• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21.

Tống Phỉ Phỉ dùng tay chọc tôi, cười ha ha với tôi:

"Linh Châu, cậu có biết tại sao không viết về mưa mà lại hình dung như trời đang mưa thật sự to không?"

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, là gì?

Lâm Nhàn thấy hai người đang bóp cổ nhau, chống vào tường, cố gắng đứng dậy từ dưới đất.

Cô ta nhảy cẫng lên, giọng nói réo rắt thảm thiết, còn kèm theo cả tiếng khóc nức nở:

"Dừng lại! Hai người dừng tay, đừng đánh nhau nữa!"

"Hai người đừng đánh nữa! Dừng tay lại!"

Nghe lời kịch quen thuộc thế này, Tống Phỉ Phỉ ôm bụng đứng bên cạnh, cười đến mức không thể thẳng eo được.

Con ngốc này, suốt ngày thích xem mấy bộ phim truyền hình kỳ kỳ quái quái.

Tôi vừa định tiến lên kéo họ ra, đột nhiên Lâm Nhàn la lên một câu vô cùng đáng sợ:

"Em thích cả hai người, ba người chúng ta không thể sống hạnh phúc bên nhau được ư, vì sao cứ phải như vậy!"

Tốt, kích thích ghê…

Tôi nhìn thoáng qua mặt Trương Quân Hạo đang trợn trắng mắt, nhìn tình huống này thì phải mất ít nhất là ba phút mới chết được một người.

Tống Phỉ Phỉ lấy hạt dưa trong túi ra cho tôi, vừa cắn dưa vừa phun hạt dưa:

"Sương mù này không ổn, không biết có phải bên trong có gì đó kích nổ sát ý của con người không?"

Tôi khịt mũi, sương mù này chẳng những có âm khí mà còn có cả sát khí và ác khí.

Ác khí là một loại khí phong thuỷ vô cùng đặc biệt, có thể kích nổ tà ác từ trong lòng con người ở mức cao nhất, làm cho mọi ác ý giống như một cái cây, chui từ dưới đất lên, nhanh chóng thành cấy đại thụ che trời.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Trương Quân Hạo và Lâm Nghị đánh nhau, tôi nhíu mày, có lẽ, thảm án trong tết Trung Nguyên đên đó cũng vì loại ác khí này?

22.

Xem đến khi khá ổn, Tống Phỉ Phỉ đi đến lưu luyến tách hai người Trương Quân Hạo ra.

Hai người họ nằm liệt dưới đất thở dốc, còn không quên dùng ánh mắt thù hận trừng đối phương.

"Mày không hề xứng với A Nhàn! Tao đã thích cô ấy suốt hai mươi năm, từ năm bảy tuổi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì tôi đã yêu cô ấy rồi!"

Tôi và Tống Phỉ Phỉ vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Trương Quân Hạo, chỉ thấy anh ta cười lạnh, khạc nhổ, phun ra một ngụm nước bọt.

"Mày thích cô ấy thì sao? Tên của hai người nằm cùng trên một quyển sổ hộ khẩu."

"Hơn nữa bố mẹ mày còn rất thích tao, tết năm nay bố mẹ tao sẽ đến nhà cầu hôn."

Lâm Nghị cười còn lạnh lùng hơn cả anh ta:

"Mày không cưới được A Nhàn đâu, bởi vì mày sẽ chết trong đêm nay."

Ánh mắt Trương Quân Hạo lạnh lùng, anh ta kéo khoé miệng, vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Nghị:

"Tao biết đơn này là mày cố ý muốn tao nhận, mày muốn tao chết trong ngôi nhà ma này đúng không?"

"Mày cho rằng vì sao tôi lại đồng ý đến nhà ma?"

"Vì tối hôm nay người chết chỉ có mày thôi."

Đầu tôi và Tống Phỉ Phỉ lắc lư như cái trống bỏi, một lúc thì nhìn Trương Quân Hạo, một lúc lại nhìn về phía Lâm Nghị, cuối cùng cùng để đầu thẳng lại, nhìn về phía Lâm Nhàn đang quỳ bên cạnh.

Lâm Nhàn ôm mặt, khóc đến mức không thể kiềm chế được:

"Hai người lại vì em mà muốn giết người, chỉ là, chỉ là em đã làm gì sai, em không thể cùng thích hai người đàn ông cùng một lúc được ư!"

"Đàn ông có thể tam thê tứ thiếp, vì sao em lại không thể chứ, vì sao?"

Tống Phỉ Phỉ đồng ý gật đầu:

"Đúng thế, vì sao chứ?"

Mắt tôi trợn trắng:

"Vì luật hôn nhân của nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa."

"Mấy người ồn ào đủ chưa, ồn ào đủ rồi thì tôi muốn đi làm!"

23.

Tôi lấy bùa dán trước ngực Trương Quân Hạo, cả cơ thể của ba người chấn động, trong nháy mắt, ánh mắt bọn trở nên trong hơn.

Sau khi ba người thanh tỉnh, không hẹn mà cùng cúi thấp đầu xuống, Lâm Nhàn còn nhắm mắt giả chết.

Tuy rằng ác khí đã tan đi nhưng ký ức của họ không biến mắt.

Hiện tại, là hiện trường xã hội tử vong [3] của họ.

[3] Xã hội tử vong: thường để chỉ việc gặp người quen trong trường hợp xấu hổ, chuyện mất mặt bị người ta biết.

Tôi lấy một vốc gạo nếp, cẩn thận vẽ một vòng tròn xuống dưới đất, lại cẩn thận vẩy một vòng tròn bằng mực lên trên tường.

"Được rồi, mọi người ở đây đợi ở chỗ cầu thang này đi, nhỡ kỳ, dù có thấy cái gì thì mấy người cũng đừng ra khỏi cái vòng tròn này."

Tống Phỉ Phỉ lấy điện thoại mà họ mang theo để tiếp tục livestream, lúc này tôi mới nhớ ra, bản thân vẫn còn đang làm việc.

Về hành vi rải gạo nếp và vẩy mực vừa rồi, tôi quyết định giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả.

Tôi và Tống Phỉ Phỉ bước lên cầu thang lần nữa, đi về phía tầng ba.

Càng lên cao, sương mù ma quái càng dày đặc.

Nhưng có sương mù cũng tốt, người xem trước màn hình cũng không nhìn thấy gì cả, tôi có thể bịa.

[Sương mù nhiều thật đấy, nhà tôi cách nhà ma này một con phố, vì sao nhà tôi không có sương mù nhỉ?]

[Bởi vì đó là nhà ma...]

[Hiện tại tôi cảm thấy nơi này thật sự có ma, vì chuyện của Trương Quân Hạo chắc chắn không thể là kịch bản được.]

[Tôi muốn ngồi canh đối diện nhà ma, có muốn đi cùng không?]

[Tôi ở trên đường Hoà Bình đối diện, cậu đến nhà ma thì tiện thể đến dẫn tôi theo, cảm ơn.]

Tôi và Tống Phỉ Phỉ đang chăm chú đi đường, không để ý đến người trong phòng livestream đang tính đến gần nhà ma để xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, càng ngày càng nhiều người hơn…

Mấy con ma đột nhiên lao về phía chúng tôi, tóc vàng, quần jean bó sát, tóc chỉ có thể thấy nửa đôi mắt.

Chúng tò mò đánh giá chúng tôi, sau khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào trong tay tôi thì sợ hãi nhích sang bên cạnh.

"Này, đừng có chạy, này!"

24.

Tôi muốn tìm chúng để hỏi tình hình, nhưng vừa mới đến gần, mấy con ma đó đã liều mạng chạy như điên xuống dưới lầu.

Mấy người thanh niên này, nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn là nhóm thám hiểm nha ma tới nơi này mấy năm trước, kết quả là chết mấy người.

Chỉ là vì sao linh hồn của họ lại không đi đầu thai, mà lại dừng lại trong nhà ma?

Tôi vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục cất bước đi lên.

"Đừng có qua đó!"

“Dừng lại!”

Một giọng nam trần thấp vang lên, một bàn tay trắng bệch đột nhiên vươn ra từ sàn xi măng, bắt lấy mắt cá chân của tôi.

Ngay sau đó, một con ma nam tầm bốn mươi tuổi đột nhiên bay lơ lửng nửa thân trên sàn nhà, ông ta cực kỳ lo lắng mà nhìn thoáng qua phía sau, sau đó nói với chúng tôi lần nữa:

"Mau về đi! Nếu còn muốn mạng thì chạy nhanh đi!"

Một tay tôi kéo con ma này ra khỏi sàn nhà, ông ta nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào của tôi thì sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười chua xót:

"Cũng được, chết trong tay cô cũng tốt, đời ma này tôi đã làm đủ rồi."

"Nhân gian quá khổ, làm ma cũng khó, kiếp sau tôi không đến thế gian này nữa."

Không ngờ con ma trông cao lớn thô kệch mà còn khá mơ mộng.

"Chú, chú có biết rốt cuộc tết Trung Nguyên năm chín mươi đã có chuyện gì không?"

Con ma đó gật đầu, trong mắt lộ vẻ tang thương:

"Biết, thảm án đó là do tôi tạo thành."

"Tôi tên là Vương Thừa Đức, là một thợ mộc, sống trong nhà 302."

"Không, ông có một người bạn, người đó tên là Vương Thừa Đức, sống trong nhà 302."

Con ma nam sửng sốt, tuy rằng ông ta không biết vì sao tôi lại nói như vậy nhưng cũng không phản bác tôi. Ông ta gật đầu, tiếp tục nói:

"Được rồi, tôi có một người bạn, ông ấy là một thợ mộc..."

Vương Thừa Đức nói liên tục, trong phòng livestream cũng vô cùng ồn ào:

[Rốt cuộc cô ấy đang kiên trì cái gì vậy?]

[Tôi có hơi cảm động, chúng ta biết cô ấy đang nói dối, cô ấy biết chúng ta biết cô ấy đang nói dối, chúng ta biết cô ấy biết chúng ta biết cô ấy đang nói dối, nhưng cô ấy vẫn muốn nói dối.]

[Chỉ cần lúc trước tôi có đến ba phần kiên trì của Linh Châu khi làm sale thì tôi thành người làm sale giỏi nhất rồi!]

25.

Thà chọc Diêm La Vương chứ không chọc thợ mộc.

Giá như chỉ một người sống trong toà nhà này nghe lời này thì thảm kịch ở toà nhà ma đã không xảy ra.

Cả gia đình của Vương Thừa Đức đều là người thành thật, tính cách cha mẹ yếu đuối, vợ hướng nội trời sinh, sinh ra một đứa con trai cũng cả ngày vâng vâng dạ dạ.

Người tốt có thể bị người ta khinh nên gia đình Vương Thừa Đức đã bị hàng xóm trong toà bắt nạt.

Con của ông ta là bạn học của thằng nhóc trong phòng 101, thằng nhóc đó vô cùng nghịch ngợm, thường xuyên bắt nạt con trai Vương Thừa Đức.

Gia đình Vương Thừa Đức tới cửa để nói lý lẽ vài lần, kết quả là bị người ta kẹp dao giấu kiếm mắng một lúc rồi đuổi ra ngoài.

Thằng nhóc nhà 101 càng bắt nạt con ông ta nhiều hơn, con của ông ta thấy luẩn quẩn trong lòng nên cắt cổ tay tự tử.

Sau khi con trai chết, chẳng những nhà bọn họ không đến an ủi ông ta, mà còn chế giễu vợ chồng nhà họ, nói đây là do họ làm người quá tệ nên bị nghiệp quật, xứng đáng bị đoạn tử tuyệt tôn.

Vợ của Vương Thừa Đức không chịu nổi cú sốc này nên đã nhảy sông tự sát. Cha mẹ ông ta cũng vì việc này mà một người đột tử, một người bị nhồi máu não, phải nhập viện và không bao giờ có thể ra được nữa.

Vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà đã rơi vào kết cục tan cửa nát nhà.

Vương Thừa Đức nổi giận, khi người thành thật nổi giận, thường dễ chết người.

Chẳng những ông ta là một người làm nghề mộc ưu tú, mà còn là truyền nhân của thuật Lỗ Ban. Ông ta dùng máu của bản thân để bày một đống phong thuỷ trận trong toà nhà, kích nổ ác khí và sát khí trong toà.

Vào hôm tết Trung Nguyên năm 90 đó, sát khí và ác khí trong toà nhà này đã đạt tới đỉnh điểm.

Thằng nhóc trong phòng 101 bị sặc chết, bố hận vợ không chăm sóc con cho tốt nên đã treo cổ vợ.

Nữ chủ nhân của phòng 202 phát hiện bảo mẫu và chồng ngoại tình, ngược lại còn bị chồng vặn gãy cổ. Khi chết đúng lúc cô ta mặc đồ màu hồng, sau khi chết nhanh chóng hoá thành hồn ma hành chết chồng và bảo mẫu, còn dùng dao cắt mặt của bảo mẫu.

Nhà 201 sinh ra ba cô con gái, không hề sinh được một đứa con trai. Mỗi ngày mẹ chồng đều không đánh thì mắng con dâu, nhưng buổi tối hôm đó lại lỡ tay, đánh chết con dâu.

Ba đứa con thấy thảm kịch này. Vì không muốn cho trẻ con nói ra, mẹ chồng và con trai đã hợp sức với nhau chặt đầu ba đứa cháu gái.

Điều mà Vương Thừa Đức không ngờ đến là trong một đêm mà toà này đã chết mười tám người, vì hấp thụ nhiều oán khí và sát khí nên đã thành tinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK