• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7.

"Rẹt!"

Tôi, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Hạo Ngôn. Cậu ta lúng túng nhìn chúng tôi một cái, rồi lập tức cúi đầu giả chết.

Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ đã gần như phát điên rồi, nhưng chúng tôi đang tìm kiếm manh mối về Cổ Vương ở tộc Hắc Cổ này, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Giang Hạo Ngôn rụt cổ đi ở phía trước, chúng tôi vừa định đi theo thì Lê Thụ lại ngăn cản chúng tôi lại.

Hắn giơ đao để ngang trước ngực tôi, ánh mắt đều là khinh bỉ:

"Thật chưa thấy bàn bà không biết phép tắc như thế bao giờ!"

"Đàn bà chỉ có thể đi ở bên lề đường, đường giữa là của đàn ông!"

"Két két két két~"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi nghiến răng đến ken két, Giang Hạo Ngôn gần như muốn khóc:

"Anh em tốt, để em đi bên lề nhé, em thích đi bên lề, cầu xin anh!"

Đối với Giang Hạo Ngôn yếu đuối như vậy, Lê Thụ hận không thể rèn sắt không thành thép.

Trên đường đi, hắn liên tục lải nhải với Giang Hạo Ngôn, nói đàn bà sinh ra đã thấp hèn, trên người mang theo đen đủi.

Chỉ khi áp chế được bọn họ, mới không ảnh hưởng đến vận may của bản thân.

Hắn còn nói mấy kẻ nhu nhược như Giang Hạo Ngôn, ở làng bọn họ sẽ bị người khác khinh thường.

Tôi tức đến mức đầu bốc khói, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng có vẻ như sắp ngất đi.

Lúc đi được nửa đường, người dân trong làng nhìn thấy mấy người chúng tôi, sắc mặt thay đổi.

Trong số đó, một ông lão gầy gò mái tóc bạc trắng thậm chí còn quát lớn với Lê Thụ:

"Lê Thụ, chúng ta đang đào giếng, sao cháu dám dẫn theo đàn bà đi ngang qua đây? Mau dừng lại!"

Lê Thụ hối hận liên tục lùi về phía sau. Hắn cúi xuống chào ông lão, giọng nói tràn ngập áy náy:

"Chú, là do cháu hồ đồ! Cháu sẽ dẫn bọn họ đi đường khác ngay!"

Giang Hạo Ngôn tò mò nhìn ông lão kia, thuận miệng hỏi một câu:

"Đào giếng là không được phép có đàn bà đi ngang qua sao?"

Mọi người trong làng nghe được lời này đều có chút ngạc nhiên, ông già kia thậm chí còn khó chịu trừng mắt nhìn cậu ta:

"Đàn bà mang vận xui, nếu bị bọn họ gặp khi đang đào giếng, giếng sẽ không có nước, cậu là người ngoại tỉnh mà cũng không biết đạo lý này sao?"

"Bùng!"

Trong đầu tôi chợt đứt một sợi dây, tôi không thể nhịn được nữa mà nhảy dựng lên, vung tay tát vào đầu ông lão:

"Ông nói vận xui cái con khỉ!"

Kiều Mặc Vũ cũng là một chân đá người bên cạnh ngã lăn xuống đất, quay đầu hét lớn một tiếng với Tống Phi Phi:

"Tống Phi Phi! Hôm nay chúng ta sẽ đem toàn bộ người Thiên Bồ Tát đánh cho một trận!"

Sắc mặt Giang Hạo Ngôn trắng bệch đứng một bên, hối hận tự vả vào miệng mình:

"Ai bảo mày nói nhiều! Ai bảo mày nói nhiều!"

8.

Ông lão đó bị tôi đập đầu, như bị sét đánh vậy, đứng ngây ra tại chỗ.

Những người khác cũng đều bị biến cố này làm cho kinh sợ, hồi lâu không ai phản ứng lại.

Thừa cơ hội này tôi vung tay, bước chân theo bước Thiên Cương, như con rồng bay lượn ẩn hiện giữa đám người.

“Phập!"

"Phập!"

"Phập phập phập!"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng không hề kém cạnh, đặc biệt là Kiều Mặc Vũ, ả này vừa rồi tích tụ một bụng tức giận, lần này bùng nổ, lập tức giống như con chó hoang bị đứt dây xích:

"Mày mới xui xẻo!"

"Mày mới thấp hèn!"

"Mày mới hèn hạ!"

Tống Phi Phi vừa đánh vừa chửi, đánh một người mắng một câu, sắc mặt vì kích động mà đỏ bừng, triệu chứng giống như bị ngộ độc nấm trước đây 70%.

"Các cô ! Xin ba người thu hồi thần thông đi!"

Giang Hạo Ngôn đứng bên cạnh cố gắng ngăn cản, nhưng bị tôi đẩy một cái lảo đảo lùi ra sau, hai tay chắp lại cao qua đỉnh đầu dốc sức liều mạng vái lạy.

Người của tộc Hắc cổ nhìn thì cao to, nhưng dường như đầu óc không được tốt lắm.

Những người bị chúng tôi đánh đều không nhúc nhích như bị điểm huyệt, đánh nhau thật không tốn chút sức nào.

"Bụp!"

Cú đánh cuối cùng, tôi là nhảy lên một tảng đá rồi đánh xuống, gã Lê Thụ này vóc dáng quá cao, tôi ước tính phải hơn một mét chín.

Đánh xong một vòng người, tôi hài lòng thu tay lại, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Người ta nói phụ nữ không được tức giận, lùi một bước để ngăn ngừa ung thư vú và u nang buồng trứng, thật sự là không lừa tôi!

Lê Thụ bị tôi đánh xong, cũng giống như những người khác, đứng ngây ra tại chỗ.

Hắn thất thần dùng tay sờ sờ đỉnh đầu,sau đó hai mắt mở to nhìn chằm chằm bàn tay to như chiếc quạt của mình.

Sau một lúc lâu, Lê Thụ đột nhiên giơ cao thanh đao trong tay, "bịch" một tiếng quỳ gối xuống đất, giọng nói thê lương mà tuyệt vọng:

"Nhục nhã ê chề! Phải rửa bằng máu!"

9.

Không ổn! Bọn họ thực sự muốn động tay rồi!

Tôi và Kiều Mặc Vũ liếc nhau, hai người lập tức lưng tựa lưng chuẩn bị tư thế phòng thủ, đồng thời bao quanh Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn ở giữa.

Những cây đao găm này thân đao cực mỏng, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn qua là biết đã được mài sắc.

Trước đó quả thực là chúng tôi quá nóng vội rồi, mà bây giờ, lập tức sắp phải đối mặt với một trận chiến ác liệt.

"A!"

Lê Thụ hét lên một tiếng giơ con dao găm lên cao, rồi nhắm ngay cổ mình dùng sức chém xuống.

Ừ?

Ơ, ơ, không đúng rồi!

Động tác Lê Thụ quá nhanh, tôi không kịp suy tư nữa, chỉ có thể bổ nhào qua hất văng con đao của hắn, sau đó gắt gao ôm chặt hắn trong ngực:

"Đao hạ lưu nhân!"

Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ đứng ở một bên, tròng mắt muốn lồi ra ngoài.

Sau khi Lê Thụ mở lời, bên người liên tiếp vang lên một mảnh giọng đàn ông to rõ ràng:

"Nhục nhã ê chề! Phải rửa bằng máu!"

Chết tiệt! Bộ bị bệnh rồi hả!

Người tộc Hắc Cổ này là sao vậy, không những giống người Di mà còn giống người Tiểu Nhật Tử nữa!

Vì cái gì một lời không hợp liền muốn cắt cổ vậy chứ?

Lúc trước oánh nhau vui bao nhiêu, bây giờ hối hận bấy nhiêu.

Xung quanh có ít nhất hai mươi người tộc Hắc Cổ, cho dù tôi có biến thành Na Tra cũng không thể cứu hết được.

Vào thời điểm quan trọng, Kiều Mặc Vũ móc ra một chiếc chuông đồng từ trong túi áo, cô ấy lắc mạnh chiếc chuông đồng, giọng nói vừa gấp gáp vừa nghiêm túc:

"Thiên la địa võng, vây phách khống hồn! Khống!"

"Keng~"

Tôi cảm thấy linh hồn mình như bị đông cứng lại, đầu óc cũng có một khoảng trống.

Ngay cả tôi cũng vậy, những người khác càng giống như say rượu, đao trong tay tự nhiên cũng không thể cầm được.

10.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhân cơ hội này cướp lấy tất cả con đao trong tay mọi người ném chúng sang một bên.

Sau một lúc lâu, đám người Lê Thụ mới dần dần tỉnh táo lại.

Hắn quỳ trên mặt đất, mờ mịt nắm chặt bàn tay trống rỗng của mình, ngẩng mặt ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi cười gượng gạo với hắn:

"À, chuyện vừa rồi, là do tôi sai, thật sự, tôi xin lỗi các người!"

Sắc mặt Lê Thụ trắng hồng đan xen, như đèn giao thông nhấp nháy một lúc, hắn bỗng nhiên nhảy lên, lao về phía cây cầu gỗ bên cạnh.

Ngôi làng này có địa hình cao, ở giữa làng có một cây cầu treo, bên dưới là dòng sông chảy xiết cùng với những tảng đá nhấp nhô.

Nếu Lê Thụ lao xuống dập đầu ở dưới, chắc chắn chết không nghi ngờ.

Tôi nhảy dựng lên bổ nhào qua, gắt gao ôm lấy eo hắn, gã này to khỏe như một con trâu, tôi suýt nữa đã không ôm được.

“Được được được, đều là lỗi của tôi!"

"Đại ca, chúng ta có chuyện cần bàn!"

Từ khi bước vào đạo môn tới nay, vào Nam ra Bắc nhiều năm, tôi chưa bao giờ phải hạ mình như vậy.

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng đau khổ bước lên, mỗi người một bên ôm lấy cánh tay Lê Thụ, Giang Hạo Ngôn thì trực tiếp quỳ xuống đất ôm lấy hai chân Lê Thụ:

"Sai rồi sai rồi, chúng tôi sai rồi!"

"Đại ca, ông lớn, tổ tiên! Cầu xin anh đừng nhảy, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của chúng tôi!"

Vừa rồi có bao nhiêu ngầu lòi, hiện tại lại có bấy nhiêu hèn mọn.

Lê Thụ liều mạng giãy giụa, chúng tôi ra sức ôm chặt.

"A! Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!"

Lê Thụ và bốn người chúng tôi bắt đầu thi đấu kéo co, những người khác lúc này mới phản ứng lại, cậu thiếu niên mặt đen đi theo Lê Thụ lúc trước cũng hét lên một tiếng, chạy về phía cầu.

11.

Tôi sắp khóc rồi, chỉ có thể buông tay Lê Thụ để đè cậu ta té nhào xuống đất.

Tôi đè chặt cậu ta, lớn tiếng gọi Kiều Mặc Vũ:

"Đừng ngốc nữa, lấy Nhiếp Hồn Linh ra đi!"

Sắc mặt Kiều Mặt Vũ mệt đến đỏ bừng, Lê Thụ thằng này cũng không biết ăn cái gì mà lớn lên, lực lưỡng như trâu bò.

Sau khi tôi đi, áp lực kéo Lê Thụ đã được chuyển cho cô ấy.

Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn dù sao cũng chỉ là người bình thường, sức lực có hạn.

Cô ấy cắn chặt răng kéo Lê Thụ, bởi vì dùng quá sức, gân xanh trên trán nổi lên:

"Tớ cũng muốn lấy lắm, nhưng không rảnh tay!"

Ngay lúc tôi nhìn thấy lại có người muốn nhảy xuống sông tự vẫn, một giọng nói già nua trầm thấp vang lên từ phía sau:

"Tất cả dừng lại!"

Lê Thụ nghe thấy câu này, lập tức ngừng giãy giụa.

Hắn uất ức nhìn ông lão, hốc mắt đỏ bừng:

"Đại Tế Ti, là do tôi vô dụng, khiến tộc nhân bị sỉ nhục như thế!"

Hóa ra, ông lão kia chính là Đại Tế Ti?

Tôi buông tay cậu thiếu niên trên mặt đất xuống, cẩn thận quan sát ông ta, thân hình nhỏ gầy, nước da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, trông có vẻ bình thường.

Chỉ có đôi mắt sâu như vực thẳm, làm người ta không dám nhìn thẳng.

"Đưa ba người này vào ngục tối trước đi, ta có việc cần dùng đến."

Mấy người chúng tôi liếc nhau, ngoan ngoãn đi theo Đại Tế Ti, căn bản không dám phản kháng.

Người của tộc Hắc Cổ này thực sự quá đáng sợ, nhục nhã ê chề, rửa hận bằng máu.

Ai có thể ngờ máu này không phải của kẻ thù, mà là của chính mình chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK