16.
Tôi và Tống Phỉ Phỉ áp hai con ma nữ đó sang một bên, ba người Trương Quân Hạo ngồi trên ghế sofa nhìn nhau với khuôn mặt ngơ ngác.
"Sao căn nhà này lại thành thế này? Nếu bà không nói rõ thì tôi dán!"
Con ma nữ sợ hãi liếc nhìn lên lầu, như thể trên đó có cái gì đó làm nó vô cùng sợ hãi.
"Tôi, tôi cũng không rõ nữa..."
Tống Phỉ Phỉ kẹp lá bùa màu vàng vào giữa ngón tay, trong mắt toàn là sự uy hiếp:
"Còn bà, bà cũng không biết à?"
Ma nữ mặc đồ màu đen rụt cổ lại, tất nhiên là vô cùng kiêng dè lá bùa màu vàng trong tay Tống Phỉ Phỉ. Nó do dự mãi, đột nhiên đưa tay ra đẩy Tống Phỉ Phỉ.
Tống Phỉ Phỉ bỗng không kịp đề phòng, bị nó đẩy đến mức lảo đảo, khi tôi duỗi tay ra đỡ thì con ma nữ mặc đồ màu hồng cũng nhân cơ hội chạy đi.
Hai con ma nữ nối tiếp nhau biến mất ngay trước mắt chúng tôi như một cơn gió.
"Vãi thật!"
"Dì, cãi nhau là không đúng, đừng cãi nhau với chú nữa, hai người là vợ chồng già rồi!"
Tôi nhanh chóng nói mấy câu đó ra, nói nhanh quá, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi mình.
Trương Quân Hạo đi đến nhìn tôi, với ánh mắt ngu ngốc rõ ràng:
"Sao dì cả với dì hai của cô lại chạy đi thế, mà sao còn chạy trốn nhanh thế?"
Tôi không hề để ý xua tay:
"Thôi, họ thường xuyên cãi nhau, cãi nhau xong thì một người bỏ chạy còn một người đuổi theo, kệ họ đi."
Vừa rồi khi con ma nữ chạy đi, Trương Quân Hạo và Lâm Nghị đều đang nhìn chằm chằm, cũng không thèm nhìn chúng tôi.
Nhưng Lâm Nhàn lại tận tâm đưa điện thoại ra để livestream cho chúng tôi, bởi vậy người xem trong phòng livestream đều thấy rõ.
[Vãi thật luôn! Không phải chỉ mình tôi nhìn thấy, hai người đó không hề chạy đi mà là đang bay ra ngoài!]
[Tôi cũng nhìn thấy, chân hai người đó cách mặt đất ít nhất là hai mươi phân đấy!]
[Dì cả dì hai biết võ công, vừa nãy mới dùng khinh công đó, Thiết Chưởng Thuỷ Thượng Phiêu à?]
[Đồ ngốc, bay cái mả cha cậu á, rõ ràng đó là ma nữ!]
17.
Trong phòng 102 không có ma, tôi chỉ có thể dẫn mấy người Trương Quân Hạo đi lên trên lầu.
Toà nhà này có từ rất sớm, bởi vậy không có thang máy, chỉ có cầu thang bộ ở hai bên trái phải của toà nhà thôi.
Tôi và Tống Phỉ Phỉ đi trước, nhóm Trương Quân Hạo đu theo sau chúng tôi.
Cầu thang đó thật sự rất rộng, ba bốn người có thể đi cùng với nhau cùng một lúc.
Tôi và Tống Phỉ Phỉ vừa mới nhấc chân đi chưa đến hai bước, đã có một cái gì đó màu đen lăn xuống cầu thang.
Hai người chúng tôi nhanh chóng tránh sang hai bên, cái quả cầu màu đen đó dừng lại trước người Trương Quân Hạo.
Anh ta khom lưng nâng quả cầu kia lên, ngoài miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
"Sao nơi này lại có một quả cầu nhỉ..."
Nói được một nửa thì dừng lại, bởi vì thứ trên tay anh ta không phải quả cầu mà là một cái đầu người.
Cô bé trông rất đáng yêu, với mái tóc ngắn, chỉ là một cô bé đáng yêu nhưng chỉ xuất hiện với mỗi cái đầu thì lại có hơi đáng sợ.
"Cộp!"
Lâm Nhàn lại ngất xỉu, ngã thẳng xuống đất, thậm chí Lâm Nghị còn không lo đi đỡ.
"Anh, anh mau thả em xuống, cơ thể em không tìm thấy đầu thì sẽ rất lo lắng!"
Đừng nói gì, cái đầu này còn rất lễ phép.
Tôi và Tống Phỉ Phỉ đứng hai bên trái phải trên cầu thang, hai người điên cuồng đưa mắt ra hiệu với nhau.
"Mau nghĩ đi! Nhanh chóng nghĩ ra một câu chuyện ma lừa họ!"
"Chết tiệt, bịa sao được, cậu thích thì làm đi!"
Đồ phế vật Tống Phỉ Phỉ, tôi hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn cô ấy.
"Trời ơi, đứa bé này, tạo hình thật ghê, còn có thể nói chuyện!"
Tôi nhận lấy cái đầu từ trong tay Trương Quân Hạp, trên cầu thang lại có thêm một đống đầu của trẻ con lăn xuống.
18.
Trong những cái đầu này có cạo trọc đầu tóc ngắn, tết tóc, một số thì để tóc dài nửa chừng.
Chỉ cần nhìn đầu thôi thì tôi cũng không thể biết rõ tuổi tác của mấy cô bé, nhưng chắc hẳn là dưới mười tuổi.
Tôi nhìn ba cái đầu tròn vo này, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt.
"Ồ, nhiều búp bê quá, trên lầu chắc chắn có cô bé đáng yêu!"
Tống Phỉ Phỉ nhặt từng cái đầu trên cầu thang rồi ôm vào trong ngực, dường như chẳng có việc gì mà đi lên lầu.
"Chạy đi! Bà nội đuổi đến rồi!"
Một cái đầu bỗng hét lên chói tai, sau đó hai cái đầu khác cũng hét theo.
Chúng nó bay ra khỏi tay tôi và tay Tống Phỉ Phỉ, nhanh chóng bay xuống dưới.
"Ha ha, cao cấp thật đấy! Búp bê mà còn trang bị máy bay không người lái!"
Tôi cười ngại ngùng vài tiếng, đang muốn nói gì đó, thì một tiếng "đùng" vang lên, vất vả lắm Lâm Nhàn mới tỉnh dậy mà giờ lại ngất đi rồi.
"Mấy người là đồ đáng chết, khi còn sống cũng bị người khác ghét bỏ, đến khi chết mà cũng vẫn bị ghét bỏ!!!"
Trong nhà 201 có một bà cụ với thân hình gầy gò nhảy ra, đầu hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn.
Xương gò má của bà ta cao ngất, khoé miệng trễ xuống, nhìn tướng mạo có thể thấy bà ta là một người khó tính, không tốt để ở chung.
Nhìn thấy nhóm chúng tôi, bà ta có hơi giật mình, sau đó lại cười lạnh:
"Đã bao nhiêu năm rồi, xem ra toà nhà này lại muốn có thêm con ma mới rồi."
Tôi không khỏi thở dài, bác gái này nói nhiều quá rồi đấy…
Lúc này, số người trong phòng livestream đang điên cuồng dâng lên, có người gửi ra một tờ báo cũ đưa tin vào năm đó, mặt trên còn có ảnh chụp của bác gái này nữa.
[Á! Á! Á!]
[Lúc nãy luôn khinh thường Lâm Nhàn là tôi sai rồi, nếu tôi ở đó, chắc chắn tôi còn ngất nhiều hơn cả cô ấy.]
[Có thứ đang vỡ nát, ồ, đó là tam quan của tôi. Mẹ ơi, hoá ra trên đời thật sự có ma.]
[Vì sao nhóm Linh Châu còn không thèm chạy! Lo chết tôi rồi!]
19.
"Nếu đã đến thì phải ở lại hết cho tao!"
Bà này quát một tiếng thật lớn, đột nhiên năm ngón tay biến thành móng vuốt, duỗi tay chộp vào tôi.
Cánh tay của bà ta quả thực giống như Vua hải tặc Luffy, người còn đang cách tôi đến hai mét, thì ngón tay đã để đến trước mặt tôi rồi.
Tôi né sang một bên, dùng sức giẫm xuống dưới chân, rồi lao về phía con ma già giống như một viên đại bác.
Nhưng con ma trong căn nhà này đều vô cùng kỳ quái, dựa theo thời gian chết của họ, còn có đống âm khí và tà khí trong toà nhà này thì ở trong, con ma kém nhất chắc cũng phải cấp lệ quỷ.
Nhưng con ma già này giống như ma nữ mặc đồ hồng trong phòng 102, thoạt nhìn vô cùng doạ người nhưng khi ra tay thì hoàn toàn chỉ như hổ giấy.
Không cần phải đánh nghiêm túc, chỉ vài động tác thôi là chúng đã phải lăn đi, bò đi mà chạy rồi.
Trước khi bà cụ chạy còn không quên quay đầu buông lời độc ác với tôi:
"Cứ chờ đó cho tao, chờ đại nhân đến, mấy người sẽ giống hệt mấy thanh niên lần trước, tất cả đều sẽ chết ở đây!"
Đại nhân á?
Tôi và Tống Phỉ Phỉ liếc nhau, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Quả nhiên trong toà nhà này có ông lớn, bà già kia gọi nó là đại nhân, chẳng lẽ đó là một con ma mấy trăm năm tuổi?
Mấy người Trương Quân Hạo nghiêng người lảo đảo chạy đến, Lâm Nghị cõng Lâm Nhàn đã hoàn toàn chết ngất, chạy đến trước mặt tôi thì hai chân mềm nhũn, "bụp" quỳ gối xuống trước mặt tôi.
"Vừa, vừa rồi tôi, tôi thấy...."
Mặt Lâm Nghị trắng bệch, vì quá sợ hãi nên môi cũng run run.
"Không, anh chưa thấy cái gì cả."
Tôi duỗi tay nâng anh ta dậy, nghiêm khắc liếc nhìn anh ta, trong ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo.
Ai! Cũng! Không! Thể! Ngăn! Tôi! Kiếm tiền!!!
20.
Lâm Nghị và Trương Quân Hạo bị tôi uy nghiêm ép buộc, cả hai đều cúi đầu xuống không nói nữa, nhưng đều không hẹn mà cùng đứng sau Tống Phỉ Phỉ.
Tôi nhìn thoáng qua hành lang tăm tối âm u, đưa mắt ra hiệu với Tống Phỉ Phỉ:
"Không đi phòng 202 nữa, chúng ta đi thẳng lên trên lầu, đi gặp ông lớn kia."
Trương Quân Hạo gần như quỳ xuống, anh ta giữ chặt lấy cánh tay tôi, sắc mặt còn giống ma hơn cả ma:
"Cô, cô điên rồi, vừa rồi con ma kia, khụ, bà lão kia nói trên lầu có đại nhân đấy!"
"Đại cái gì mà đại, tôi còn là đại sư đây này!"
Tôi đẩy Trương Quân Hạo ra, đẩy anh ta ra phía sau, móc thanh kiếm gỗ đào trong túi ra và bước lên cầu thang loang lổ không chút do dự.
"Mọi người đi theo sau tôi, theo sát!"
Tống Phỉ Phỉ cũng móc ra một thanh kiếm sắc màu cổ xưa bảy sao, trên thân kiếm còn có màu xanh đồng, vừa nhìn là biết đồ cổ.
Đây là thứ mà cô ấy đã bỏ ra hơn một nghìn vạn để lấy trong buổi đấu giá, con nhỏ này, pháp khí toàn thân cũng chẳng kém tôi một tí nào.
Có tiền như thế mà cũng không biết hiếu kính sư môn.
Lòng tôi có hơi sầu nhưng nghĩ đến Kiều Mặc Vũ nghèo đến mức trong túi vang lên tiếng leng keng, lại nhanh chóng vui lên.
Ha ha, nhìn lên thì mình chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì chẳng thấy ai bằng mình.
Sau khi đi lên vài bậc thang, tôi phát hiện rằng có gì đó không ổn.
m khí trên lầu thật sự quá nồng đậm, trực tiếp hoá thành sương mù xám xịt.
Tống Phỉ Phỉ đứng sau tôi chưa đầy một mét mà khi tôi quay đầu lại vẫn chưa thấy rõ mặt cô ấy.
"Trương Quân Hạo, Lâm Nghị, hai người có ở đây không?"
Tống Phỉ Phỉ quay đầu lại hỏi một câu, ngay sau đó có một lực mạnh đánh vào, làm cô ấy đụng vào tường.
Tôi đốt một lá bùa, tạm thời xua tan âm khí quanh thân. Lúc này mới phát hiện, Trương Quân Hạo và Lâm Nghị đã lao vào đánh nhau.
Lâm Nghị đè Trương Quân Hạo, bóp chặt cổ anh ta.
Mà Trương Quân Hạo đang bị đè dưới đất cũng không cam lòng yếu thế, hai tay cũng bóp cổ Lâm Nghị giống thế.
Vì dùng quá sức nên trán cả hai người đều nổi gân xanh, tròng mắt thì sắp trừng ra ngoài.
Vào thời điểm mấu chốt này, rốt cuộc Lâm Nhàn cũng tỉnh dậy.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK