• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7.

"Ah!"

Tề Nam hét lên một tiếng, ném con chó trên tay lên bàn rồi cả người và ghế đều nặng nề ngã về phía sau.

Tôi vươn tay đem con chó ôm vào lòng, xem ra hôm nay đã là ngày thứ chín của âm khuyển, thật sự là hiếm có.

Những con chó bình thường trong vòng ba ngày đầu sau khi biến thành âm khuyển thường sẽ lựa chọn cắn lại chủ nhân của mình, bởi vì sát ý đã khắc sâu vào xương máu của chúng, giống như có hàng trăm móng vuốt cào nát trái tim, hàng nghìn con côn trùng đang gặm nhấm xương cốt của chúng.

Chỉ khi giết người rồi ăn thịt thì nỗi đau và sự thôi thúc muốn được gặm nhấm xương cốt này mới có thể kết thúc.

Nhưng chú Chihuahua này có thể kiên trì được 9 ngày bất chấp cơn đau dữ dội, chắc hẳn nó rất yêu chủ nhân của mình.

Tề Nam này trông không phải người tốt lành gì, không ngờ lại nuôi được một con chó tốt như vậy.

Sau khi Tề Nam xấu hổ đứng dậy khỏi mặt đất, việc đầu tiên anh ta làm chính là lo lắng ôm lấy con chó của mình.

"Tiểu Bắc, ngươi không sao chứ?"

Bàn tay của anh ta duỗi ra giơ lên trong không trung, giống như muốn bước tới nhưng lại không dám.

Tôi vuốt ve trên lưng chú chó con và nhìn Tề Nam bằng một con mắt khác

"Chắc hẳn anh đã nuôi chú chó này được 10 năm rồi phải không."

Chỉ những chú chó trên 10 tuổi mới có được tâm tính và tính kiềm chế mạnh mẽ như vậy.

“Một khi chú chó ngoan biến thành âm khuyển mà thành công ăn thịt được chủ nhân của mình thì nó sẽ lựa chọn tuyệt thực mà chết.”

“Bởi vì bọn nó không thể chấp nhận được việc chính nó đã giết chủ nhân của mình.”

" m khuyển không đáng sợ, đáng sợ chính là lòng người. Không ai đề phòng với thú cưng của mình cả. Con chó này của anh, ai là người cho nó ăn?"

Tề Nam nghe xong lập tức quay người lại, nhìn chằm chằm vào bạn trai mình, Chu Bân.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Chu Bân, với sự ngạc nhiên, có cả sự hoài nghi, cùng với sợ hãi.

Thấy mọi người nghi ngờ mình, khuôn mặt Chu Bân đỏ bừng lo lắng

"Ý của cô là gì? Tề Nam, em đang nghi ngờ anh sao?"

"Em cmn bị bệnh à? Nhà chúng ta thuê hai người giúp việc đó!!!"

8.

Tống Phi Phi đứng lên, nghiêm mặt nói với Tề Nam:

"Hai người giúp việc và Chu Bân đều đáng nghi. Vì Chu Bân có thể mua chuộc được họ. Ngoài ra, anh nghĩ lại xem mình có đắc tội với ai nữa không?"

Tề Nam cúi đầu, lâm vào trầm tư.

"Lần trước Chu Bân có mời bạn bè đến nhà chơi, tôi thấy họ xấu xí nên đuổi họ đi."

"Tháng trước đi thảm đỏ, tôi đã chế giễu một nữ nghệ sĩ ăn mặc như gà tây hói, khiến fans của cô ấy tức giận."

"Tuần trước tôi có kết nối với một KOL nổi tiếng, đúng lúc cô ta đang quảng cáo sản phẩm của chính mình. Tôi nói rằng cái đó vừa ăn không ngon lại còn đắt, chỉ có ai bị điên mới mua nó, ngay lập tức cô ta bị tụt mất 500k lượt theo dõi.

"Hôm qua tôi......"

Tôi xua tay tỏ vẻ chán ghét.

"Im mồm đi đừng có nói nữa."

Chu Bân nhìn tôi cười gượng.

“Nếu không, cô nghĩ tại sao chúng tôi phải mua một hòn đảo riêng để ở? Đó là bởi vì dù em ấy sống ở bất cứ đâu thì đều xung đột với mọi người. Ngày trước khi còn sống ở chung cư thì cãi nhau với quản lý tòa nhà, cãi sang cả hàng xóm xung quanh, đến cả nhân viên bảo vệ cũng không để yên. Chúng tôi thực sự không còn cách nào khác.. ...."

Phạm vi những người tình nghi quá rộng. Tề Nam xấu tính, mồm miệng xấu xa chuyên nói lời cay nghiệt, hai người giúp việc một người phụ trách nấu ăn, một người phụ trách dọn dẹp vệ sinh hàng ngày.

Đặc biệt là người giúp việc làm công việc dọn dẹp vệ sinh, hình như tên là Ngô Tinh Tinh, năm nay cũng tầm 27-28 tuổi rồi nhưng ngày nào cũng bị Tề Nam chế nhạo, mỉa mai.

Anh ta khinh thường cô ấy đến từ nông thôn, tay chân vụng về cái gì cũng không biết làm.

Anh ta chê bai vẻ ngoài quê mùa của cô ấy, những cái vòng đeo trên cổ nối lại với nhau có thể vòng được ba vòng quanh trái đất.

Cho dù không có chỉ thị của Chu Bân thì hai người giúp việc này vẫn có đủ động cơ để giết người.

Một bữa tiệc vui vẻ bỗng chốc biến thành một tiết mục giết người trên đảo và mục tiêu là phải tìm ra kẻ sát nhân trong số những vị khách mời này.

Dương Thanh Hàm do dự hết lần này đến lần khác, yếu ớt giơ tay lên.

"Tôi thực sự rất sợ ma. Anh Chu, đây là chuyện riêng của nhà anh, tôi có thể về nhà trước được không?"

“Ừm, nói thế nào nhỉ, việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết được đúng không?”

9.

Sau khi Dương Thanh Hàm nói xong, những khách mời nổi tiếng trên mạng khác đến dự tiệc cũng đứng ngồi không yên.

"Đúng đúng, Dương Thanh Hàm nói đúng, anh Chu, chúng tôi không nên can thiệp vào chuyện gia đình của anh."

"Tôi chợt nhớ ra tối nay mình có một hợp đồng quan trọng phải ký. Anh Chu, tôi cũng phải về trước."

"Tôi, vợ tôi vừa gọi điện nói con bị bệnh, tôi phải đi ngay!"

Tề Nam bực mình hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện đầy vẻ khinh thường.

"Cút cút, cút hết. Thấy có lợi thì chạy đến còn nhanh hơn cả chó. Bây giờ vừa xảy ra chuyện thì, hahaha, một người ~"

Đương nhiên, tôi và Tống Phi Phi sẽ không rời đi, Tề Nam yêu chó như mạng, khi nghe tin con chó quý giá của mình có thể chết, anh ta thậm chí còn không quan tâm đến cái chết sắp xảy ra với mình.

Anh ta hào phóng chuyển cho tôi một triệu nhân dân tệ nói đó là khoản đặt cọc, nếu mọi việc được xử lý ổn thoả anh ta sẽ chuyển thêm hai triệu nhân dân tệ nữa.

Nhận được tiền là tôi thấy anh ta thuận mắt hơn một chút rồi, anh ta đâu phải là người mồm miệng xấu xa chuyên nói lời cay nghiệt, chỉ là có hơi thẳng thắn chút thôi.

Chu Bân bất đắc dĩ nhìn Tề Nam một cái, dẫn mọi người ra khỏi nhà đi đến bến tàu.

Trên hòn đảo này có một bến tàu đơn giản, để thuận tiện cho việc ra vào đảo, gia đình Tề Nam đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc du thuyền, chúng tôi vừa đến đây trên chiếc du thuyền sang trọng đó.

Mọi người vừa rời đi, Tề Nam lập tức đi tới, cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ghé vào tai tôi thận trọng nói:

"Linh Châu, tôi nghi ngờ người muốn giết tôi chính là người giúp việc phụ trách việc nấu ăn hàng ngày, dì Trương."

Tề Nam kể rằng mấy ngày trước anh ta đã nhìn thấy dì Trương lén lau nước mắt trong vườn, nghe thấy dì Trương vừa khóc lóc vừa kể chuyện cho Chu Bân, nói rằng con trai dì ấy sang Myanmar đánh bạc, thua đến cả triệu hiện tại đang bị giam trong một nhà tù ở dưới nước.

Chồng của dì muốn con trai phải chịu chút đau khổ nên không muốn trả số tiền thua bạc đấy muốn thằng con trai phải ở lại trong nhà tù.

Nhưng dì lại thương con trai nên ngày nào cũng cãi vã với chồng về chuyện đó.

"Cô có nghĩ rằng có khả năng kẻ thù của tôi trả tiền để dì Trương làm việc cho họ không? Tiểu Bắc một ngày ăn ba bữa cộng với bữa ăn nhẹ, một bữa trà chiều và bữa tối, tất cả đều do dì Trương phụ trách nấu nướng."

"Anh nói cái gì cơ?"

10.

Thấy tôi có chút kinh ngạc, Tề Nam lại tiếp tục phân tích những điểm đáng ngờ của dì Trương. Tôi kéo anh ta ra và giận dữ trừng mắt nhìn Tống Phi Phi

“Lần trước mình ở nhà cậu, sao dì giúp việc không chuẩn bị cho mình một ngày sáu bữa!!!”

Tống Phi Phi trợn tròn mắt.

"Bởi vì mình đang giảm cân!"

Tề Nam nghiến răng nghiến lợi, chống tay lên hông và trừng mắt nhìn chúng tôi.

"Tôi đã trả tiền rồi, các cô có thể nghiêm túc nghe kỹ tôi phân tích được không!!!"

Ba người đang ầm ĩ thì Chu Bân quay lại với vẻ mặt tái nhợt cùng với khuôn mặt tuyệt vọng của mọi người.

Sắc mặt Dương Thanh Hàm tái nhợt lao đến bên cạnh tôi, sau đó nắm chặt lấy cánh tay tôi không chịu buông, ước gì có thể treo cả người lên người tôi.

"Uuuuuuu, Linh Châu, du thuyền bị ai đó phá hỏng rồi, bây giờ tất cả mọi người đều bị mắc kẹt trên hòn đảo này!"

Chu Bân ngồi xuống ghế sofa xoa mặt, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

"Ngoài chúng ta ra, trên hòn đảo này còn có những người khác..."

"Ngoài ra, tất cả các điện thoại di động đều đột nhiên mất tín hiệu."

Bữa tiệc riêng tư bỗng chốc biến thành cuộc sinh tồn trên đảo hoang, một pháp sư vô danh, một con âm khuyển có thể tấn công và làm tổn thương con người bất cứ lúc nào, cùng một nhóm người xấu xa ẩn sau khuôn mặt hiền lành.

Đúng là kích thích quá đị, tôi đưa tay ra và vỗ nhẹ vào đầu Tiểu Bắc.

"Nhà anh có dây dắt chó không hay thứ gì gần như thế không? Trước tiên bịt miệng tiểu tử này lại đã, tôi phải mang nó về nhà rồi từ từ loại bỏ độc của âm khuyển trong người nó."

Tiểu Bắc không chịu đội mũ trùm đầu, Tề Nam cũng không dám lại gần, nếu anh ta lại gần là Tiểu Bắc nhe răng ra dọa anh ta.

Nhìn thấy chú chó yêu quý của mình đau đớn như vậy, trái tim Tề Nam như tan nát.

“Cô có cách nào giúp nó bớt khó chịu hơn không?”

Cho dù anh ta không hỏi tôi thì tôi cũng sẽ giúp Tiểu Bắc giảm bớt sự khó chịu, đây là một con chó tốt hiếm có, tôi cũng không nỡ để nó phải chịu đau khổ.

Sau khi lấy trong túi ra một sợi dây màu đỏ rồi buộc vào chân Tiểu Bắc thì nó lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.

11.

Mọi người tò mò nhìn sợi dây đỏ, tôi mỉm cười, giơ nắm sợi dây đỏ trong tay lên lắc lắc.

"Mọi người tới xem đi. Nhìn này đây sợi dây này gọi vòng tay đuổi quỷ."

"Lõi dây được làm bằng chó đen mịn, à nhầm, được chế tác từ gân đen. Nhìn thì mỏng nhưng lại cực kỳ dai."

"Màu đỏ này được nhuộm bằng loại chu sa tốt nhất. Sau khi làm xong, mỗi ngày phải được đem phơi nắng giữa buổi trưa vào ngày hạ chí lúc nhiệt độ cao nhất liên tiếp trong 9 ngày. Đây là sợi dây phòng thân xua đuổi tà ma, đem lại bình an!"

"Đồ tốt như vậy không thể chỉ có 99 hay 299 tệ đúng không, chỉ cần có 39999 tệ thôi, không phải là quá hời sao?"

Dương Thanh Hàm chớp đôi mắt to vài lần rồi ngây thơ nhìn tôi.

“N-nhưng, cửa hàng của cô chỉ bán 688 tệ thôi mà?”

Tôi trừng mắt liếc nhìn cô ấy, không biết nói thay thì thôi lại còn muốn vạch trần tôi, đây chắc chắn là anti fan chứ không phải fan rồi.

Tống Phi Phi hắng giọng:

"Mọi người nhìn cái gì hả? Chúng tôi chỉ mang theo có 8 cái, một cái là cho Tiểu Bắc. Ở đây có 8 người, không nhanh là hết slot!"

Trong phòng này, ngoài tôi và Tống Phi Phi, mấy người Dương Thanh Hàm thì còn có bốn người nhà Tề Nam, bốn KOL nổi tiếng nữa, tổng cộng vừa đủ 8 người.

Lúc này mọi người đã tập trung đầy đủ trong phòng, khi nghe tin không còn đủ 8 sợi dây đỏ, thì người giúp việc của Tề Nam là Ngô Tinh Tinh là người đầu tiên giơ tay.

Ngô Tinh Tinh nhìn thấy tất cả chúng tôi đang nhìn cô ấy, cô ấy có chút lo lắng dùng tay gạt vài lọn tóc.

"Tôi, tôi, mấy năm qua có tiết kiệm được một chút tiền, tôi sẵn sàng mua một sợi dây đỏ. Tôi, tôi sợ ma..."

Càng nói thì giọng cô ấy càng nhỏ đầu cũng cúi càng thấp.

Cô gái này có vẻ mắc hội chứng sợ xã hội, không tự tin khi đứng ở nơi đông người như thế này, cảm giác như cô ấy muốn đào một cái hố để mà chui xuống vậy.

Bây giờ đối với những KOL nổi tiếng, giữa sự sống và cái chết thì hàng chục nghìn tệ chỉ là chuyện con số mà thôi.

Mặc dù mọi người có chút không hài lòng với mức giá quá cao của tôi nhưng họ đều chấp nhận, ghi tạm giấy nợ để mua sợi dây đỏ này.

Cuối cùng, người duy nhất không mua gì chính là dì phụ trách nấu ăn, dì Trương.

12.

Tôi cố tình nâng giá sợi dây đỏ này lên rất cao, người đầu tiên mua và người không mua đều đáng nghi.

Ngô Tinh Tinh rõ ràng không có tiền, nhưng cô ấy vẫn mạnh dạn để mua nó, có lẽ cô ấy muốn chứng minh rằng mình không phải là pháp sư và cũng không mang theo những vật không sạch sẽ bên người.

Những người ở độ tuổi của dì Trương là những người mê tín nhất, khi nghe tôi nói về sợi dây đỏ, dì đã rất phấn khích dù rất muốn nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi không mua.

Có thể dì ấy muốn tiết kiệm tiền cho con trai, hoặc có thể dì sắp tiếp xúc với những vật không sạch sẽ nên không dám đeo sợi dây đỏ.

Tôi gãi đầu, cảm thấy mọi chuyện dường như đã có chút tiến triển nhưng dường như vẫn đang dậm chân tại chỗ.

Tôi chỉ là một đạo sĩ, sao anh ta lại ép tôi làm Sherlock Holmes vậy...

Để đảm bảo an toàn, tôi yêu cầu tất cả mọi người đều phải ở cùng nhau, ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải có người đi cùng.

Nhà Tề Nam có trang bị camera giám sát, khi anh ta dẫn chúng tôi đến phòng máy tính kiểm tra thì chúng tôi phát hiện camera giám sát đã bị phá hủy từ lâu.

Dương Thanh Hàm lấy hết can đảm để nhìn anh ta.

"Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta tới đây, kẻ phá hoại camera giám sát với kẻ cho chó ăn thức ăn không sạch sẽ, tôi nghĩ hiềm nghi lớn nhất vẫn là ở ba người nhà anh Chu thôi."

Khi nghe thấy những gì Dương Thanh Hàm nói, Ngô Tinh Tinh đã bật khóc.

“Mặc dù ông chủ Tề thường xuyên chửi mắng tôi nhưng lương của tôi là 20.000 tệ một tháng. Tôi từng là công nhân trong một nhà máy điện tử, công việc bận bù đầu làm việc chăm chỉ đến đâu thì mức lương cũng chưa đến 200 tệ một ngày, chưa kể mỗi ngày còn phải làm mười mấy giờ liền.”

"Tôi, tôi sẽ không bao giờ giết ông chủ Tề..."

Dì Trương cũng điên cuồng gật đầu.

"Đúng rồi! Làm việc ở đây không chỉ có cơm ăn, nhà tốt để ở mà mỗi tháng tôi còn được trả lương cao như vậy, có nằm mơ tôi cũng có thể cười sung sướng được. Ông chủ mắng là chuyện bình thường dù sao ngày trước ở nhà cũng phải làm những công việc như ở đây mà vẫn bị mẹ chồng chửi, còn bị chồng đánh đập nữa.

Những lời này đều rất có lý!

Tất cả chúng tôi đều quay lại nhìn Chu Bân, anh ta chỉ biết thở dài.

"Tài khoản cá nhân của tôi dùng để chia sẻ về cuộc sống thường ngày của A Nam và tôi. Một quảng cáo sẽ có giá khởi điểm là 500.000 nhân dân tệ."

"Nếu A Nam xảy ra chuyện, tôi sẽ quay video với ai? Thật ra, nếu tôi rời bỏ A Nam thì sẽ không có ai chú ý đến tôi cả."

Tôi gật đầu, đây là sự thật, mặc dù Tề Nam là người mồm miệng xấu xa, ừm nhầm, thẳng thắn, nhưng anh ta đẹp trai, có mắt nhìn cộng với hiện tại có đến hàng chục triệu người theo dõi trên mỗi nền tảng mạng xã hội.

Có thể nói fans hâm mộ của Chu Bân có bây giờ đều là nhờ Tề Nam mang đến. Bất cứ ai ở bên Tề Nam đều trở nên nổi tiếng.

Có vẻ như ba người này không có động cơ phạm tội!

13.

Tống Phi Phi khoanh tay, nhìn từ trên xuống dưới ba người một hồi, dường như đang tra tấn linh hồn mọi người:

"Chẳng lẽ trên hòn đảo này thật sự có người thứ năm sinh sống?"

Cậu ấy vừa nói xong, mấy người nhà Tề Nam đều tái mặt.

Hòn đảo này không nhỏ, biệt thự được xây cách bờ biển không xa. Ở phía bên kia của hòn đảo có một ngọn đồi được bao phủ bởi những cây nhiệt đới tươi tốt.

Đừng nói giấu được một người, thậm chí có thể giấu được hàng chục người cũng không có gì là lạ.

Mọi người há hốc mồm, Tề Nam sợ hãi lùi về phía Chu Bân, dì Trương và Ngô Tinh Tinh dựa vào nhau gần đến mức như thể muốn ôm nhau vậy.

Tôi gãi đầu bực bội, nghĩ đến việc Tống Phi Phi đang gặp nguy hiểm, khiến tôi càng thêm mệt mỏi.

Nơi này không chỉ có người muốn giết Tề Nam, còn có người muốn giết Tống Phi Phi.

Vậy câu hỏi đặt ra là những kẻ sát nhân này là cùng một nhóm hay là hai nhóm người khác nhau?

"Huhuhuhu…uuu….., tôi thực sự rất sợ hãi. Mỗi lần sợ hãi thì tôi đều buồn đi vệ sinh. Có ai có thể đi cùng tôi vào nhà vệ sinh được không?"

Dương Thanh Hàm nhìn chúng tôi một cách đáng thương, cô ấy co quắp siết chặt hai chân lại, có vẻ như đã kìm nén rất lâu.

"Để tôi đi cùng với cô."

"KHÔNG!"

Ngay khi tôi vừa dứt lời gần như mọi người trong phòng đều đồng loạt phản đối.

Tề Nam nhìn tôi với ánh mắt chờ mong

"Tôi đã trả tiền để cô bảo vệ tôi nên cô phải ở gần tôi."

Những người khác gật đầu tuyệt vọng.

"Cô đi rồi chúng tôi rất sợ hãi!"

Tôi nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài ngôi nhà, đây là một hòn đảo nhiệt đới nên trời tối khá muộn.

Chắc chỉ khoảng ba giờ chiều, mặt trời đã lên cao, ánh đèn trong biệt thự sáng rực, nhìn qua thì chẳng chút nào ăn nhập với sự ma quái quỷ dị cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK