• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20.

Tôi bước từng bước chậm rãi và kiên định tiến về phía trước, từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ mồ côi được sư phụ nhặt được ở cửa đạo quán.

Kể từ khi bước vào Đạo giáo từ năm 4 tuổi đến nay, tôi đã từng gặp những lệ quỷ, những tà thuật sư xảo quyệt và những con yêu quái tàn bạo.

Tôi đã từng sợ hãi, do dự, mơ màng và cũng từng hoảng hốt, nhưng tôi lại chưa bao giờ chùn bước. Mặc dù tôi cũng là người, sẽ có đôi lúc sợ hãi nhưng tôi rồi cũng sẽ vượt qua.

Trừ một phương yêu tà, giữ yên bình cho nhân gian. Đây là con đường tôi chọn, tôi không thể rút lui và tuyệt đối không lui.

Tôi đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, nhìn thấy một quan tài sắt khổng lồ nằm lẳng lặng ở giữa trung tâm của thạch thất.

“Ầm”

Một tiếng nổ lớn, nắp quan tài rơi xuống đất, bụi tung lên mù mịt. Giữa không gian u mờ đó, một bóng dáng cực kì cao lớn ngồi dậy từ trong quan tài. Không hổ danh là đồng giáp thi, lực hắn mạnh đến mức có thể hất bay cả nắp quan tài nặng mấy ngàn cân.

Nếu lực này mà đánh lên người tôi thì tôi sợ ngay cả sư phụ cũng không cứu được tôi. Tôi nuốt nước miếng, cố gắng bày ra tư thế tấn công.

“Bùm”

Đồng giáp thi bay ra khỏi quan tài sắt và nặng nề dừng lại trước mặt tôi. Lúc này, ngực hắn ta chỉ cách mũi tôi khoảng một gang tay. Tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, sau đó đưa tay đấm một quyền vào bả vai hắn ta.

“F*ck!!! Chu Khoan Hoài!!! Nửa năm qua anh đi chết ở đâu vậy.”

“Thiếu chút nữa ông đây bị anh hù chết.”

Tròng mắt đồng giáp thi kia gần như lòi ra, vẻ mặt linh hoạt đến mức không giống một cương thi.

“M* kiếp!!! Lục, Lục Linh Châu.”

Lần đầu tiên xuống núi tôi đã gặp Chu Khoan Hoài, khi đó anh ta chỉ mới ở cấp bậc lục cương, nhưng hắn đã rất khó đối phó bởi toàn thân hắn là mình đồng da sắt. Tôi đã ở trong núi cùng với anh ta suốt một tháng trời.

Anh ta không thể giết tôi, tôi cũng không thể giết anh ta. Cuối cùng tôi nghĩ cớ lừa anh ta ký khế ước linh hồn với tôi. Khế ước nói rằng tôi sẽ giúp anh ta tu luyện công đức thành kim quang hộ thể, còn anh ta thì sẽ làm việc cho tôi trong 100 năm.

Cương thi mà tu luyện là một việc nghịch thiên sẽ không được thiên đạo dung tha. Một khi tu vi đột phá thì liền dẫn đến lôi kiếp. Mà kim quang từ việc tu luyện công đức có thể che đậy hơi thở của hắn, giúp hắn thăng cấp thuận lợi hơn. Con cương thi này nằm trong quan tài đến ngu ngơ nghĩ rằng 100 năm qua sẽ qua nhanh như chớp mắt, thế nên hắn mới ký khế ước “bán thân” trong 100 năm với tôi.

21.

Sau khi xuống núi, tôi mở một ngôi nhà ma trong khu vui chơi, vì muốn kinh doanh thuận lợi nên tôi đã dốc hết tâm huyết mà bắt những ma quỷ cho vào đó. Mà Chu Khoan Hoài cũng là một thành viên trong ngôi nhà ma của tôi.

Sau đó, nhà ma đã hù chết một vị khách có bệnh tim, tôi thua lỗ rất nhiều và đã đóng cửa ngôi nhà ma. Lúc đó Chu Khoan Hoài nói hắn muốn đi vào trong núi tu luyện vài ngày, vậy mà vừa đi thì liền như biến mất khỏi trần gian luôn.

“Đồ khốn này! Anh vậy mà có can đảm bỏ bê công việc! Anh đã ký khế ước linh hồn với tôi đó.”

Tôi dùng sức đá mạnh vào người Chu Khoan Hoài, hắn vừa chạy vừa oan ức mà than phiền với tôi:

“Không thể trách tôi được, tôi lúc ấy vào trong núi tu luyện, ai dè vận may tốt quá lại gặp phải vầng sáng quanh mặt trăng.”

Trong truyền thuyết cứ hai trăm năm, mặt trăng sẽ tỏa ra một trận ánh sáng giống như trời đang mưa.

Vầng sáng ánh trăng lớn nhỏ khác nhau, cái nhỏ như hạt gạo, cái lại lớn như trứng chim. Vào ngày có ánh trăng đó, bầu trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ giống như dải ngân hà trút xuống, các vì sao như rơi xuống phàm trần. Tinh hoa của ánh trăng hội tụ lại, cây cối được tắm mát bởi ánh trăng có thể khai trí, động vật được ánh trăng tắm gội có khả năng tăng thêm 200 năm tu vi.

Tuy rằng cương thi cũng là tà vật, nhưng chúng cũng có thể hấp thụ tinh hoa của ánh trăng mà nâng cao tu vi.

“Ánh trăng kia một viên to bằng nắm tay liền bị tôi hấp thụ. Sau đó không bao lâu, tôi liền tăng lên thành phi cương, rồi lôi kiếp cũng tới luôn.”

“Kim quang công đức trước kia mà cô giúp tôi chỉ đủ áp chế hơi thở lục cương, tôi vì trốn lôi kiếp ngày đó mà chạy thiếu chút nữa là mệt chết rồi.”

“Sau đó tôi chạy đến nơi này, nơi này có rất nhiều tà thuật sư, có tà thuật sư kia hắn nói hắn có thể giúp tôi bày trận để áp chế thiên kiếp, nhưng tôi phải ở lại đây canh giữ giúp hắn.”

“Tôi thề, tôi ở chỗ này lâu như vậy nhưng chưa hề giết một ai.”

Tôi nhe răng trợn mắt rồi dừng lại, toàn thân người này cứng rắn vô cùng, chân tôi không chừng đã bị bầm tím.

“Anh nói bậy!!! Trước đây có một cô gái họ Trương đã bị anh giết chết.”

Chu Khoan Hoài gấp đến mức nhảy cẫng lên:

“Giết gì chứ, cô nàng đó có bệnh tim, cô ấy hô to một tiếng “đồng giáp thi”, sau đó liền chết. Chuyện đó không thể trách tôi được.”

Thấy tôi vẫn còn giận dữ, Chu Khoan Hoài chột dạ mà sờ sờ mũi:

“Đừng tức giận, tôi mang cô đi ra ngoài.”

22.

Chu Khoan Hoài nói nơi này vô cùng lớn, là khu vui chơi của những kẻ quái dị, những tên nhà giàu này có thể ngồi xe trong suốt mà đi tham quan các loại cổ trùng, tang thi hay nữ quỷ.

“Bọn họ có một phòng phát sóng trực tiếp rất lớn với một màn hình to, tại đó, bọn họ sẽ vừa uống rượu vừa xem cuộc săn bắt.”

“Này, chờ một chút, anh nói gì?”

Vậy những phú hào này không phải xem chúng tôi qua màn hình từ một nơi khác, mà tất cả bọn họ đều đang tập trung ở nơi đây?

Cũng đúng, ở trong nhà xem trên mạng thì làm sao kích thích bằng việc xem cuộc săn bắt ở chính nơi sản xuất được. Sau khi đi tham quan thiên đường quái vật, tiếp xúc với chúng ở cự li gần, đợi lát nữa lại xem trực tiếp thì mới có khả năng cùng cảm nhận được sự tuyệt vọng, sợ hãi của các cô gái chứ.

Tốt! Tốt! Rất tốt!

Tôi ngẩng đầu cười nham hiểm, nhón chân vỗ vai Chu Khoan Hoài:

“Tiểu Chu Chu, đến phiên anh làm việc.”

Tôi làm cho tóc mình rối lên, lăn lộn trên mặt đất vài vòng, cố gắng làm sao cho mình nhìn chật vật một tí, sau đó quay về hướng camera mà chạy, sử dụng cả tay và chân, lộn nhào.

“Cứu mạng, cứu tôi với.”

Chu Khoan Hoài khinh thường đi theo sau tôi, lẳng lặng xem tôi biểu diễn. Khi cả hai chúng tôi đều xuất hiện ở trong màn hình, tôi liền hét lên một tiếng chói tai:

“Ah!!!”

“Linh Châu.”

“Chị Linh Châu.”

Các cô gái ngồi dưới đất đều sợ hãi, sau khi tôi té xuống đất, Chu Khoan Hoài khom lưng xuống cầm lấy chân tôi, kéo tôi như chó mà quay lại phía sâu trong hang động.

Hả? Tư thế này sai rồi! M* kiếp, anh ta cao quá!

Phần lớn cơ thể tôi treo ở trên không, chỉ còn lại gương mặt trên mặt đất sau khi ăn một miệng đất, tức chết tôi rồi, trông tôi khác gì một cây lau nhà hình người chứ?

“A! Tao liều mạng với mày.”

A Tang hét lên, cầm một cây gỗ mà lao tới, các cô gái khác tuy rằng sợ hãi, nhưng không một ai lùi bước. Chu Khoan Hoài kéo tôi, các cô gái liền đuổi theo, rất nhanh nhóm chúng tôi liền biến mất trên màn hình điện tử.

23.

“Phi! Phi phi phi!”

“M* kiếp! Chu Khoan Hoài, có phải anh muốn lợi dụng việc công để trả thù riêng không!”

Tôi phun đất từ trong miệng ra, trả đũa lại Chu Khoan Hoài bằng một bộ Thập Bát La Hán quyền. Các cô gái choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, A Tang cũng khiếp sợ không nói nên lời.

“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn của tôi, Chu Khoan Hoài, anh ấy là một vị tướng chống Kim thời nhà Tống.”

Tôi đem các cô gái sắp xếp ổn thỏa vào bên trong mộ thất, sau đó nhờ Chu Khoan Hoài dùng quan tài kéo tôi bay ra ngoài.

Thời điểm săn bắn chính thức đã đến.

Tấm kính cường lực không thể bị phá vỡ lúc trước bây giờ lại như một miếng đậu hủ khi đối diện với cái quan tài ngàn kim của Chu Khoan Hoài, chỉ cần đẩy nhẹ một cái nó liền vỡ nát. Tôi đấu đá lung tung với quái vật ở khu vui chơi, quái vật gần như đều đã được dẫn tới .

Khí thế của Chu Khoan Hoài rất đáng sợ, tôi sợ hắn sẽ dọa những sinh vật quái dị bỏ chạy nên yêu cầu hắn mang theo quan tài bay ở trên không trung mà chờ đợi lệnh của tôi.

Trong khi chạy nhanh như bay, tôi vẫn có thể nhìn thấy thoáng qua những bình luận đang không ngừng tràn trên màn hình:

[ Chết tiệt, số 7 này lại không chết. ]

[ Sao lại có chuyện này, Cương thi kia không giết cô ta sao? ]

[ Cương thi kia sẽ không phải vừa ý cô ấy chứ? Nên sau khi ngủ với cô ta thì liền thả người? Đáng tiếc, tôi lại không thể nhìn thấy hình ảnh sinh động đó! ]

[ Cô ấy đang làm cái gì vậy? Tại sao lại chạy đến nơi này? Ủa, còn mấy cô gái khác đâu rồi? ]

Chậc, cái mồm bẩn thỉu như thế rất thích hợp để nuôi cổ trùng. Khi tôi dẫn hết quái vật đến một vách đá, Chu Khoan Hoài đã giơ quan tài thiết lên và dùng hết sức mà đập nát nó ra.

[ Hả, có thứ gì đó đang bay qua? ]

[ Khốn nạn! Chủ kênh đây là cái gì vậy! Chủ kênh!!! ]

[ Đ* m*, trả tiền lại cho tôi. ]

[ Ầm! ]

Sau một tiếng nổ lớn, một nửa vách đá liền sụp đổ. Vách đá này thực chất là một bức tường rất cao, phía sau nó chính là một màn hình điện tử rất lớn. Tôi đi vào từ phía bức tường vỡ nát, thì phát hiện ở sau lỗ hổng lại là một thế giới khác.

Bên ngoài hang động thì nguy hiểm khắp nơi, còn trên trong này lại rực rỡ xa hoa, vô số cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang cầm đĩa ăn mà kinh ngạc nhìn tôi.

24.

Đây là một căn phòng rộng lớn được trang trí lộng lẫy như một rạp chiếu phim. Mỗi một vị trí có một bàn ăn độc lập, trên bàn bày biện đủ loại nước hoa quả, rượu vang đắt tiền và những món ăn không biết tên được trang trí tinh xảo.

Mỗi người đều có mang trên mình nửa chiếc mặt nạ, khiến tôi không thể thấy rõ được mặt họ. Nhưng điều đó không quan trọng, dù sao họ cũng rất nhanh rồi cũng chết thôi.

Nhìn thấy tôi chạy vào, mấy tên ngốc đang ngồi trên sô pha liền nhao nhao đứng dậy, có người sợ tới mức gào to lên:

“Bảo vệ đâu! Bảo vệ đâu!”

Tôi nhảy lên trên bàn ở hàng đầu tiên, chống hông mà hét lớn với Chu Khoan Hoài:

“Lão Chu! Trông coi kỹ cho tôi! Không được để cho một tên nào chạy thoát.”

“M* kiếp! Lão Chu cũng tới đây sao.”

Tống Phi Phi cởi bỏ mặt nạ chạy về phía tôi, cười đắc thắng:

“Hahaha, cậu yên tâm đi, cửa đã bị mình phong ấn từ lâu rồi, những kẻ ngu xuẩn này còn chưa phát hiện ra đâu.”

Trong lúc hỗn loạn, tôi và Tống Phi Phi trốn vào một góc, vừa uống rượu vang vừa ăn điểm tâm.

“Kìa, cậu xem ông mập kia kìa, linh hồn đứa nhỏ thấy bụng hắn lớn liền xé bụng hắn ra mà chui vào rồi.”

“Nhìn lão già kia nữa, thật thú vị. Này, thứ chui vào mũi ông ta là gì thế? Thiết tuyến trùng?”

Đột nhiên tôi cảm thấy không thể uống nổi ly rượu này:

“Nó là sán cổ, thích nhất gặm nhấm nội tạng con người.”

“V*i, gã đeo mắt kính, bị mấy con chó xé xác luôn.”

“Đồ ngốc, đó là linh khuyển.”

Nhiều người ỷ mình giàu có liền khinh thường người khác, như hiện tại khi đối diện với quái vật liền sợ đến chảy nước, biểu hiện còn kém nhiều so với nhóm các cô gái kia.

La hét, mắng chửi, kêu cứu cộng với tiếng gầm của quái vật khiến tôi thấy phiền toái.

“Chỉ có những người giàu này ở trong phòng thôi sao? Còn nhân viên căn cứ với tà thuật sư đâu?”

Tống Phi Phi liền hưng phấn:

“Hắc hắc, mình đã bố trí một Ngũ Lôi Sát Tà trận, nhưng còn thiếu một điểm mấu chốt chính là mắt trận, không phải là đang chờ cậu tới sao?.”

Haha, Phi Phi rất có tiền đồ.

Tôi vui mừng mà nhìn cô ấy, đem ly rượu uống cạn, sau đó cùng Tống Phi Phi đi ra ngoài.

25.

Chu Khoan Hoài mang theo các cô gai chạy khỏi căn cứ, tôi đeo chuỗi hạt xá lợi lên người anh để tạm thời che dấu sát khí cùng thi khí trên người. Tôi quay lại khu vui chơi quái vật và đem cờ cắm vào mắt tru tà trận không một chút do dự.

“Ầm.”

“Ầm ầm.”

Chỉ một lát sau, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo tới, vô số tia sét bạc lập lòe ở giữa bầu trời, giống như ngân xà đang bay lượn. Khi sấm sét đánh xuống đất, tôi có thể cảm nhận được mặt đất rung lên rất dữ dội.

Ở đây có quá nhiều tà vật, khi Ngũ Lôi Sát tà trận xuất hiện thì thiên lôi liền dẫn đến. Có sét đánh vào một cái cây và ngọn lửa trong nháy mắt liền bùng lên dữ dội. Mọi tội ác ở nơi thành sẽ biến thành tro bụi dưới trận lôi hỏa này.

Tống Phi Phi đã an bài ổn định các cô gái về nhà của họ, và để an ủi các cô ấy, Tống Phi Phi còn đưa cho họ 200 vạn. Tôi mở điện thoại lên, thì bắt gặp tin tức sáng sớm nay có 10 người giàu có đã chết tại một khu nghỉ dưỡng rất nổi tiếng ở địa phương, trong số này có doanh nhân, nhà từ thiện, đạo diễn cùng những ngôi sao nổi tiếng khác.

“Linh Châu, cả trụ sở phát sóng trực tiếp đều bị cô quét sạch rồi, vậy đã có tin tức gì của chú tôi không?”

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Mộc Sâm, tôi chớp chớp mắt:

“Chú, chú gì cơ?”

Mộc Sâm đen mặt:

“Không phải cô đi thăm dò tin tức sao, ngay cả tiền thù lao cô cũng đã lấy rồi.”

Tôi gãi gãi đầu, lúc ấy tình huống cấp bách, tôi chỉ kịp ép tên đại ca kia chuyển toàn bộ số tiền của hắn cho Phi Phi, vừa mới chuyển xong, ai dè hắn liền bị thiên lôi đánh chết.

26.

Khi bị sét đánh chết, linh hồn con người liền biến mất, ngay cả quỷ hồn cũng không thể chịu hồi được, Tôi có chút chột dạ mà sờ sờ mũi, sau đóliếc mắt một cái:

“Anh hét to như thế làm gì?”

“Tôi, tôi vô tình quên mất thôi mà!”

Mộc Sâm thở dốc, đứng trước thái độ hợp tình hợp lí của tôi, anh ấy không nói được lời nào:

“Vậy thì thanh kiếm cổ, còn có ngọc âm dương, và…”

Nhìn thấy tôi giơ nắm đấm lên, Mộc Sâm nuốt nước miếng, cố gắng bày ra một nụ cười:

“Còn cách nào khác không?”

Đương nhiên là có cách, tôi giúp Mộc Sâm bói một quẻ, lại xem tử vi, tôi cũng lấy ảnh và tử vi của chú anh ấy ra xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng cũng tính toán ra được, chú anh ấy thế nhưng đã chạy tới Nhật Bản.

“Linh Châu à, trong nhà tôi có rất nhiều đồ tốt đó, không biết cô có hứng thú không?”

Tôi vừa định trả lời thì Tống Phi Phi đã cầm điện thoại chạy tới với vẻ mặt lo lắng:

“Linh Châu Linh Châu, có một tin nhắn đã gửi cho cậu trong bảy ngày liên tiếp rồi, cậu mau đọc đi”

Tôi nhận lấy điện thoại:

[ Bá chủ, cứu tôi. ]

[ Đại sư Linh Châu, cứu mạng! ]

[ Cứu tôi. ]

Tôi trong nháy mắt đem việc của Mộc Sâm vứt ra sau đầu, đeo ba lô lên, kéo Tống Phi Phi bỏ chạy:

“Phi Phi, đi thôi, chúng ta về nhà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK