Mục lục
Sưu Tầm Đoản Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Chiêu, có tin của Tử Hàn ở sa trường rồi. Huynh ấy... không thể trở về nữa rồi.”

A Chiêu đang ngồi ở bờ sông giặt quần áo cùng những thiếu phụ ở cạnh nhà, nghe người nọ nói nàng giật mình đánh rơi quần áo trên tay. Chiếc áo màu tím nhạt trôi lửng lờ trên mặt sông, sau đó bị dòng nước cuốn đi mất.

“A Chiêu?” Người nọ tưởng nàng không nghe thấy nên lên tiếng gọi.
Nàng hỏi lại: “Huynh ấy... ra đi có đau đớn không?”
Người nọ thở dài: “Ây, chiến trường mà. Ta nghe binh lính khác kể lại sau khi bị chặt mất một cánh tay, nó vẫn ra sức chém giết kẻ thù. Đến lúc ngã xuống lại bị vô số gió ngựa kéo qua... Người kia muốn nhặt lại di vật của hắn nhưng cũng đành bất lực.”
A Chiêu yên lặng nghe người nọ nói, mãi lúc sau nàng mới lên tiếng: “Ta... biết rồi.”
“Ngươi cũng đừng quá đau lòng.”
“Được. Ta sẽ không đau lòng.”
Nàng gật đầu đáp, thu dọn lại quần áo rồi ra về. Lúc vừa rời khỏi, có người nhỏ giọng: “A Chiêu kiên cường thật.”
....
Về đến nhà, A Chiêu nói với mẫu thân đang nấu cơm trong bếp: “Mẫu thân... hôn sự của con với con trai dì Lý người cứ đồng ý đi ạ.”
“Nhưng mà...” Bà ngập ngừng.
“Không sao đâu. Tử Hàn dù sao cũng không quay về nữa, con cũng không thể mãi sống một mình.”
Nghe A Chiêu nói vậy, bà vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, vỗ về: “Đứa ngốc, muốn khóc thì cứ khóc. Có mẫu thân đây rồi.”
A Chiêu nhắm mắt, tựa vào bả vai mẫu thân, lắc đầu: “Con sẽ không khóc...”
...
Buổi tối trước khi nàng thành thân, trời trong và lấp lánh ánh sao. A Chiêu ngồi trên giường, bóng trăng xuyên qua cửa soi rõ bóng nàng. Trên chiếc giường, cô gái dáng người nhỏ bé, ngồi ôm lấy chân, hai vai run run, răng cắn chặt vào bàn tay. Đêm tối tĩnh mịch, ngoài tiếng côn trùng kêu râm ran bên ngoài còn có âm thanh rất nhỏ, nghe như tiếng nấc nghẹn ngào.
Nàng nhớ trước khi đi, Tử Hàn từng nói: “Nếu ta may mắn trở về, nàng phải gả cho ta. Còn nếu ta bỏ mạng nơi sa trường, nàng nhất định phải quên ta và lấy người khác. A Chiêu có làm được không?”
A Chiêu có làm được không?
Nàng nhớ khi đó mình đã khóc, khóc rất nhiều, đấm vào ngực Tử Hàn: “Được, ta sẽ lấy người khác!”
“Tử Hàn... ta sẽ... làm được...”
Nhưng quên chàng ta chẳng dám hứa...
Ngày thành thân, pháo nổ khắp nơi, người người vui vẻ chúc mừng đôi phu thê. Phu quân dắt tay nàng đi vào lễ đường, A Chiêu siết chặt tay y, mười ngón tay đan vào nhau, cả đời.
Ở nơi nào đó, có một ngôi mộ được đắp bằng tay. Chôn bên dưới là chiếc hộp cũ kĩ đã trải qua bao năm tháng. Chẳng ai biết bên trong có gì, ngoại trừ cô gái tên A Chiêu và chàng trai tên Tử Hàn...
“A Chiêu, nhất định phải quên ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK