1.
"Phi Phi, không phải cậu nói các blogger nổi tiếng trên mạng tham gia buổi họp mặt lần này đều là những người mình quen biết sao?"
Tôi gãi đầu nhìn những nam thanh nữ tú ngồi trên ghế sofa trò chuyện.
Họ đều ăn mặc trang điểm rất thời thượng, nhưng mà sao toàn những người tôi chưa gặp bao giờ vậy???
Tống Phi Phi cười cười, nháy mắt với tôi nói:
"Cậu ngốc quá đi mất, toàn trai xinh gái đẹp cả!"
Bữa tiệc này được tổ chức trên một hòn đảo tư nhân ở nước ngoài, là một hòn đảo nhỏ được blogger thời trang Tề Nam mua lại.
Phong cảnh trên đảo thực sự rất đẹp, ở đây mới chỉ xây một căn biệt thự, toàn bộ hòn đảo là khu vườn phía sau nhà của anh ta.
Vốn dĩ tôi không muốn đến, nhưng Tống Phi Phi nói rằng những KOL nổi tiếng trên mạng này cực kỳ có tiền, vì vậy biết đâu ở đây có thể gặp rắc rối à nhầm gặp được khách hàng lớn.
"A, cô chính là Linh Châu đại sư, trời ạ, cô giống hệt trong video!"
Một cô gái trẻ nhìn thấy tôi có chút phấn khích, bước nhanh tới lắc lắc cánh tay trắng nõn, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc vòng màu đỏ tươi.
"Linh Châu đại sư, tôi là fan hâm mộ trung thành của cô. Từ lúc mua cái vòng này của cô, giấc ngủ của tôi đã tốt hơn rất nhiều, không còn bị tà ma quấy nhiễu nữa!"
Tên tôi là Lục Linh Châu, tôi là một streamer về những vấn đề tâm linh và cũng là một người nổi tiếng trên mạng.
Phòng livestream của tôi sẽ bán một số bùa chú, đồ trang trí phong thủy, v.v. Tuy đắt tiền nhưng có khá nhiều người mua.
Cô gái trẻ này tên là Dương Thanh Hàm, cô ấy là một beauty blogger, mỗi lần cô ấy trang điểm là như biến thành một người khác nên rất khó nhận ra.
Giọng nói của Dương Thanh Hàm có chút lớn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về chúng tôi, Tề Nam thậm chí còn cau mày.
"Thật đúng là thể loại mèo hoang chó dại nào cũng đều có thể đến dự bữa tiệc của tôi sao. Bực mình quá đi mất. Không biết là ai đã mời đến nữa."
Tống Phi Phi nhảy ra khỏi ghế sofa, trong tay cầm một chiếc gạt tàn thủy tinh.
"Có giỏi thì nói lại một câu nữa xem?"
Tề Nam trợn mắt, khoanh tay giả vờ sợ hãi
"Ôi trời ơi, hung dữ quá! Ôi tôi sợ quá cơ~"
2.
Tôi lấy gạt tàn thuốc từ tay Tống Phi Phi, bà cô này mấy hôm nay bà dì ghé thăm nên cảm xúc có phần hơi táo bạo.
Trước khi chúng tôi quen nhau, tính cách cậu ấy có phần ương ngạch dù sao cũng là tiểu thư được nuông chiều, sau một thời gian cùng tôi tập võ, cậu ấy còn chẳng muốn động khẩu nữa mà chuyển sang động thủ luôn.
Điều quan trọng nhất là cậu ấy thừa khả năng để bồi thường.
Một năm này, riêng tiền bồi thường thuốc men của Tống Phi Phi đã lên đến gần chục triệu.
Bạn trai của Tề Nam là Chu Bân cũng tiến tới kéo Tề Nam ngồi lại ghế sofa.
"Được rồi, họ dù sao cũng là khách, em nhiều lời như vậy làm gì, bớt nói mấy câu đi."
Tề Nam rất không phục, tức giận đẩy tay Chu Bân ra, quay đầu trừng mắt nhìn tôi.
"Là anh mời họ tới à? Anh biết thừa là em ghét nhất mấy kẻ chuyên đi lừa tiền người khác mà!!!"
Dương Thanh Hàm xấu hổ giơ tay lên, vẻ mặt có chút bất an.
"Xin lỗi, là tôi mời họ đến đây. Khi anh Chu mời tôi, tôi hỏi anh ấy có thể dẫn theo hai người bạn đi cùng được không."
Tề Nam và Chu Bân là một cặp đôi đồng tính nổi tiếng trong giới KOL. Tề Nam là một blogger thời trang nổi tiếng, Chu Bân sử dụng tài khoản của chính mình để hàng ngày đăng những bức ảnh tình tứ của hai người lên mạng, v.v… họ có đến cả triệu người hâm mộ.
Không ai nói chuyện nữa, tất cả đều đứng sang một bên rồi dùng những vẻ mặt khác nhau để nhìn chúng tôi.
Dương Thanh Hàm gãi đầu, mặt đỏ bừng giải thích:
"Đúng vậy, là tôi thực sự rất muốn gặp Linh Châu, cho nên mới mời Tống Phi Phi cùng đi."
Nói xong, cô ấy lấy từ trên cổ ra một chiếc khóa bình an màu ngọc bích rồi giơ chiếc khóa bình an lên cho mọi người xem.
"Linh Châu không phải là kẻ lừa đảo, cô ấy rất lợi hại."
"Tôi mua chiếc khóa bình an này của cô ấy. Vào những thời khắc quan trọng nó có thể bảo vệ tôi khỏi tai ương."
"Cái khóa bình an này rất lợi hại, để tôi nói cho mọi người xem, tôi"
"Rắc!"
Dương Thanh Hàm chưa kịp nói xong thì chiếc khóa bình an trên tay đã gãy thành hai mảnh.
Một nửa không có dây rơi thẳng xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn.
3.
"Phụt, hahahaha!"
Tề Nam ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, mấy người khác cũng che miệng cười khúc khích.
"Ồ, làm tôi buồn cười quá. chiếc khóa bình an này quả thực rất lợi hại. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chiếc khóa bình an dễ gãy như vậy."
"Thứ này không phải làm bằng thủy tinh đấy chứ? Tôi cũng đến chịu cô, giúp những kẻ lừa đảo này đi lừa tiền người khác. Bán đồ đắt tiền như vậy thì chất lượng cũng phải tốt một chút chứ!"
Miệng Tề Nam giống như súng máy, liến thoắng, nói đến nỗi người khác không thể xen vào được.
Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, Tống Phi Phi phấn khích chớp chớp mắt: "Triển luôn à?"
Sau đó tôi tập trung, nín thở và bắt đầu quan sát kỹ những người trong phòng.
Mặc dù tôi sinh ra với đôi mắt âm dương nhưng đôi mắt âm dương thông thường chỉ có thể phân biệt được đâu là con người đâu là ma quỷ.
Chỉ có linh nhãn mới có thể nhìn rõ Khí trên người.
Mỗi lần sử dụng linh nhãn là tôi cảm thấy như mắt mình bị khoét sâu, đau rát, rất khó chịu.
Vì vậy, nếu không phải những thời điểm quan trọng thì tôi thường không sử dụng linh nhãn.
Khí tức của những người ở đây quả nhiên là đen đỏ giao hợp, không ngừng dâng trào.
Hắc khí tượng trưng cho cái chết và hồng khí tượng trưng cho sự sống. Trong số đó, hắc khí trên người Tề Nam là nặng nhất.
"Linh Châu, tình hình sao rồi?"
Trước khi tôi có thể đóng lại linh nhãn nghe thấy tiếng của Tống Phi Phi, tôi quay lại nhìn cậu ấy
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi liền hoảng sợ.
Hắc khí trên người Tống Phi Phi gần như đã hóa thành vật chất trong khi đó hồng khí còn chưa đến một phần mười.
Đây là dấu hiệu của cửu tử nhất sinh.
*Cửu tử nhất sinh:九死一生 [jiǔ sǐ yī shēng] Chín phần chết một phần sống.ý nói ở trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, gian truân.
Không thể nào, chẳng lẽ chuyện này là đang nhắm vào Tống Phi Phi?
"Tại sao lại không nói chuyện tiếp? Chẳng lẽ bị vạch trần là lừa đảo nên không biết phải nói gì?"
Tề Nam thấy hai chúng tôi chỉ đứng yên không nói chuyện, cho rằng chúng tôi chột dạ nên càng hưng phấn hơn.
4.
Dương Thanh Hàm vẫn đứng đó ngốc nghếch cầm nửa chiếc khóa bình an, thấy vẻ mặt của tôi không đúng, liền chạy ra phía sau tôi, toàn thân run rẩy.
"Linh Châu đại sư, nơi này có quỷ sao!!!"
"Bạch, xàm xí!"
Tề Nam có chút tức giận.
"Nhà ai có quỷ? Nhà cô mới có quỷ ý!!!"
Anh ta trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn chúng tôi với vẻ khinh thường.
"Quên đi, một kẻ ngu ngốc hai kẻ lừa đảo, ông đây lười nói chuyện với mấy người."
Chu Bân đi đến cố gắng giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
"Được rồi, mọi người hiếm khi cùng nhau tụ tập, đừng nói những chuyện không vui nữa."
"Chúng ta đi vườn hoa uống trà đi. Tôi đã đặc biệt chuẩn bị trà chiều từ lâu rồi."
Tôi vừa lo lắng vừa cùng Tống Phi Phi đi về phía sau, đem Thanh Kiếm Gỗ Đào Thiên Lôi trong tay mình đặt vào tay Tống Phi Phi.
"Cậu cầm lấy nó không được rời nửa bước cho dù có đi vệ sinh."
Tống Phi Phi có chút bối rối, sau khi nhận ra thì khóc thét:
"Không phải chứ, là nhắm vào mình à?"
Tống Phi Phi là thiên kim của gia chủ giàu nhất thành phố, việc nội bộ gia tộc xung đột là không tránh khỏi. Hơn nữa, cách đây không lâu, một tổ chức tà giáo thờ phụng Mặt trăng hay còn gọi là hội Bái Nguyệt đã nhắm vào cậu ấy, điều này thực sự khó có thể đề phòng được.
Hai người chúng tôi cau mày, vươn tay lấy chiếc bánh, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của chúng tôi, Tề Nam hừ một tiếng, lại muốn tìm phiền toái lần nữa.
"Linh Châu đại sư, nghe nói cô biết xem tướng, chi bằng thử xem tướng cho con chó nhà tôi đi."
Tôi thản nhiên nhìn nó, có chút ngạc nhiên.
Con chó này rõ ràng là một con âm khuyển.
5.
Đối mặt với khuôn mặt khó chịu của Tề Nam, tôi nói thẳng luôn.
“Dương khuyển trấn trạch, âm khuyển phản chủ. Chó nhà anh muốn ăn thịt anh.”
Mọi người đều sửng sốt, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Tề Nam khóe miệng giật giật, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy vẻ khó tin.
"Cái gì chó cơ, cô nói lại lần nữa, cô nói chó nhà tôi muốn làm gì hả?"
Tôi nghiêm túc nhìn anh ta.
“Dương khuyển trấn trạch. Chó tốt có thể canh giữ nhà cửa và xua đuổi tà ma.”
“Mà âm khuyển thì sẽ mang đến tai họa cùng xui xẻo.”
“Ở quê thường có câu, chó khóc sẽ mang đến vận đen, cần phải xử lý”.
“Thật ra câu nói đó không hề mê tín, chó khóc cũng là một loại âm khuyển, cứ đến nửa đêm là sẽ khóc điều này sẽ thu hút cô hồn dã quỷ đến nhà.”
"Mà con chó của anh còn lợi hại hơn nữa, nó là âm khuyển trung thực thi khuyển nghĩa là chó ăn xác, nó muốn ăn thịt anh."
Tề Nam ôm con chó trong tay, tức giận đến nói không rõ ràng.
"Mở to đôi mắt chó của cô ra mà nhìn rõ. Tôi nuôi một con Chihuahua, nó nhỏ như vậy mà đòi ăn thịt tôi à?"
"Cho nó ăn thì đầu tôi còn không ăn nổi mà đòi ăn thịt cả tôi. Buồn cười quá đi mất!!!"
Tôi nhìn anh ta như một thằng ngốc và gật đầu.
"Nó thực sự muốn ăn đầu của anh đấy."
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Dương Thanh Hàm nuốt khan một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh quái dị này
"Tôi dựng hết tóc gáy lên rồi, Linh Châu cô đáng sợ quá!"
Tề Nam ôm lấy con chó, quay sang gầm lên với Chu Bân.
"Đều là tại anh, tại anh mang cái lũ hèn hạ này về nhà, có lòng tốt mời bọn họ làm khách, nhưng bây giờ bọn họ còn nguyền rủa tôi chết!!!"
6.
Dù bị một đống nước bọt bắn vào mặt nhưng Chu Bân cũng không hề tức giận, vẫn duy trì dáng vẻ hiền lành bình tĩnh.
"Linh Châu, cô đừng nói những lời như vậy, A Nam không thích nghe."
Tôi cau mày, những lời tốt đẹp thì không thể khuyên được con quỷ hẹp hòi đó, nhưng dù sao anh ta cũng có thể trở thành khách hàng của tôi.
"Thật ra muốn biến một con chó bình thường thành một con âm khuyển cũng không quá khó."
"Chỉ cần đem tóc của anh cùng với máu và dầu từ xác chết trộn vào thức ăn cho chó, rồi cho nó ăn."
“Sau bảy ngày cho ăn, là có thể luyện ra âm khuyển.”
" m khuyển quen ăn những thứ có chứa tử khí và những thứ trên người chủ nhân, bây giờ nó muốn làm nhất chính là cắn chết anh, sau đó từ từ ăn đầu anh."
Tề Nam nghe được lời này sửng sốt một lát, sờ sờ cánh tay nổi da gà, không nhịn được nữa nhảy dựng lên chửi bới.
"Cô cmn im đi!"
"Có phải gần đây chó của anh rất hay liếm cổ anh không, đặc biệt là phần yết hầu?"
“Nó không chỉ thích liếm cổ của anh mà mỗi khi anh ngủ nó còn luôn thích đứng cạnh đầu anh rồi lặng lẽ nhìn anh.”
"Có phải dạo gần đây nửa đêm đang ngủ thì bị tỉnh giấc sau đó là bị con chó của mình dọa sợ không?"
Mỗi lần tôi nói một câu, sắc mặt của Tề Nam càng tái nhợt.
"Cuối cùng, bởi vì con chó của anh phải vất vả chịu đựng nên mấy ngày nay nó bắt đầu cắn xé quần áo, giầy dép của anh, thậm chí cả chăn gối mà anh đang dùng, mọi thứ trong nhà đều trở nên bừa bộn đúng chứ? ?”
Tề Nam mặt cắt không còn một giọt máu,hồn bay phách lạc mà ngồi phịch xuống ghế, giọng có chút nức nở.
"Chết tiệt, cô nói đúng rồi, dọa tôi sợ chết khiếp, huhuhuhu~"
Vừa nói anh ta vừa ôm con chó trong tay, thậm chí vì sợ hãi mà còn ôm chặt hơn.
"Xì~"
Lúc này, con chihuahua thè cái lưỡi hồng hào ra liếm thật mạnh vào yết hầu của anh ta.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK