• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

15.

Hạ Vỹ Kỳ khẽ rên rỉ một tiếng, cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.

Sau khi biết hết sự việc đã xảy ra, cô ta không còn chóng mặt nữa, mặt cũng không còn đau nữa, có thể đi được vài bước cũng không mất sức.

"Ôi trời, đây chính là Tuyết Cơ sao!"

"Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy Tuyết Cơ trong truyền thuyết rồi, Hạ Mậu Hạo Quảng quả nhiên quá giỏi!"

"Mạng của các người đều là do Hạo Quảng cứu hả? Thế nào, âm pháp sư có phải là giỏi nhất thiên hạ hay không!"

Hạ Mậu Hạo Quảng khiêm tốn xua tay:

" n cứu mạng không đáng để nhắc tới, nhưng pháp thuật của chúng tôi ở đảo quốc này, quả thực có thể coi là vô song."

Tôi không nhịn được liếc mắt một cái;

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì âm dương sư các người đến từ nước ta đúng không? Là từ nhà m Dương gia thời Xuân Thu phát triển ra."

Nghe thấy vậy, Hạ Mậu Hạo Quảng khẽ nhún vai;

"Thuốc súng cũng là Trung Quốc phát minh ra, nhưng các người dùng nó để bắn pháo hoa, châu u dùng chúng để chế tạo súng ống đại bác, dùng những khẩu pháo này phá cửa ải của chính phủ Thanh."

"Ai phát minh ra không quan trọng, ai sử dụng nó tốt mới là quan trọng."

"Bây giờ, trên thế giới chỉ biết đến âm dương sư của đảo quốc chúng tôi."

Mấy người chúng tôi nghe thấy vậy, mũi đều nhăn lại.

Kiều Mặc Vũ và Tống Phỉ Phỉ xắn tay áo định cãi nhau, Hạ Vỹ Kỳ khoanh tay giận dữ nhìn chúng tôi:

"Làm gì! Hạo Quảng đâu có nói sai!"

"Nước ta bây giờ ngoài những kẻ lừa đảo thì còn có gì là âm dương sư nữa?"

"Sau khi thành lập nước không được phép thành tinh biết không hả?! Các người làm những thứ đó, đều là mê tín phong kiến!"

Ôi, tôi là người có tính nóng nảy!

Đúng lúc tôi không nhịn được muốn động tay, trên người Sơn Đồng vang lên một tiếng "rắc".

"Rắc ~ rắc rắc rắc rắc ~"

Tôi đẩy Hạ Vỹ Kỳ ra một bên, tiện tay dùng sức kéo Kiều Mặc Vũ và Tống Phỉ Phỉ hất về phía sau.

Băng trên người sơn đồng nhanh chóng vỡ ra, một tảng đá khổng lồ bay về phía mấy người chúng tôi vừa đứng.

Tảng đá rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, một mảnh còn đập trúng vào bắp chân tôi.

16.

Sơn đông nghiến răng giận dữ nhìn chúng tôi, lông đỏ dựng đứng, con ngươi đen vốn có biến thành màu tím quái dị.

"Sơn đồng mắt tím! Sơn đồng này đã sống hơn 500 năm rồi!"

Hạ Mậu Hạo Quảng ngã xuống đất hét lên, khuôn mặt vốn đã tái mét lại thêm mấy phần xanh xao.

Tôi kinh hãi nhìn sơn đồng nhỏ bé, cái đuôi ngắn của nó, thế nhưng lại có tuổi thọ hơn 500 năm?

Sơn đồn ngó xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt nó hướng về tuyết nữ đang trôi lơ lửng bên cạnh.

Nó hét lên một tiếng, bắn ra như đạn pháo về phía tuyết nữ.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, đỉnh đuôi của nó bị thiếu một đoạn, nhìn dáng vẻ như là bị người ta dùng kiếm chém đứt.

Tuyết nữ quay người định chạy, nhưng lại bị sơn đồng túm lấy chân.

Sơn đồng tung một vòng tròn băng màu xanh trong không trung, quật tuyết nữ trong không trung suốt mười mấy vòng.

Cuối cùng, sơn đồng nắm lấy tóc tuyết nữ, nhảy lên một cành cây bên cạnh. Nó leo lên đỉnh cây cao hơn mười mét, cưỡi trên tuyết nữ trực tiếp nhảy xuống.

"Tuyết Cơ!"

Hạ Mậu Hạo Quảng giơ cánh tay kêu đến tê tâm liệt phế, Hạ Vỹ Kỳ cũng bị dọa khóc.

"Làm sao bây giờ, Tuyết Cơ chết thì Hạo Quảng sẽ bị trục xuất khỏi gia môn!"

Tuyết nữ là yêu quái cao cấp, gia tộc Hạ Mậu chắc chắn đã tốn không ít công sức để bắt được nó.

Nếu nó chết trong tay Hạ Mậu Hạo Quảng, hắn không những sẽ mất đi tư cách thừa kế, mà còn phải chịu phẫn nộ và trừng phạt của gia tộc.

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, tôi lao nhanh về phía sơn đồng, sau khi chạy lấy đà xong thì nhảy lên không trung.

"Đạo pháp tự nhiên, càn khôn vô cực, chích!"

Một lá bùa màu vàng từ tay tôi bắn ra, ghim vào trán sơn đồng.

Sơn đồng lập tức như bị điểm huyệt, rơi thẳng từ trên không xuống.

Tuyết nữ được giải thoát tự do cũng nhanh chóng thoát khỏi tay sơn đồng, lảo đảo xoay mấy vòng rồi trôi về một bên.

Hạ Mậu Hạo Quảng trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới lắp bắp nói:

"Đây, đây chẳng lẽ là bùa m Dương Phá Tà trong truyền thuyết sao?!"

17.

Tôi không thèm quan tâm đến hắn, mà là khi sơn đồng ngã xuống đất, lấy ra một chai nhỏ rồi đổ nửa chai sinh mệnh chi thuỷ trên đầu nó.

Con sơn đồng này giống như một chiếc xe tăng trong trò chơi, lực lượng vô biên, nhưng khả năng chống phép thuật lại rất kém.

Lúc trước tôi bị nó đánh cho ngốc, thậm chí còn không kịp sử dụng lá bùa nào.

Hạ Mậu Hạo Quảng thở hổn hển, ánh mắt dán chặt vào lá bùa trên đỉnh đầu sơn đồng.

Ánh mắt hắn phát ra ánh sáng cuồng nhiệt, ngay cả Hạ Vỹ Kỳ gọi hắn nhiều lần cũng không có phản ứng.

"Tôi không thể nhìn lầm được, đây chắc chắn là bùa âm dương phá tà!"

"Thì ra truyền thuyết là đúng, tổ tiên của tôi lúc học phép thuật âm dương ở thời nhà Đường chỉ học được một phần, chưa kịp học thần thư phù lục."

Hạ Vỹ Kỳ có chút xấu hổ, ánh mắt cô ta trốn tránh không dám đối diện chúng tôi, chỉ đưa tay kéo Hạ Mậu Hạo Quảng.

"Hạo Quảng, anh vẫn ổn chứ?"

"Sức mạnh của tuyết nữ quá mạnh, anh mau thu hồi nó đi, cẩn thận sẽ không chịu nổi."

Hạ Mậu Hạo Quảng lúc này như mới ở trong mộng bừng tĩnh, hắn cười xin lỗi chúng tôi, sau đó quay sang đưa mắt ra hiệu cho tuyết nữ.

"Bùm!"

Thân thể tuyết nữ nổ tung trên không trung, tung ra vô số bông tuyết.

Khung cảnh ra đi này cũng thật lộng lẫy, tôi vừa định cảm thán, chỉ nghe thấy một tiếng "vù".

Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, lá bùa trên trán sơn đồng đã biến mất, nó lao vào rừng như một mũi tên rời cung.

Con sơn đồng này bị tôi lấy đi một nửa sinh mệnh chi thuỷ, tốc độ cũng giảm đi rất nhiều.

Tôi vừa định đuổi theo, Hạ Mậu Hạo Quảng đã kéo tôi lại.

"Đừng đuổi theo nữa, trời đã tối rồi, nhiệt độ trong núi sẽ ngày càng thấp, chúng ta phải nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi."

Sau khi thu hồi tuyết nữ, sắc mặt Hạ Mậu Hạo Quảng hồng hào hơn nhiều, hắn nhíu mày nhìn về phía sơn đồng rời đi, rất khó hiểu:

"Kỳ quái, tôi nhớ sách nói bùa âm dương phá tà có thể trấn yểm tà ác bảy ngày, sao mới hai ba phút đã mất hiệu lực rồi?"

Nghe thấy vậy, Hạ Vỹ Kỳ nháy mắt trở nên tinh thần phấn chấn.

"Ai da, tôi nói rồi, bên đó căn bản chẳng có truyền thừa gì của phái âm dương gì cả!"

"Quả nhiên, Lục Linh Châu các người là Mao Sơn ngàn năm, cũng chỉ học được chút da lông thôi chứ gì?"

"Ài, nước ta phép thuật âm dương đã suy tàn từ lâu, bây giờ môn phái âm dương mạnh nhất vẫn là gia tộc Hạ Mậu."

18.

"Hừ!"

Kiều Mặc Vũ hừ lạnh một tiếng, nháy mắt với tôi.

" m dương phù bị tên này cất đi rồi, hắn nhân lúc chúng ta đang xem yêu nữ mà ra tay."

Tôi hiểu ra rồi, Hạ Mậu Hạo Quảng người này ánh mắt mơ hồ, còn có cái mũi ưng dài.

Những thứ này đều là tướng mạo của người tâm thuật bất chính, nhưng Hạ Vỹ Kỳ con nhỏ này quá đáng ghét rồi, tôi lười quan tâm đến cô ta.

Hạ Vỹ Kỳ dọc trên đường đi nói chuyện huyên thuyên như chim sẻ, suýt nữa đã khen ngợi Hạ Mậu Hạo Quảng lên tận trời.

Cô ta khen Hạ Mậu Hạo Quảng thì thôi đi, còn muốn hạ thấp chúng tôi.

Đặc biệt là bùa âm dương phá tà, bị cô ta một trận châm biếm mỉa mai, nghe đến mức Tống Phỉ Phỉ suýt nữa thì phát điên.

"Hạ Vỹ Kỳ, cậu mà nói thêm một câu nữa, sau này chúng ta cũng đừng làm bạn!"

Hạ Vỹ Kỳ xem ra là người ăn mềm không ăn cứng, cô ta tức muốn hộc máu nhảy cẫng, gân xanh trên trán nổi lên.

"Tống Phỉ Phỉ, ý cậu là gì! Tớ tốt bụng mời các người đến xem Minh Ốc, cậu lại luôn bênh vực hai tên lừa đảo này!"

“Hạo Quảng đã cứu mạng các cô, vậy mà các cô lại không biết ơn, tôi thấy các cô là bị quỷ ám rồi!"

"Không làm bạn thì không làm bạn, tôi mới không cần làm bạn với hai tên lừa đảo đâu!"

Hai người như gà chọi ngẩng cao đầu, tôi kéo Tống Phỉ Phỉ bước nhanh về phía trước.

"Đừng so đo với kẻ ngốc."

Hạ Vỹ Kỳ càng tức giận hơn;

"Ý cô là gì! Cô nói ai là kẻ ngốc!"

Mấy người tan rã trong không vui, bầu không khí cũng có chút căng thẳng.

Tôi, Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ ba người tăng tốc bước đi, dần dần tách ra khỏi bọn người Hạ Vỹ Kỳ.

Đi được một tiếng sau, phía trước đột nhiên xuất hiện một vệt sáng màu cam.

19.

Đây là một khu vườn Nhật Bản, bên trong tường rào trồng vài cây thông có hình dáng độc đáo.

Phong cách cổ xưa yên tĩnh, có một hương vị đặc biệt.

Mấy người chúng tôi đứng ở cửa gõ cửa, sau một lúc cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc kimono kinh ngạc nhìn chúng tôi.

Người phụ nữ này cao quá nhỉ, nhìn như sắp được hai mét rồi!

Ba người chúng tôi ngửa cổ khó khăn nhìn bà, trời lạnh buốt, bà mặc một bộ kimono màu hồng phấn.

Tóc không búi cao, mà để xõa mượt mà trên vai.

Khuôn mặt bà rất trắng, môi tô một chút son đỏ, trông hơi giống trang phục của geisha ngày xưa.

"Các vị khách nhân, tìm ai vậy?"

Người phụ nữ này thế nhưng lại nói tiếng Trung Quốc!

Lúc biết chúng tôi là khách du lịch đi ngang qua, người phụ nữ rất nhiệt tình.

Bà ấy tên là Lỵ Hương Anh Tử, sau khi con trai qua đời, bà và cháu trai cùng nhau sống trên núi này.

Bà nhiệt tình mở cửa dẫn chúng tôi vào nhà, sau khi mời chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, lại ân cần bưng lên trà nóng và đồ ăn nhẹ.

Chúng tôi vừa ngồi chưa được vài phút, Hạ Vỹ Kỳ và Hạ Mậu Hạo Quảng cũng đến rồi.

Lỵ Hương Anh Tử nói tiếng Trung rất lưu loát, sau khi trò chuyện với chúng tôi một lúc, bà nói muốn đi sắp xếp đồ ăn đêm cho chúng tôi.

Kiều Mặc Vũ nhìn chằm chằm vào một viên đá xám đen trên giá sách, nhìn mà mắt cũng không chớp.

"Tớ vừa thấy một con bọ cánh cứng bay lên tảng đá, rồi con bọ chết đi."

Tôi nhìn theo ánh mắt của Kiều Mặc Vũ, quả nhiên trên sàn gỗ màu vàng nhạt có một con bọ cánh cứng nằm im.

Kiều Mặc Vũ nuốt nước bọt:

"Linh Châu, đây là sát sinh thạch phải không?"

20.

Tương truyền, Sát Sinh Thạch là do nàng hồ ly chín đuôi hóa thành sau khi chết, là sủng phi của Thiên hoàng Điểu Vũ - Ngọc Tảo Tiền.

Chân thân thật của Ngọc Tảo Tiền là hồ ly chín đuôi, sau khi bị An Bội Thái Thành phát hiện liền chạy trốn đến Tu Dã, cuối cùng bị Tam Phổ Giới xuất lĩnh mấy vạn quân đội và hàng trăm âm dương sư bao vây giết chết.

Ngọc Tảo Tiền sau khi chết, tham vọng và chấp niệm của nó hóa thành sát sinh thạch, chờ đợi cơ hội trả thù.

Sát Sinh Thạch có kịch độc, côn trùng chim chóc một khi tiếp xúc với hòn đá này sẽ chết ngay lập tức, kể cả con người cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Vào thời Thiên hoàng Thâm Thảo, Huyền Ông Hợp Thích dùng pháp trượng đánh vỡ sát sinh thạch, tiêu diệt hoàn toàn Ngọc Tảo Tiền.

Sát sinh thạch cũng bay tán loạn khắp đảo quốc, một số ngôi chùa sẽ coi như là thần vật mà cất giữ.

Mà mảnh sát sinh thạch trong phòng này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay.

Kiều Mặc Vũ mím môi, vẻ mặt có chút do dự;

"Linh Châu, cậu nói lấy đồ của Lỵ Hương Anh Tử, có tính là trộm không?"

Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy, Lỵ Hương Anh Tử có ý tốt mời chúng ta đến nhà làm khách.

Kiều Mặc Vũ lại muốn lấy đồ của cô ấy, quả nhiên là người vô liêm sỉ.

"Truyền thuyết kể rằng sau khi Đát Kỷ thất bại, chân thân bám vào chín cái đuôi, trong đó tám cái đuôi trốn đi khắp nơi, chỉ còn lại một cái đuôi bị Khương Tử Nha giết chết."

"Mà Ngọc Tảo Tiền, chính là một cái đuôi của Đát Kỷ biến thành."

"Cho nên theo đúng nghĩa, hòn sát sinh thạch này, nên được coi là đồ của nước ta."

Kiều Mặc Vũ nghe xong mừng rỡ, cầm lấy tách trà trước mặt uống một hơi cạn sạch.

Hạ Mậu Hạo Quảng ngồi đối diện, không ngừng dùng ánh mắt lén nhìn chúng tôi.

Tôi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ liên tục nói thầm với Kiều Mặc Vũ và Tống Phỉ Phỉ.

Không lâu sau, Hạ Mậu Hạo Quảng dùng vẻ mặt chân thành ngồi xuống trước mặt tôi.

"Tôi nghiên cứu rất sâu về thuật âm dương, hình như lá bùa của cô có vấn đề, tôi nghĩ chúng ta cần phải thảo luận một chút."

Tôi nhướng mày, không tiếp lời hắn.

Hạ Mậu Hạo Quảng cố gắng nở một nụ cười thành khẩn;

"Cô chắc hẳn còn có tấm bùa khác trên người chứ? Những tấm bùa này có thể đã gặp vấn đề, tôi có thể giúp cô tìm ra nguồn gốc của vấn đề đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK