14.
Người ta nói càng giàu thì càng quý trọng mạng sống, điều này hoàn toàn đúng.
Một người đàn ông trưởng thành như Tề Nam không ngại ngùng mà đi theo một cô gái vào nhà vệ sinh, nhưng Dương Thanh Hàm đứng ở cửa nhà vệ sinh, do dự hồi lâu, cuối cùng ngập ngừng nói:
"Tôi, nếu tôi đóng cửa lại, có phải tôi sẽ chết ở bên trong hay không?"
"Không, thực sự không đến mức đó đâu!"
Một con âm khuyển đã khiến mọi người phải khiếp sợ. Cuối cùng, đám người Tống Phi Phi cũng theo Dương Thanh Hàm vào nhà vệ sinh, may mắn là nhà vệ sinh trong biệt thự này đủ rộng, nếu không tất cả mọi người cùng vào đây thì tôi có khi còn chẳng có chỗ để đứng.
Cả buổi chiều hôm nay, mười người chia nhau thành những cặp đôi và nếu một trong số họ cần đi vệ sinh, khát nước hoặc đói bụng thì những người còn lại đều phải đi theo.
Suốt buổi chiều tôi bị bọn họ quấy rầy đến choáng váng, mất một lúc tôi mới nhớ ra phải đến du thuyền để kiểm tra.
Động cơ của du thuyền bị hỏng, thử mọi cách đều không khởi động được, Tống Phi Phi nhìn một cái rồi nói: "Cái này người bình thường không thể sửa được."
Hòn đảo này là hòn đảo tư nhân được Tề Nam mua lại, không nằm trên hải trình của tàu thuyền thông thường nên thường không có tàu thuyền nào đi qua đây.
Ngoài ra, tất cả điện thoại di động của chúng tôi đều bị ngắt kết nối nên thành ra bây giờ chúng tôi đang bị cô lập với thế giới. Nếu vẫn không tìm ra cách, thì chẳng lẽ phải thực hiện chương trình thực tế sinh tồn nơi đảo hoang sao???
Chiếc ghế sofa chật kín người, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, hi vọng tôi tìm ra giải pháp.
Tôi uống một trái dừa, bỗng nhiên vỗ đùi.
"Có!!!"
"Hòn đảo này đã bị bỏ hoang nhiều năm như vậy, khả năng trên đảo sẽ có cô hồn dã quỷ."
"Mặc dù camera giám sát đã bị hỏng, nhưng những con quỷ chắc chắn sẽ biết trên đảo xảy ra chuyện gì. Ban đêm tôi sẽ triệu hồi mấy con quỷ ra ngoài hỏi thăm, khả năng tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Dương Thanh Hàm sắp khóc, Tề Nam sắc mặt cũng không tốt.
"Có nhất thiết phải dùng phương pháp đáng sợ như vậy không?"
"Có tôi ở đây, mọi người sợ cái gì?"
Sau đó mọi người mới lên tiếng, chỉ là vô tình tiến lại gần nhau hơn, tôi bị họ bao quanh đến mức khiến tôi toát mồ hôi.
Mồ hôi chảy đầy trên trán nên tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Đừng đứng quanh đây nữa. Nóng quá, trong nhà mất điện sao?"
Du thuyền bị hỏng, đường dây điện bị cắt, tất cả đều cho thấy trên đảo đúng là còn có người khác.
Đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
15.
Dương Thanh Hàm chủ động chạy tới mở cửa sổ, luồng gió từ bên ngoài thổi vào làm không khí ngột ngạt trong phòng cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Bây giờ trời vẫn còn rất nóng, chắc phải đến tối thì lũ quỷ đó mới xuất hiện.
Tôi và Tống Phi Phi mỗi người tìm một chiếc ghế tựa thoải mái rồi ngủ thiếp đi, cuối cùng bị Tề Nam đánh thức.
Tề Nam ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc.
"Trời sắp tối rồi. Chúng ta ở bên ngoài không phải sẽ an toàn hơn sao?"
Biệt thự này được trang trí theo phong cách Trung Quốc, kiểu cổ xưa, trông rất đẹp, tất nhiên khi trời tối càng đáng sợ hơn.
Ở một nơi rộng rãi, tầm nhìn chắc chắn sẽ tốt hơn.
Tôi gật đầu rồi dẫn mọi người đến khoảng sân rộng rãi sang trọng của nhà Tề Nam, đồng thời tìm thấy một tủ nến thơm mà anh ta sưu tầm được.
Trăng đen gió cao, ngọn nến bị gió thổi bay lay lắt lập lòe.
Mười người chúng tôi ngồi vây quanh ở trong sân, ở giữa là một đống nến. Trong ánh lửa, sắc mặt mọi người đều có chút quái dị, khó hiểu.
Tôi ôm đầu gối nhìn ngọn lửa lờ mờ, chợt cảm thấy đói.
Đúng như dự đoán, nhà Tề Nam có đầy đủ mọi thứ, tôi nhanh chóng tìm được trong nhà anh ta một chiếc lò nướng lớn, trong tủ đông chứa đầy bò bít tết, sườn cừu và các loại hải sản.
"Nào, nào mọi người, mau ăn đi. Với cái thời tiết thế này, mà không có điện một ngày thì mọi thứ sẽ hỏng hết!"
Tề Nam có chút oán giận nhìn tôi
"Các cô thật sự tới đây để bắt ma quỷ sao? Tôi xem trên TV các đạo sĩ, trước khi bắt ma chẳng phải họ đều thắp hương tắm rửa, mở đàn tế lễ, nhưng các cô lại ở đây ăn thịt nướng?"
Tôi nhấp một ngụm bia và cắn một miếng sườn cừu, vô cùng hài lòng.
"Anh thì biết cái gì. Với đẳng cấp của tôi, mấy cái nghi thức đó cũng chỉ là diễn kịch thôi căn bản không cần thiết!"
Tiệc nướng kéo dài đến gần mười một giờ tối, ăn uống xong tôi yêu cầu mọi người cất lò nướng, rửa tay và chuẩn bị làm việc.
Tôi tùy ý cắt một cành cây, Tống Phi Phi lập tức cầm lấy và bắt đầu xâu tiền giấy lên đó.
Tề Nam kinh hãi nhìn Tống Phi Phi lấy từ trong túi ra một nắm lớn tiền giấy, ngơ ngác.
“Hai người đi đâu cũng mang theo những thứ này à?”
Tôi và Tống Phi Phi gần đây gặp chút rắc rối vì không mang đủ pháp khí nên bây giờ đi đâu chúng tôi cũng luôn mặc cái áo khoác đặc biệt này.
Tôi không đếm nổi bên trong chiếc áo đó may bao nhiêu túi, dù sao tôi cũng có đủ thứ mình cần, ngay cả gạo nếp dùng để trừ tà, mỗi người mang theo 5 cân.
Tất cả mọi thứ được đựng trong túi nhựa hút chân không nên dù có ai đó vô tình rơi xuống nước cũng không sao.
16.
Khi Phi Phi dùng những cành cây trơ trụi xâu xong những tờ tiền thì một lá cờ chiêu hồn đơn giản đã sẵn sàng.
Cậu ấy cầm lá cờ chiêu hồn bằng tay trái rồi dùng tay phải ném một tờ tiền giấy lớn lên không trung.
Tôi cầm một chiếc chuông đồng cổ và bắt đầu niệm chú ngữ.
"Đãng đãng du hồn, hà xử lưu tồn; tam hồn tảo hàng, thất phách lai lâm!"
“Thiên địa môn khai, du hồn tốc lai!!!”
*Mấy câu chú ngữ xin phép để Hán Việt thì sẽ chuẩn hơn.
Tôi vừa lắc chuông vừa bước đi trong Bát Quái trận, tôi phấn khích hét lên thì nhận thấy biểu cảm mọi người nhìn tôi có gì đó không ổn.
Tề Nam thậm chí còn đưa tay ra lau mặt.
"Chết tiệt, đáng sợ quá, tôi sợ đến mức bật khóc..."
Tôi dừng lại xoay người ra chỗ khác thì nhìn thấy một bàn tay nhợt nhạt và gầy gò duỗi ra từ bãi cỏ xanh biếc phẳng lặng.
Đây chỉ là sự khởi đầu, một, hai, ba...
Những bàn tay này liên tục nhô lên khỏi bãi cỏ như cỏ mọc sau mưa vậy.
Đầu tiên là một tay, sau đó là hai tay, rồi đến đầu, thân, chân, cho đến khi toàn thân bò lên khỏi mặt đất.
Tôi đếm được tổng cộng 12 người đang đứng trên bãi cỏ, tất cả đều là những cô gái trẻ.
Quần áo mà những cô gái này đang mặc cũng giống với quần áo của Ngô Tinh Tinh.
Tất cả đều là đồng phục giúp việc màu trắng do chính Tề Nam thiết kế.
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!"
Tề Nam và Chu Bân còn đứng gần nhau lập tức vừa lăn vừa bò trốn sang một bên, vẻ mặt đều lộ rõ sự hoảng sợ và sợ hãi.
"Tôi không thèm dựa vào anh, tên biến thái sát nhân kia, mau tránh xa tôi ra!"
Tề Nam hét vào mặt Chu Bân đến khàn cả giọng
"Lần nào tôi hỏi anh đám người giúp việc kia đi đâu, anh đều nói là do tôi làm họ tức giận nên họ đã bỏ đi! Thì ra anh đã giết bọn họ rồi chôn ở đây! Ahhh, anh điên rồi!"
17.
Chu Bân hét còn lớn hơn Tề Nam:
"Cậu cmn mới chính là hung thủ giết người!!! Kia là Tiểu Bạch, Đào Hoa, Lưu Bình, chẳng phải họ bị chính lời nói của cậu mà bỏ chạy sao?"
Cả hai người họ đều sững sờ một lúc, rồi cuối cùng run rẩy nhìn tôi.
Tôi không có thời gian để ý đến bọn họ, tôi muốn gọi chính là quỷ hồn, tại sao những cô gái này lại lấy thân bò ra ngoài?
Tống Phi Phi cũng có vẻ kinh ngạc.
"Linh Châu, thuật chiêu hồn của cậu còn có thể triệu hồi cả xác chết à. Việc này với việc chiêu mộ xác chết ở Tương Tây có giống nhau không?"
Tôi bước đến gần cô gái đứng gần tôi nhất, cô gái này trông khoảng 30 tuổi, khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô ấy đã chết lâu như vậy rồi nhưng trên người không hề có dấu hiệu thối rữa mà chỉ có làn da hơi xanh.
Tôi vén mái tóc rối bù của cô ấy sang một bên, đè mạnh vào ấn đường của cô ấy, quả nhiên tôi đã chạm vào một vật gì đó cứng cứng.
“Đây là thất tinh phong hồn đinh sao.”
Sau khi giết người kẻ sát nhân sợ quỷ hồn tìm mình đòi mạng nên hắn đã dùng thất tinh phong hồn đinh (dùng đinh bảy sao đóng đinh phong ấn) đem hồn phách của người đó mãi mãi phong ấn trong cơ thể.
Những xác chết bị thất tinh phong hồn đinh phong ấn sẽ không bị thối rữa, cũng không được đầu thai, hồn phách của họ sẽ bị mắc kẹt trong cơ thể này mãi mãi.
Điều chờ đợi họ là sự cô đơn vĩnh viễn và bóng tối vô tận.
Bạch Huy, m Đường, Đàm Trung, Khúc Trì...
Tôi đưa tay ấn vào bảy huyệt đạo lớn trên cơ thể cô gái, không còn nghi ngờ gì nữa chính là thất tinh phong hồn đinh.
Tống Phi Phi có chút tò mò, cậu ấy đi đến trước mặt một cô gái học theo tôi sờ vào ấn đường.
“Cái thất tinh phong hồn đinh này làm bằng đinh sắt hay là đinh gỗ đào?”
Trong chớp nhoáng, tôi thấy rùng mình.
"Phi Phi cẩn thận!!!"
Vị trí quen thuộc, lời thoại quen thuộc, ở tình huống lần trước, tên ngốc Tống Phi Phi này đã bị thương như thế.
Đúng như dự đoán, xác chết nữ đứng dậy, giơ dao găm trong tay đâm thẳng vào ngực Tống Phi Phi.
Phi Phi, tò mò là hại thân đó.
18.
Tống Phi Phi rất nhanh né sang một bên, con dao găm chém dọc theo vai, xé toạc quần áo, cậu ấy bắt đầu lấy gạo nếp trên người rồi ném ra ngoài.
Ba trong số 12 thi thể vẫn đứng vững cũng đang chuyển động.
Vị trí của họ chính xác là hình một “chiếc đinh”, bao quanh ba mặt của Tống Phi Phi.
Những tên sát thủ này thực sự đã cải trang thành xác chết, chúng không chỉ biết rằng có xác chết được chôn trong vườn, chúng còn biết đêm nay tôi sẽ chiêu hồn.
Tôi bị sốc, nhưng tay vẫn không ngừng chuyển động.
Nhìn thoáng qua có vẻ những tên sát thủ này đã được huấn luyện bài bản, động tác sạch sẽ và gọn gàng, xuống tay không lưu tình, mỗi chiêu thức đều là một chiêu hiểm.
Nhìn những động tác này có chút giống một nhóm lính đánh thuê.
Sau khi tôi hạ gục một cô gái chỉ bằng một chiêu, Tống Phi Phi cũng đá bay một cô gái khác.
Do lần trước bị cương thi làm bị thương nên cậu ấy xấu hổ đến mức ngay cả khi đi vệ sinh cũng luyện tập đứng tấn vì vậy trong thời gian này võ công tiến bộ rất nhanh.
Những tên lính đánh thuê này không có hứng thú đánh nhau, sau khi nhìn thấy không thể làm Tống Phi Phi bị thương, bọn chúng cùng nhau ra hiệu, nhanh chóng nhảy ra khỏi sân rồi bỏ chạy.
Tôi bước nhanh lấy đà leo lên bức tường trong sân và thấy rằng tất cả bọn chúng đều đang chạy về phía bên kia của hòn đảo.
Suy đoán trước đó là đúng, ở phía bên kia hòn đảo có người. Tôi không thể bỏ rơi mọi người ở trong sân mà đuổi theo bọn chúng nên chỉ có thể dặn lòng là dừng lại.
Tề Nam và những người khác bị dọa cho ngây người.
"Trời ạ, vừa rồi là phim kinh dị, hiện tại là phim võ thuật, chuyện gì đang xảy ra thế này!"
Tống Phi Phi từ dưới đất ngồi dậy, lạnh lùng mà hất tóc.
“Không có gì đâu, tôi chỉ là mỗi ngày đều bị đuổi giết. Rắc rối của người có tiền chỉ đơn giản thế thôi.”
Tề Nam và những người khác ngay lập tức bị ấn tượng, tất cả đều nhìn Tống Phi Phi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và kính sợ.
Tôi không khỏi trợn mắt, đàn ông đến khi chết đều là con trai, Phi Phi có cần phải thể hiện đến mức đó không.
"Được rồi, đừng tự mãn nữa, nếu không có bao gạo nếp kia, trên vai của cậu đã có thêm một cái lỗ rồi đấy."
“Mau tới giúp mình rút những chiếc đinh gỗ đào này ra.”
19.
Sau khi những chiếc đinh gỗ đào được rút ra, một mùi xác chết cực kỳ nồng nặc lập tức tràn ngập trong sân.
Những xác chết đó cũng khô héo hư thối, giống như những bông hoa tươi nhanh chóng héo tàn, trong nháy mắt không còn nhận ra hình dáng.
Tám quỷ hồn thoát ra từ xác chết, phát ra những tiếng khóc vô cùng chói tai.
Tề Nam và những người khác đều bịt tai lại với vẻ mặt đau đớn. Đây mới chính là quỷ khóc, ai nghe thấy tiếng quỷ khóc đều sẽ gặp xui xẻo trong ba năm.
Chờ cho quỷ hồn khóc xong, tôi bước đến gần họ, rung chuông và bắt đầu hỏi từng câu hỏi một.
"Có hai người đàn ông đang ẩn náu trên hòn đảo này, trông họ rất hung dữ!"
"Hình như họ là những phạm nhân chạy trốn, không biết đã sống trên đảo này bao nhiêu năm rồi!”
"Một trong số họ trông giống người Myanmar, nhưng anh ta có thể nói tiếng Trung Quốc còn biết sử dụng tà thuật!"
Không biết mấy người Tề Nam là xui xẻo hay may mắn nữa.
Hai phạm nhân chạy trốn cùng sống trên hòn đảo này, mỗi ngày bọn chúng đều rình mò cuộc sống của gia đình Tề Nam. Chờ Tề Nam và Chu Bân rời đi, chỉ còn lại cô giúp việc trẻ tuổi, bọn chúng trói cô gái vào một hang động, chơi chán rồi giết chết, lại chờ đợi mấy người Tề Nam quay về tuyển người mới.
Hơn nữa, chúng còn lấy đi điện thoại di động của các cô gái và thường xuyên gửi tin nhắn về cho gia đình, nên dù các cô gái đã chết lâu như vậy rồi mà gia đình cũng không tìm kiếm.
Người giúp việc toàn thời gian không có nhiều thời gian về nhà, có người ở nhà chính mấy năm không về nhà là chuyện bình thường.
Người nhà các cô gái không có chút nghi ngờ, mấy người Tề Nam cũng không biết gì về việc này.
Sau khi nghe những lời này của nữ quỷ, mấy người Tề Nam đều chết lặng.
Anh ta và Chu Bân nhìn nhau, sau đó đột nhiên xua tay, há to miệng.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, những cô gái này đều bị pháp sư giết chết, nhưng còn Tiểu Bắc thì sao?
Cũng không thể là tà thuật sư Myanmar kia giở trò, hắn không cần phải tốn công sức như vậy để giết Tề Nam.
Như vậy, trên đảo thật ra có ba nhóm người, một nhóm muốn giết Tống Phi Phi, một nhóm muốn giết Tề Nam, và hai phạm nhân chạy trốn cực kỳ nguy hiểm?
Tôi gãi đầu, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK