho Lâm Nghị tương đối bình tĩnh cũng thấy luống cuống:
"Mọi người, mọi người có thấy không..."
Tôi nghiêng đầu hét lên một tiếng với anh ta:
"Im lặng! Chúng ta không thấy gì cả!"
Nói xong tôi mới ý thức được không đúng, vội vàng mỉm cười theo người trong gương.
Cô ta cười thì tôi cũng cười, cô ta lắc đầu thì tôi cũng lắc đầu.
Nhờ phản ứng nhanh nhẹn và cơ thể hơn người, mặc kệ ma nữ trong gương làm động tác gì thì tôi cũng đều có thể nhanh chóng đuổi kịp.
[Tôi thấy tê dại rồi, tuy động tác của Linh Châu rất nhanh nhưng rõ ràng là cô với người trong gương không đồng đều...]
[Thật đáng sợ, lá cờ đỏ năm sao bảo vệ tôi, hậu duệ của rồng miễn nhiễm với mọi ma quỷ!]
[Lầu trên à, ma cũng là hậu duệ của rồng mà...]
[Tôi vẫn không tin, đây chắc chắn là do tổ tiết mục cố ý sắp xếp. Chiếc gương này trông như một cái gương nhưng thật ra nó là màn hình hiển thị!]
Ma nữ đó bị tôi làm phiền, liên tục làm mấy động tác, sau đó oán hận xua tay, sau đó chỗ thoát nước của bồn rửa tay bắt đầu có tóc ngoi ra ngoài.
Tóc đen nhánh, mềm mượt, dài, không ngừng ngoi ra từ chỗi thoát nước, nó cũng sắp ngoi ra ngoài bồn rửa tay.
12.
"Cạch!"
Lâm Nhàn giơ điện thoại, ném thẳng về phía sau, không ngờ lại bị doạ đến mức bất tỉnh.
Tôi nhanh tay lấy ra một lá bùa, dùng nó để lau bồn rửa giống như đang dùng một cái khăn lông.
"Wow, nơi này cũ quá rồi, cống thoát nước bị tắc lại rồi, mọi người nhìn xem, nước đen đang chảy ra ngoài rồi kìa!"
Nhưng sợi tóc đó rất sợ lá bùa này, sau khi tôi lau lá bùa một vòng, tất cả những sợi tóc đó đều điên cuồng rút xuống chỗ thoát nước.
Bồn rửa tay lại khôi phục sự sáng bóng, tôi dán lá bùa lên trên, làm mặt quỷ với Tổng Phỉ Phỉ:
"Wow nước ở đây bẩn thật đấy, Phỉ Phỉ cậu có thấy không?"
Tống Phỉ Phỉ gật đầu giống như người đóng cọc:
"Đúng là nước bẩn thật đấy, nhìn có vẻ là phải tìm người để sửa thật tốt."
Lúc này Trương Quân Hạo và Lâm Nghị mới phản ứng lại, vội vàng đi lên nâng Lâm Nhàn dậy
"A Nhàn, em không sao chứ?"
Lâm Nhàn bị Trương Quân Hạo tát hai cái vào mặt mới tỉnh dậy, nhìn thấy mọi người vây quanh mình, Lâm Nhàn ôm chặt lấy eo Lâm Nghị, vùi mặt vào trong ngực anh ta rồi thấp giọng nức nở:
"Thật đáng sợ, có ma, thật sự có ma đó ~"
Sắc mặt Trương Quân Hạo không đẹp lắm, anh và Lâm Nghị liếc nhìn nhau giữa không trung rồi mau chóng rời đi, chỉ là biểu cảm có vài phần xấu hổ và buồn bực.
Lâm Nghị dịu dàng vỗ lưng Lâm Nhàn, cố tình hạ thấp giọng xuống:
"Không sao, có anh trai ở đây rồi."
Trương Quân Hạo không thể chịu được nữa, anh ta đứng dậy đi đến trước mặt tôi, ý định để Lâm Nhàn rời khỏi lần livestream này.
"Linh Châu, có mấy người chúng ta là đủ rồi, rõ ràng A Nhàn đã quá sợ hãi rồi, tôi định để cô ấy về nhà trước."
Tôi không thèm phản ứng với anh ta, tất cả sự chú ý của tôi đều đặt trên người Lâm Nghị.
Trời đất ơi, tôi đang nhìn thấy gì đây!
Lâm Nghị đang hôn lên trán Lâm Nhàn!!!
Động tác này chắc chắn không phải điều anh em bình thường có thể làm được. Quả nhiên tôi không nhìn nhầm, Lâm Nghị và Lâm Nhàn có gì đó không đúng!
13.
Tống Phỉ Phỉ cũng nhìn thấy, cô không ngừng nháy mắt với tôi, chớp đến mức mặt co giật.
"Linh Châu mau nhìn kìa, có gian tình!"
"Tôi thấy rồi!"
Tôi cho cô ấy một ánh mắt, lúc này mới nhìn về phía Trương Quân Hạo;
"Chắc hẳn không thể bỏ ngang việc livestream, anh định cho ai đến thay Lâm Nhàn?"
Lâm Nhàn đã khóc xong, cô ta lau nước mắt, nghe thấy thì vội vàng ngồi dậy:
"Em không đi đâu cả, A Hạo, anh đừng nghĩ là muốn đuổi em đi!"
Trương Quân Hạo có hơi đau đầu nhìn cô ta, Lâm Nhàn đi đến ôm cánh tay anh ta để làm nũng:
"A Hạo, đừng để em phải về mà, em muốn ở lại với anh ~"
Tôi và Tống Phỉ Phỉ quay đầu nhìn về phía Lâm Nghị ngay lập tức, quả nhiên thấy anh ta sầm mặt, khuôn mặt có hơi u ám.
Chắc hai người họ không phải anh em ruột thịt, nhìn vẻ ngoài của Lâm Nghị, có thể thấy rõ anh ta giống như một thanh niên mất mẹ.
Nếu như không đoán sai thì có lẽ Lâm Nhàn đi theo mẹ cô ta đến đây để tái giá, sau đó theo họ của bố dượng. Hai người nói là anh em nhưng thật ra không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào cả.
Tình cảm thân mật này của họ thật thú vị, không biết Trương Quân Hạo có biết việc này không nhỉ?
Chúng tôi lần lượt đi ra từ nhà vệ sinh, Tống Phỉ Phỉ nhiều chuyện chọc tay Trương Quân Hạo:
"Bạn gái anh có tình cảm tốt với anh trai cô ấy thật!"
Trương Quân Hạo nghe vậy thì sửng sốt, miễn cương cong khoé miệng lên cười cười, chỉ là trong nụ cười để lộ sự chua xót:
"Nói ra cũng không sợ mọi người che cười, thật ra tôi cũng có hơi ghen, nhưng A Nhàn nói tôi là con một nên không thể hiểu được tình cảm anh em."
Quả nhiên là Trương Quân Hạo không biết!
Tống Phỉ Phỉ kích động đến mức điên cuồng nhảy nháy mắt với tôi, đêm nay không những có thể bắt quỷ mà còn có thể bắt gian, làm Tống Phỉ Phỉ sướng chết mất.
À, con gái mà, tên của cô ấy là nhiều chuyện!
Là một cô gái nhà giàu lắm tiền, nhưng lại thích xem trò vui giống mấy bà cụ ở nông thôn.
Tôi ghét bỏ liếc nhìn Tống Phỉ Phỉ, nhưng chân lại bất giác đi hai bước về phía Trương Quân Hạo.
"Nói chuyện chút không?"
14.
"Cũng nói cho tôi nghe với?"
Trương Quân Hạo máy móc quay đầu lại, bên trái anh ta đang có một con ma nữ mặc váy ngủ tơ tằm màu đỏ.
Sắc mặt của con ma nữ đó trắng bệch, cổ rũ xuống vai một góc kỳ lạ, giống như một con búp bê bị hỏng.
"Mọi người cũng muốn nghe đó ~"
Con ma nữ bên phải còn ghé thẳng vào vai anh ta.
Con ma nữ này mặc một bộ đồ màu đen, trên người vẫn còn đeo tạp dề.
Khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là trên mặt có một vết sẹo trải dài.
Vết sẹo đó còn đan xen ngang dọc, làm cho khuôn mặt xinh đẹp bị chia cắt như một bàn cờ, nhìn vô cùng đáng sợ.
Hỏng rồi!
Nhiều chuyện làm hai con ma nữ đi ra rồi!
Lâm Nhàn lại trợn mắt ngất đi một lần nữa trong ngực của Lâm Nghị, Lâm Nghị cũng sợ hãi, mặt còn trắng hơn ma nữ vài phần.
m dương khác biệt, ma bình thường thì người không thấy được.
Dù có đi ngang qua bên cạnh thì cũng chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua mà thôi.
Nhưng hai con ma nữ này rõ ràng là có đạo hạnh nhất định nên đã có thể hiện hình trước mặt con người.
Mấy người Trương Quân Hạo nhìn thấy thì chắc chắn mấy chục vạn người xem đều sẽ thấy...
Không được, tôi không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được, đó là 250 vạn đấy!
Không đợi mọi người phản ứng lại, tôi cất bước đi lên, nhanh như hổ đói vồ mồi lao về phía con ma nữ.
Ma nữ sửng sốt, như thể không ngờ là tôi lại to gan như thế, không chạy mà còn dám đi ngược lại.
Tôi nắm lấy tay cô ta với tốc độ sét đánh, dùng sức để lắc:
"Trời ơi dì cả! Dì đến mà không nói một tiếng thế ạ! Con đang đi làm, dì nhìn kìa!"
15.
Tay trái tôi giữ chặt tay ma nữ, tay phải lấy một lá bùa từ trong túi quần ra rồi kẹp vào giữa các ngón tay.
"Nhìn dì kìa, mập lên rồi!"
Bàn tay phải của tôi ấn lên bụng ma nữ, đôi mắt lại dữ tợn nhìn chằm chằm vào bà ta, trong ánh mắt ngập tràn sự uy hiếp.
Người có đan điền thì ma cũng có ma đan.
Chỉ cần là ma quỷ có tí tu hành, tất cả ma khí, sát khí đều được thu lại trong đan điền và trong ngực.
Chỉ cần tôi dán lá bùa này xuống, nhẹ thì ma thể của nó sẽ bị hao tổn, tu vi bị phế hết, nặng thì hồn phi phách tán, mãi mãi không được đầu thai.
Con ma nữ khác cũng bị Tống Phỉ Phỉ dùng cách giống vậy để điều khiển, cô ấy thân mật ôm con ma nữ, một tay ấn vào bộ ngực đầy đặn của nó:
"Dì hai! Dì cũng thật là, đã nói là cháu và Linh Châu đang làm việc mà còn chạy đến nơi chúng cháu làm để tìm chúng cháu nữa!"
Ma nữ mặc váy hồng sợ hãi liếc mắt nhìn tôi, sau khi nghiến răng, cố gắng mỉm cười hiền lành:
"Dì, dì và dì hai cháu không thấy hai đứa, nên rất lo lắng..."
Trương Quân Hạo kinh ngạc đứng ở đó, nhìn ma nữ bên trái một lúc, rồi lại nhìn ma nữ bên phải một lúc, cuối cùng lại nhìn về phía tôi, muốn nói rồi lại thôi.
Cách đi của ma khác cách đi của con người, bởi vì chân nó không chạm đất, nên bàn chân sẽ hơi cụp xuống.
Tôi dùng một chân đạp lên chiếc giày da màu trắng xinh đẹp của con ma nữ thật mạnh, đạp mạnh chân nó xuống dưới đất.
"Đến đây, Trương Quân Hạo, mau đến gặp dì cả của tôi đi, à, còn có cả dì hai nữa!"
Đừng nói là Trương Quân Hạo, ngay cả người xem trong phòng livestream cũng thấy mông lung.
[Tiếng thét chói tai của tôi bị kẹt lại trong cổ họng, thiếu chút nữa là không thể thở được nữa!]
[Tôi có hơi mông lung, vậy rốt cuộc đó là ma nữ hay là dì cả?]
[Lầu trên ngốc ghê, chắc chắn đó là dì cả và dì hai của Linh Châu rồi, cậu không thấy mấy người phụ nữ đó đều biết Linh Châu à, ma thì có có thể nhận người thân lung tung được!]
Lâm Nhàn đã tỉnh dậy, nhìn thấy ma nữ mặc váy hồng nói mình là dì cả, giật mình đến mức trừng to hai mắt, sau đó mặt nghẹn đến đỏ bừng, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng bất an với việc ngộ nhận người thân của tôi thành ma nữ.
"Linh Châu, xin, xin lỗi, dì..."
Tôi hào phóng xua tay, trong mắt lại toát ra vài phần đau lòng:
"À, cái này cũng không trách bà được, trước đây dì cả của tôi có một khối u quá lớn trên cổ, sau khi phẫu thuật để lấy ra xong thì thì cổ lại biến thành như thế này."
"Về phần dì hai của tôi ---"
Tôi quay đầu nhìn về phía con ma nữ có khuôn mặt bị cắt thành từng khối, thật sự không biết có chuyện gì ngoài ý muốn mới có thể biến thành như vậy.
"Dì hai của tôi, à, chuyện đau buồn đó cũng không nên nhắc lại."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK