1.
"Yêu quái, nhìn kiếm, nó chạy đi đâu?"
Phong cảnh trên núi rất đẹp, hai bên con đường núi hẹp mọc đầy cây cỏ lạ hoa tươi rực rỡ.
Nhưng khung cảnh đẹp như vậy, tôi lại không có tâm trạng để thưởng thức.
Bởi vì đồ đệ Tống Phi Phi của tôi đang ra sức vung cây gậy gỗ trong tay, chém và đánh vào không khí.
Bạn tốt Kiều Mặc Vũ cũng có vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy khoanh tay đứng sang một bên, lông mày nhíu lại:
"Phi Phi bị trúng cổ khi nào?"
Chuyện này mới là điều tôi lo lắng nhất.
Tôi tên Lục Linh Châu, là đệ tử nội môn chính tông.
Lúc Mao Sơn mới bắt đầu truyền thừa, đã chia thành hai phe phái lớn, ngoại môn xuất thế, mở rộng đạo tràng, thu nhận đệ tử khắp nơi, trở thành thánh địa Đạo giáo nổi danh.
Còn nội môn thì ẩn mình trong núi sâu, truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Ngoại môn chủ yếu làm một số đạo tràng đường thuỷ, vẽ bùa, xem tướng bói toán linh tinh.
Nội môn thì phụ trách trừ yêu diệt ma, bắt ma đuổi quỷ.
Từ năm tôi bốn tuổi đã bắt đầu học vẽ bùa bắt ma, nhưng lại không thể biết được Tống Phi Phi bị trúng cổ lúc nào.
Mặc dù mỗi nghề có một chuyên môn riêng, cổ tộc mỗi đời cũng có bí mật không truyền lại, nhưng cổ thuật cơ bản tôi vẫn có đôi phần hiểu biết.
Nhưng suốt chặng đường đi qua chúng tôi đều rất cẩn thận, trên người cũng đeo thuốc trừ cổ trùng.
Rốt cuộc Tống Phi Phi bị trúng cổ như thế nào?
"Đây là Điên Cổ, người bị trúng cổ sẽ giống như một tên điên, cười mắng vô cớ, một lúc cũng không ngừng, cho đến khi tự mình làm mệt chết mới thôi."
Kiều Mặc Vũ ở bên cạnh nghiêm túc phổ cập kiến thức cho bạn cô là Giang Hạo Ngôn, Giang Hạo Ngôn liên tục gật đầu:
"Kiều Mặc Vũ, cậu biết nhiều thật đấy."
"Nhưng chúng ta là người bình thường không biết về cổ thuật, làm thế nào để phân biệt một người bị trúng cổ hay thực sự phát điên đây?"
Kiều Mặc Vũ từ trong túi lấy ra một quả trứng gà luộc chín, bóc vỏ rồi đưa cho Giang Hạo Ngôn:
"Dùng trứng gà lăn một vòng trên mặt Tống Phi Phi, nếu cậu ấy bị trúng cổ, lòng trắng trứng sẽ chuyển sang màu đen."
2.
Tôi nhếch khóe môi, có chút cạn lời nhìn Kiều Mặc Vũ.
Tống Phi Phi bị trúng cổ độc, nhưng cô ấy còn ở đây phổ cập kiến thức cho Giang Hạo Ngôn?
Lần này chúng tôi tới rừng già này là để tìm kiếm tộc Hắc Cổ, chính là bởi vì Kiều Mặc Vũ.
Kiều Mặc Vũ là truyền nhân duy nhất của Địa Sư, cũng là bạn của tôi.
Địa Sư, ban đầu trong cổ đại được dùng để chỉ thầy phong thủy, sau này chỉ dùng để chỉ thầy phong thủy giỏi xem sao.
Tục ngữ có câu: Nhất đẳng Địa sư xem tinh đấu, nhị đẳng Phong thủy sư tìm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh dò đường đi.
Hiện tại, phần lớn người hành nghề trên thế gian này đều là thầy phong thủy bình thường.
Chỉ còn lại Kiều Mặc Vũ, truyền nhân của Khâm Thiên Giam có thể xem sao đoán vận mệnh.
Cô ấy vì để tìm kiếm cổ vương, mà dùng đủ mọi âm mưu quỷ kế để lừa tôi đến nơi này.
Và tôi sở dĩ nguyện ý bị lừa, là vì có một nơi rất nguy hiểm, tôi cũng cần Kiều Mặc Vũ để đi cùng.
“Trứng gà sẽ chuyển sang màu đen trong vòng một phút, cậu phải quan sát thật kỹ nhé.”
Kiều Mặc Vũ lau mồ hôi buông Tống Phỉ Phỉ ra, dẫn theo Giang Hạo Ngôn trốn sang một bên.
Tống Phi Phi ném gậy đi, bắt đầu dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh vào không khí.
Thời tiết trên núi rất lạnh, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng, trên trán lại lấm tấm một tầng mồ hôi.
Sắc mặt cũng đỏ đến không bình thường, trông giống như đang say rượu.
“Một phút này, có vẻ hơi lâu quá……”
Giang Hạo Ngôn cầm quả trứng, nhìn Kiều Mặc Vũ muốn nói lại thôi.
Mặt Kiều Mặc Vũ biến sắc:
“Linh Châu, mau đến đây!”
Tôi nhìn quả trứng gà trắng tinh như ngọc trong tay Giang Hạo Ngôn,tim tôi lỡ một nhịp.
Loại cổ độc này thế nhưng cường đại đến thế, ngay cả trứng gà cũng không thể phát hiện ra?
3.
“Kiều Mặc Vũ, mau đâm cậu ấy đi!"
Tôi dùng sức ôm chặt lấy Tống Phỉ Phỉ liều chết giãy giụa, Kiều Mặc Vũ thì lấy ra một cây kim bạc đâm vào ngón tay trỏ của cô ấy, nắm lấy ngón tay bóp ra một giọt máu lớn.
Sau một lúc lâu, sắc mặt cô ấy khó coi mà lắc lắc đầu:
"Máu không nổi lên, vẫn không thể kiểm tra được."
Máu của người trúng độc không thể hòa tan trong nước, sẽ giống như dầu nổi lên trên mặt nước.
Thế nhưng máu của Tống Phi Phi, một nửa tan trong nước, một nửa chìm xuống đáy nước, trông giống như người bình thường.
Tôi và Kiều Mặc Vũ ngồi xổm trên mặt đất chau mày, cô ấy nhẹ nhàng lắc chén máu loãng trong tay:
"Tộc Hắc Cổ từ trước đến nay đã rất quỷ quyệt, các cổ tộc khác đều là do phụ nữ luyện cổ, chỉ có tộc Hắc Cổ là đàn ông mới có thể học cổ thuật."
"Tớ chỉ biết bọn họ cũng lợi hại, nhưng không ngờ bọn họ lại lợi hại đến vậy."
Tôi ngẩng đầu nhìn Tổng Phi Phi đang gõ Bát Đoạn Cẩm, trong lòng có chút lo lắng:
"Cậu ấy tiêu hao quá nhiều sức lực rồi, tớ phải đánh ngất cậu ấy."
"Linh Châu, cậu nói Tổng Phỉ Phỉ có khả năng..."
Giang Hạo Ngôn vừa đi tới định nói chuyện với tôi, tôi đã nhảy lên, một chưởng đánh vào gáy Tống Phi Phi.
Cô ấy mềm nhũn ngã xuống đất, tôi bế cô ấy lên đặt ở một bãi cỏ mềm mại, mới quay đầu nhìn Giang Hạo Ngôn:
"Khả năng gì?"
Giang Hạo Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, tôi gãi gãi đầu, nhắm mắt quyết định nói ra:
"Cậu ấy có khả năng bị ngộ độc nấm!"
"Vừa rồi ăn cơm, đĩa nấm đó đều là ba người các cậu ăn hết, sức khỏe hai cậu tốt nên không sao, sức khoẻ Tống Phi Phi cô ấy không bằng hai cậu!"
“Tôi đã tìm hiểu về loại nấm đó rồi, nếu không nấu chín ăn vào chắc chắn sẽ bị ngộ độc!"
Giang Hạo Ngôn sau khi nói một hơi dài, bất an mà nhìn chúng tôi.
Tôi và Kiều Mặc Vũ liếc nhau một cái, một lát sau đều nhìn thấy sát ý nồng đậm trong mắt đối phương.
Tôi nhảy người lên, ném Tống Phi Phi lên lưng rồi chạy như bay xuống núi:
"Kiều Mặc Vũ! Diệt khẩu!"
Kiều Mặc Vũ đứng dậy, thở dài với Giang Hạo Ngôn:
"Giang Hạo Ngôn, cậu biết được quá nhiều."
"Cậu đừng trách tôi, tôi cũng là vì danh dự của Phong Môn và Mao Sơn..."
"Ai da! Đau đau đau! Kiều Mặc Vũ cậu đánh thật đấy à!"
Giang Hạo Ngôn chật vật vừa chạy vừa kêu, Kiều Mặc Vũ cầm theo cây gậy đuổi theo sau:
"Mẹ nó sao cậu không nói sớm một chút hả?"
Tôi cõng Tống Phi Phi chạy như điên trên con đường núi gập ghềnh, nghe thấy tiếng đánh nhau của Kiều Mặc Vũ và Giang Hạo Ngôn, trong lòng có chút muốn khóc.
Huhu, thật là quá mất mặt!
4.
“Phi Phi, cậu tỉnh rồi à?"
Tống Phi Phi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy chiếc ga trải giường màu trắng trên người, trong lúc nhất thời có chút mơ hồ:
"Tớ sao lại ở bệnh viện vậy?"
Kiều Mặc Vũ kéo Giang Hạo Ngôn ra, giành trước một bước nói:
"Cậu bị ngộ độc nấm, bác sĩ rửa dạ dày và truyền dịch cho cậu rồi, hiện tại đã không sao nữa."
Tôi đỡ Tống Phi Phi ngồi dậy, đưa cho cô ấy một cốc nước ấm:
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Tôi và Kiều Mặc Vũ quan tâm khiến Tống Phi Phi vô cùng cảm động, cô ấy lắc đầu:
"Tớ ổn, chỉ là cổ và ngón tay hơi đau."
"haha!"
Giang Hạo Ngôn không nhịn được, nhưng trước khi cười ra tiếng, đã bị Kiều Mặc Vũ lôi cổ ra ngoài cửa.
Tôi nghiêm túc đứng dậy nói:
"Không sao thì mau lên đường đi, đã trì hoãn một ngày rồi."
Lần này trên đường không có gì xảy ra, chúng tôi đi bộ liên tục ba ngày qua núi, cuối cùng cũng đến trước một ngôi làng nhỏ.
Nhà ở trong làng này đều là nhà sàn, trước cửa làng có một toà đền thờ gỗ.
Trên đền thờ được chạm khắc đủ loại cổ trùng, sống động như thật, đặc biệt là con rết lưng đen, dường như sắp sống dậy.
Nhìn thấy đền thờ, trên mặt Kiều Mặc Vũ vui mừng:
"Đến rồi!"
Một cậu bé mập mạp kháu khỉnh cắn ngón tay bước ra từ sau đền thờ, cậu bé trừng đôi mắt tròn xoe nhìn chúng tôi:
"Các người là ai?"
Cậu bé này khoảng chừng năm sáu tuổi, tuy làn da có hơi đen, nhưng lông mày rậm mắt to, trông rất đáng yêu.
Tóc của cậu bé cũng rất thú vị, ở trán có một bím tóc dựng đứng, trên bím tóc còn buộc một sợi dây đỏ.
Tống Phỉ Phỉ ngồi xổm xuống vuốt ve bím tóc của cậu bé, từ trong lòng lấy ra một miếng socola:
“Cậu bé nhỏ, cậu thật đáng yêu, chị mời cậu ăn socola này."
Cậu bé ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn Tống Phi Phi một lúc, sau đó đột nhiên khóc to lên.
Cậu bé vừa khóc vừa chạy về làng, trong giọng nói thậm chí còn mang theo vài phần thê lương:
"Trời ơi, Thiên Bồ Tát bị nữ nhân đụng vào rồi, tôi không sống được nữa!"
5.
Bốn người chúng tôi nhìn nhau, sau đó đều dùng ánh mắt trách móc nhìn sang Tống Phi Phi.
Tống Phi Phi có chút uất ức:
"Tớ chỉ thấy cậu bé đáng yêu thôi mà!"
Trong làng nhanh chóng chạy ra một đám đàn ông, thiếu niên dẫn đầu nhìn chừng cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, cùng với cậu bé lúc nãy có đôi phần giống nhau.
Nhiệt độ trên núi rất thấp, hắn lại chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, để lộ cánh tay màu lúa mì rắn chắc, cơ bắp phía trên như ngọn núi nhô cao.
“Em trai, chính người đàn bà này chạm vào "Thiên Bồ Tát" của em sao?”
Cậu bé vừa gật đầu vừa khóc:
“Anh ơi, em có phải sắp chết rồi không?”
Tôi chợt nhớ đến điều cấm kỵ của người Di, búi tóc nhỏ được tết thành bím tóc trên đỉnh đầu của đàn ông Di được gọi là "Thiên Bồ Tát".
Người Di coi "Thiên Bồ Tát" là nơi ẩn náu của linh hồn đàn ông, là thần thánh không được xâm phạm hay xúc phạm, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chạm vào.
Người phạm lỗi phải giết gia súc, uống rượu xin lỗi nhận lỗi. Trước khi giải phóng, những người phạm lỗi thuộc tầng lớp thấp còn có nguy cơ bị chặt tay, tử hình.
Nếu bị phụ nữ chạm vào "Thiên Bồ Tát", người đàn ông đó sẽ gặp xui xẻo cả đời, sau đó "Thiên Bồ Tát" phải cạo trọc.
Nhưng bọn họ không phải tộc Hắc Cổ sao?
Thiếu niên nhìn chằm chằm Tống Phi Phi một cách hung dữ:
"Theo quy định, cô cần phải đem cánh tay bồi thường cho em trai tôi!"
Tống Phi Phi giơ tay phải lên, giật mình nhìn hắn:
"Cái gì, ý là gì chứ? Chỉ chạm vào tóc một chút thôi mà muốn chặt đứt một cánh tay tôi?"
Người đàn ông gật đầu, rất không kiên nhẫn nói:
"Đem tay kia đốt thành tro rồi bôi lên đầu em trai tôi, thì mới có thể một lần nữa khiến Thiên Bồ Tát khôi phục thánh khiết."
"Đừng nhiều lời, người đâu, chặt tay cô ta đi!"
6.
“Chờ đã!" Tôi đứng chắn trước mặt Tống Phi Phi đưa tay ra, nghiêm túc nhìn thanh niên trước mặt, "Thực ra, cô ấy, là đàn ông!"
"Theo quy định, không phải chúng tôi chỉ cần bồi tiền là được sao?"
"Lê Thụ, cô ta là đang coi chúng ta như kẻ ngốc mà lừa gạt đấy!"
Thì ra người đàn ông dẫn đầu tên Lê Thụ, nghe được bạn đồng hành nói, hắn hừ lạnh một tiếng:
"Được, cô nói cô ta là đàn ông, vậy cô chứng minh đi!"
Tống Phi Phi lườm nguýt đẩy tôi ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Lê Thụ:
“Lão nương trời sinh không đổi tính! Sờ đầu em trai anh đúng là tôi không đúng, tôi nguyện ý bồi thường tiền, nhưng chặt tay là tuyệt đối không thể nào!"
Lê Thụ trên cao nhìn xuống Tống Phi Phi, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn:
"Xem ra cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Đúng lúc này, một cậu bé 16-17 tuổi chạy từ xa đến thở hồng hộc:
"Lê Thụ, Đại Tế Ti bảo anh dẫn mấy người xứ khác này đi gặp ông ấy!"
Lê Thụ nghe nói như thế, ngạc nhiên nhíu mày, ngay sau đó ra hiệu cho mấy người bên cạnh:
"Dẫn họ đi, đi thôi."
Lập tức có người cầm cán dao đẩy tôi, tôi nghiêng người tránh né, liếc Lê Thụ một cái:
"Đừng động tay động chân, chúng tôi tự đi!"
Vừa đi chưa được hai bước, Lê Thụ cau mày gọi chúng tôi lại:
"Dừng lại!"
Hắn giơ thanh đao dài trong tay chỉ vào Giang Hạo Ngôn:
"Cậu đi đằng trước! Đàn bà sao có thể đi trước đàn ông được chứ!"
"Ba người các cô lui ra phía sau, để cậu ta đi trước!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK