6.
Cãi nhau ầm ĩ, đường núi cũng càng đi càng lệch.
Trời đã tối đen, trên đường rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran.
Hạ Vỹ Kỳ mệt đến thở hổn hển, nhưng vẫn không quên khoe khoang với chúng tôi Hạ Mậu Hạo Quảng lợi hại đến thế nào.
"Đạo sĩ của đất nước chúng ta, bói toán xem tướng, tất cả đều là đồ lừa đảo!"
"Còn có cái gì mà nhảy đồng, xuất ngựa tiên, càng là mê tín phong kiến!"
"Phỉ Phỉ, tớ nói với cậu rồi, cậu cũng quá ngây thơ, tiền nhiều mà ngu!"
Tôi cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cơn giận muốn đánh cô ta một trận, vùi đầu tiếp tục bước đi.
Hạ Mậu Hạo Quảng nhàn nhạt mỉm cười, hắn khinh thường liếc nhìn chúng tôi một cái, rồi quay sang nắm lấy tay Hạ Vỹ Kỳ.
"Đương triều trước kia vẫn là rất lợi hại, chỉ là bây giờ, Trung Quốc truyền thừa đã sớm bị đứt đoạn."
"Nói về âm dương thuật, thì vẫn là ở đất nước chúng tôi tốt nhất."
Ôi trời, tên này thật là!
Tôi xắn tay áo lên chuẩn bị cho hắn thấy một chút kiến thức về Đạo thuật Đại Trung Hoa, sau gáy lại ăn một cú mạnh.
"Kiều Mặc Vũ, cậu làm gì thế hả!"
Tôi sờ sờ sau gáy, cô ấy thế nhưng lại dùng đá ném tôi?
Kiều Mặc Vũ vô tội chớp chớp mắt.
“Làm gì, sao vậy!"
Tôi cười lạnh một tiếng xoay người, nhưng lỗ tai lại dựng lên.
"Vút!"
Một tiếng xé gió vang lên, tôi nhanh chóng quay người vươn tay, bắt được một cục đá cỡ quả trứng gà ở giữa không trung.
Sức mạnh này, khoảng cách này, chắc chắn không phải là của Kiều Mặc Vũ.
Kiều Mặc Vũ cũng ý thức được, cô ấy quay người lại cảnh giác nhìn quanh một vòng.
Tống Phỉ Phỉ thấy chúng tôi dừng bước, quay sang hỏi tôi:
"Linh Châu, sao không đi?"
Tôi ước lượng cục đá trong tay, ném thật mạnh vào khu rừng tối tăm rậm rạp.
"Vèo!"
Một bóng đen nhanh chóng hiện lên, vút qua biến mất ngay trước mắt chúng tôi.
Tống Phỉ Phỉ giật mình dụi dụi mắt:
"Chết tiệt! Cái gì vậy?”
7.
Hình thể thứ này giống như một đứa trẻ mười tuổi, cực giống khỉ, toàn thân được bao phủ bởi lông đỏ.
Tôi chạy vào trong rừng đuổi theo một lúc liền bỏ cuộc, nó thật sự chạy quá nhanh, không bắt kịp được.
“Làm sao vậy? Cô chạy làm gì chứ?”
Vẻ mặt Hạ Vỹ Kỳ kinh ngạc dừng lại, Hạ Mậu Hạo Quảng cũng quan tâm mà vây quanh.
Tôi thở hổn hển, trong lòng có chút lo lắng.
Từ nhỏ tôi đã ở trên núi luyện võ, hạ qua đông đến, mỗi ngày đều phải đứng tấn một giờ.
Với khả năng di chuyển của tôi, lúc đuổi theo thứ đó tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng xa xa, tốc độ của nó thực sự kinh người.
Sắc mặt Tống Phỉ Phỉ mười phần nghiêm trọng, cô ấy nhìn về phía Hạ Mậu Hạo Quảng.
“Hình như vừa rồi tôi thấy một đứa bé.”
Hạ Mậu Hạo Quảng sững sờ một chút, ngay sau đó lập tức phủ nhận.
Hắn nói đây là một khu vực không có người ở, đã rất lâu rồi không có ai cư trú.
“Tôi nghĩ đó là khỉ, Hồng Mao Hầu.”
Kiều Mặc Vũ cũng nhìn thấy bóng lưng đó, cô ấy sờ cằm vẻ mặt trầm tư, rõ ràng vẫn còn đang nhớ lại.
Tống Phỉ Phỉ lắc đầu;
“Cái thứ đó chạy bằng hai chân, chạy còn nhanh hơn người, con khỉ đứng lên chắc chắn không thể chạy được nhanh như vậy!”
“Chờ đã!”
Ánh mắt Hạ Mậu Hạo Quảng dừng lại trên ba người chúng tôi, cuối cùng nghi ngờ mà nhìn về phía tôi.
“Đi thẳng, nửa người cao, cực giống khỉ, toàn thân lông đỏ?”
“Các cô không đang đùa tôi chứ, thứ này nghe rất giống như sơn đồng.”
“Nhưng sơn đồng này, đã mấy trăm năm rồi không xuất hiện nữa.”
8.
Nghe đến hai chữ "sơn đồng", tôi chợt vỗ đùi, sướng như vừa được ai đó đưa cho gối, vận may gì thế này!
"A!"
Kiều Mặc Vũ kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng che đùi nhảy ra xa hai mét;
"Chết tiệt, Lục Linh Châu cậu đánh chân tớ làm gì!"
Sơn đồng là một con yêu quái trong truyền thuyết của đảo quốc.
Nghe nói mùa đông hà đồng sẽ lên núi, liền sẽ biến thành sơn đồng, đến mùa xuân sẽ quay về sông lần nữa để trở lại thành hà đồng.
Sơn đồng có yêu cầu cực cao đối với rừng núi, phải là rừng núi có âm khí dồi dào, không hề có người ở, đặc biệt sạch sẽ mới được.
Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại, hà đông đã gần như tuyệt chủng, sơn đồng tự nhiên càng hiếm gặp hơn.
Mục đích tôi đến đảo quốc lần này chính là tìm kiếm sơn đồng.
Trên đỉnh đầu sơn đồng có một cái đĩa phẳng, bên trong chứa đầy Sinh Mệnh Chi Thuỷ.
Những giọt nước này sẽ ban cho sơn đồng sức mạnh vô cùng to lớn, khiến chúng lực lưỡng vô song, tốc độ kinh người.
Lúc nước trong đĩa cạn kiệt, sơn đồng liền sẽ chết đi.
Mục đích của tôi lần này chính là lấy một lọ sinh mệnh chi thuỷ, mang về cho sư phụ.
Vốn dĩ cho rằng phải mất một thời gian dài mới có thể tìm thấy sơn đồng, không ngờ vừa mới đến ngày đầu tiên đã bị tôi gặp phải!
Thấy tôi vui vẻ đến mức không thấy mắt đâu, sắc mặt Hạ Mậu Hạo Quảng có phần nghiêm túc.
"Sơn đồng có thể xé xác bò cừu, tính tình cổ quái, có thù tất báo."
"Mặc dù tôi nghĩ các cô có khả năng cao là nhìn nhầm, nhưng nếu thật là sơn đồng, các cô nhất định phải nghe lời tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Nghe đến xé xác bò cừu, Hạ Vỹ Kỳ kêu lên một tiếng yếu ớt, ngã vào trong lòng ngực Hạ Mậu Hạo Quảng.
"A, thật đáng sợ~"
Kiều Mặc Vũ thấy thế, cũng ưm ư một tiếng, dựa vào vai Tống Phỉ Phỉ.
"Thật đáng sợ~ anh phải bảo vệ người ta thật tốt đấy~"
9.
Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ cười đùa vui vẻ, nhưng trong lòng tôi lại không được thoải mái như vậy.
Sơn đồng này thật ra khó đối phó.
Sơn đồng còn nhỏ thì không có đuôi, sơn đồng tuổi tác càng lớn thì cái đuôi càng dài.
Mà theo thời gian, sức mạnh và tốc độ của chúng cũng sẽ tăng thêm gấp bội.
Sơn đồng vừa rồi tuy chỉ thoáng qua, nhưng theo tôi nhìn ra, cái đuôi của nó ít nhất phải dài 2-3 mươi cm.
Dựa theo chiều dài này, sơn đồng này hẳn là phải sống được 100 năm trở lên.
"Ư ..."
Trong rừng sâu tĩnh mịch, gió bắc gào thét rít qua, thổi lá cây xào xạc rung động.
Ánh sáng của đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ trước mắt, ngọn núi sâu rậm rạp như một con thú khổng lồ há miệng, nuốt chửng hết ánh sáng nơi xa.
Mọi người đều cúi đầu đi nghiêm túc, ngay cả Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ cũng không đùa giỡn nữa.
Trong lúc nhất thời không khí có chút nặng nề, Hạ Vỹ Kỳ càng đi càng sợ, cả người hận không thể chui vào trong lòng ngực Hạ Mậu Hạo Quảng.
"Chết tiệt!"
Đi được một đoạn, Tống Phỉ Phỉ ở cuối đoàn đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Tống Phỉ Phỉ không cẩn thận giẫm trúng một cái vòng dây, sợi dây thắt chặt, khiến cô ấy bị treo ngược trên cành cây to.
"Linh Châu! Mau thả tớ xuống!"
Tống Phỉ Phỉ treo ngược trên không trung, cách mặt đất ít nhất hai ba mét.
Hai tay cô ấy múa may lung tung, cố gắng kéo mình sang một bên thân cây.
"Đừng nhúc nhích!"
Tôi vừa định đi lên giúp Tống Phỉ Phỉ, Hạ Mậu Hạo Quảng liền vươn tay ngăn tôi lại.
"Cái bẫy này có thể là do thợ săn ở trong núi trước đây đặt, mà thợ săn đặt bẫy, thông thường đều sẽ không chỉ đặt một cái."
10.
Hạ Mậu Hạo Quảng ngồi xổm xuống, một tay cầm đèn pin, một tay cầm gậy gỗ, cẩn thận khẽ đẩy những chiếc lá khô dày đặc trên mặt đất đi.
Chỉ cần lật vài cái, hai sợi dây thừng thô màu vàng đã lộ ra từ dưới đống lá.
"Hạo Quảng, anh thật là lợi hại! Không có anh thì chúng ta biết phải làm sao!"
"Không hổ là âm dương sư, giỏi hơn rất nhiều người đó!"
Hạ Vỹ Kỳ ôm lấy mặt thổi một hơi, hai mắt toả sáng, thiếu nữ đang tuổi xuân, khiến cho Kiều Mặc Vũ có chút trợn trắng mắt.
"Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi rồi."
Hạ Mậu Hạo Quảng đứng dậy lộ ra một nụ cười thập phần tự tin, gật đầu với tôi và Kiều Mặc Vũ.
Kiều Mặc Vũ bĩu môi, bước chân về phía Tống Phỉ Phỉ.
Theo sát ở phía sau cô ấy, mới đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn từ trên đỉnh đầu.
"Bùm!"
Một tấm lưới khổng lồ rơi xuống đầu, vừa vặn tóm gọn tôi và Kiều Mặc Vũ.
Tôi bị treo lơ lửng giữa không trung, cùng Kiều Mặc Vũ chen chúc nhau.
Lưới treo rất cao, tầm mắt của tôi cũng theo đó mà mở rộng.
Cho nên có thể rõ ràng nhìn thấy một bóng đen mờ ảo ở xa, đang dùng một tốc độ thập phần kinh người lao về phía Hạ Vỹ Kỳ.
"Cẩn thận!"
Hầu như là tôi vừa dứt lời, bóng đen đó đã lao tới trước mặt Hạ Vỹ Kỳ.
Lúc này tôi mới nhìn rõ diện mạo của sơn đồng, lông lá rậm rạp, khuôn mặt dữ tợn, còn có hàm răng giống như rắn hổ mang.
Nó há miệng to gầm lên một tiếng với Hạ Vỹ Kỳ, miệng há đến tận mang tai.
Hạ Vỹ Kỳ nào có từng thấy cảnh tượng này, lập tức sợ đến mức ba hồn bảy phách chạy đi đâu mất.
Cô ta hét lên một tiếng, trực tiếp ném chiếc đèn pin trong tay về phía sơn đồng.
Sơn đồng đang định vươn tay giật lấy chiếc ba lô Hạ Vĩ Kỳ đang đeo sau lưng, không ngờ cô ta sẽ đột nhiên ra tay, vừa vặn trúng ngay tim.
Nó nhảy sang một bên che lại đôi mắt phát ra tiếng kêu giận dữ, toàn thân lông lá dựng lên như mèo.
Sơn đồng là loài vật tính tình hung bạo, có thù tất báo, rất nhớ thù.
Hạ Vỹ Kỳ làm nó bị thương, lúc này lại phiền phức rồi!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK