Mục lục
Sưu Tầm Đoản Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy A Văn.
Chiêu Vũ ngồi trong kiệu nhìn mấy ám vệ đang chém giết đống người áo đen. Mùi máu tươi phảng phất trong không khí, nha hoàn bên cạnh run rẩy nói: “Công chúa, người bỏ rèm xuống đi, đừng nhìn nữa…”
Chiêu Vũ cũng không chịu nổi cảnh máu tanh này nên gật đầu, trước lúc bàn tay trắng nõn của nàng buông rèm xuống thì có tên ám vệ bị kẻ áo đen chém vào lưng, máu tươi dần lan ra khiến cả người y ướt đẫm. Nhưng y mặc kệ vết thương trên người, vẫn điên cuồng ra sức chém bay đầu mấy tên áo đen đó.
Chiêu Vũ nhìn cái đầu người rơi xuống đất, một cơn buồn nôn xông thẳng lên, “Ọe…”
Nha hoàn hô lên: “Công chúa…”
Gã ám vệ nghe tiếng thét của nha hoàn thì quay đầu lại, đúng lúc Chiêu Vũ cũng ngẩng đầu lên. Chiêu Vũ thấy đôi mắt y rất đẹp, rất đẹp mang theo chút hốt hoảng, lo lắng và cả sợ hãi. Khi xác định nàng không bị người khác tập kích, lúc này y xoay người tiếp tục chiến đấu, cho đến khi tên áo đen cuối cùng ngã xuống cũng là lúc y khuỵu gối, một tay cầm kiếm chống xuống đất để giữ cho người không ngã.
Chiêu Vũ nghe ám vệ khác gọi: “A Văn!”, sau đó tiến đến đỡ y rồi nhanh chóng lẩn vào bóng tối.
Chiêu Vũ hỏi: “Tên ám vệ đó… được đưa đi đâu? Sẽ có người trị thương cho hắn chứ?”

Nha hoàn bên cạnh khẽ thưa: “Bẩm công chúa, nếu vết thương nhẹ thì người trong đội ám vệ sẽ chữa cho hắn, còn quá nặng không thể chữa được thì…”
Không cần nha hoàn nói hết Chiêu Vũ cũng hiểu, bỗng nhiên nàng nhớ tới đôi mắt đen láy kia lại thấy có chút không đành lòng bèn bảo người gọi một tên ám vệ khác ra.
Chiêu Vũ hỏi: “Người lúc nãy thế nào? Bị thương có nặng không?”
Người nọ ngẩn ra, sau đó chắp tay nói: “Cám ơn công chúa đã quan tâm…”
Chiêu Vũ ngắt lời: “Trả lời ta!”, ngừng một lúc nàng lại nói thêm, “… trả lời thật, nếu ngươi dám nói dối ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Hắn đáp: “Bẩm công chúa, hắn bị trúng một đao ở lưng, trên kiếm có độc…”
Chiêu Vũ run rẩy: “Hắn sẽ… sẽ chết ư?”
Hắn đáp: “Công chúa đừng lo lắng, mạng của chúng tôi là của người, chúng tôi sẽ bảo vệ người…”

Chiêu Vũ dựa người vào kiệu, thẫn thờ nói: “Tại sao… mạng của các ngươi cũng giống như ta thôi mà…” rồi nàng bật khóc, nếu như hôm nay nàng không nổi hứng ra ngoài thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi.
Đám nha hoàn hốt hoảng, lần này người nọ cũng ngẩn ra khi thấy nàng khóc, hắn vội nói: “Cám ơn công chúa, A Văn là người giỏi nhất trong chúng tôi, hắn sẽ không sao. Xin cáo lui…”
Lúc hắn đi, dường như Chiêu Vũ nghe thấy hắn nói một câu, rất mơ hồ…

A Văn sẽ rất vui…

***
“Này!” Một bé gái ăn mặc sang trọng gọi.
Thằng bé ăn mặc rách rưới ngồi bên vệ đường, tay cầm cái chén đã bị vỡ vừa nghe có người gọi thì ngẩng đầu lên nhìn. Bé gái nhìn nó, nó cũng nhìn bé gái.
Bé gái hỏi: “Sao ngươi lại ngồi đây? Phụ thân mẫu thân ngươi đâu? Sao ngươi ăn mặc rách rưới vậy?”
Thằng bé cúi đầu không đáp.
Mấy người bên cạnh bé gái thấy nàng tiến lại gần thằng bé thì hốt hoảng kêu: “Công… tiểu thư! Đừng lại gần nó, nó sẽ làm bẩn y phục tiểu thư…”
Bé gái ngồi xuống trước mặt thằng bé, mở to đôi mắt ra nhìn, nàng hỏi lại: “Phụ thân mẫu thân ngươi đâu?”
Thằng bé nhìn nàng bằng ánh mắt thù hận, nó gắt lên: “Chết hết rồi! Muốn chê bai ta bẩn thỉu thì cứ chê, chê xong rồi cút!”
Bé gái hoàn toàn không ngờ được nó sẽ lớn tiếng với mình, mà đây cũng là lần đầu tiên có người quát nàng, đôi mắt tròn xoe bỗng nhiên ầng ậng nước mắt, nhìn có vẻ như chực trào ra. Đám người bên cạnh hốt hoảng, có người định ‘dạy dỗ’ thằng bé một bài học nhưng nàng lại gạt họ ra, đứng trước mặt nó giậm chân.
“Sao lại quát ta!”
Thằng bé liếc nàng không đáp.
“Ta quan tâm nên mới hỏi mà! Ngươi là cái đồ đáng ghét!”
Nghe nàng nói hai chữ ‘quan tâm’ khuôn mặt vốn đang cau có của nó mới hơi dịu xuống, nàng lại nói tiếp: “Hay là ngươi theo ta đi, về cung làm bạn với ta…”
“Ta không đi!”
Đám người bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo: “Nó nói đúng rồi đó tiếu thư, thân phận của nó làm sao xứng làm bạn với người?”

“Này, Chiêu Vũ… Con làm gì ở đó vậy? Qua đây phụ thân cho con xem cái này thú vị lắm nè.” Người nam tử trung niên đứng đằng trước không thấy con gái đâu nên quay lại tìm.

Chiêu Vũ nghe phụ thân gọi vội vàng đứng dậy, đáp một tiếng: “Chiêu Vũ nghe, nghe rồi!!!”

Sau đó nhân lúc cung nhân không để ý, nàng lén dúi vào bàn tay nhỏ nhắn của thằng bé một ít bạc và tiền lẻ, gấp gáp nói: “Đây là tiền để dành của bổn công chúa, ta tặng ngươi. Ta thích ngươi, sau này nhớ tới tìm ta chơi đó.”
Thằng bé hỏi lại: “Ngươi… là công chúa?”
Chiêu Vũ gật đầu, “Ta là Chiêu Vũ. Ngươi nhớ kĩ tên ta đó…”
Sau đó, nàng đứng dậy chạy về phía người nam tử kia nhưng mới được mấy bước lại quay về phía chỗ thằng bé, móc ra một cái chong chóng đưa cho nó.
“À, lúc đến tìm ta, ngươi hãy đưa cái này cho ta. Ha ha, thật ra ta hay quên lắm, ta sợ lúc đó không nhớ ngươi. Cái chong chóng này ta mới mua, ta thích nó lắm nên có lẽ sẽ không quên… À, quên nữa, ngươi tên gì? Ta…”

Người nam tử lại tiếp tục gọi: “Chiêu Vũ?”
“Dạ! Dạ! Có Chiêu Vũ! Có Chiêu Vũ!” Chiêu Vũ nghe gọi thì hớt ha hớt hải chạy đi lao vào ôm chân người trung niên nọ cọ cọ mặt vào để mặc lại thằng bé ngồi bên đường, ngẩn ngơ nhìn chiếc chong chóng đang khẽ quay vòng trong gió.

“Ta tên là… A Văn…” Nó nhìn theo bóng dáng nàng đang được người nọ bế đi khẽ thì thầm.
**
“Ưm…” A Văn vừa tỉnh lại trong mộng, vết thương lại nhói đau khiến y rên lên một tiếng.

A Vũ ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng y thì mắt sáng lên: “Huynh tỉnh rồi! Trời ơi, đệ lo muốn chết luôn, ta nói hôm ấy người huynh đầm đìa máu, đã thế lại còn là máu đen.Ôi, ta…”
A Văn nghe hắn tuôn một tràng như thế nhức đầu không thôi, y cắn răng: “Đệ im miệng! Ta đau đầu!”
A Vũ vội im bặt ngồi ngay ngắn chỉnh tề bên giường nhìn y.
Y nhìn hắn rảnh rỗi ngồi đây chơi lại hỏi: “Sao đệ không đi theo bảo vệ công chúa?”
A Vũ nhún vai đáp: “Huynh yên tâm, đệ đã sắp xếp thêm mười người đi theo bảo vệ rồi. Không sao đâu. Mà ta kể huynh nghe, lúc huynh té xỉu công chúa đã hỏi thăm huynh đó! Thiệt là… huynh đúng là tốt số. Ám vệ như chúng ta có chết cũng đâu có ai quan tâm đâu, vậy mà huynh lại được công chúa hỏi thăm. Trời ơi, đệ thiệt ghen tị quá mà! Đệ…”
A Văn cắt ngang lời hắn: “Công chúa đã nói gì?”
“Đệ không nói!” A Vũ bĩu môi.
A Văn nhanh tay chụp thanh kiếm để cạnh giường lên, ghí sát vào nười hắn, dọa: “Nói hay không nói?”
A Vũ cười cười,dùng hai ngón tay cầm lấy kiếm nhấc ra khỏi người mình sau đó kể lại toàn bộ. Nghe xong, A Văn nằm vật trở lại giường, tay gác lên mắt, miệng nhếch lên thành một đường cong, rất nhẹ, rất nhẹ…
A Vũ giật mình: “Huynh cười hả? Gì vậy? Không phải bị thương nên chạm dây rồi chứ?”
“Cút ra ngoài đi!”
Trước khi đóng cửa lại, A Vũ chợt hạ giọng nói: “Độc lần này vốn không mạnh nhưng chất độc lần trước trong người huynh chưa tiêu tán hẳn. Bây giờ hai thứ độc này hợp lại…. Đệ không nói chắc huynh cũng hiểu rồi ha.”
A Văn gật đầu tỏ vẻ đã biết, đợi A Vũ đi y lôi từ trong ngực ra một đồng tiền xu đã cũ được y lồng vào một sợi dây đeo lên cổ. Y nhớ rõ hơn hai mươi năm trước, Chiêu Vũ đã dúi đống bạc lẫn tiền lẻ vào tay y rồi chạy mất. Số bạc kia y dùng để mua đồ ăn làm lộ phí đi tìm thầy dạy võ, dọc đường đi số bạc cạn sạch chỉ còn sót mỗi đồng xu nhỏ này nhưng y lại không nỡ dùng. Khi đói y sẽ nhặt bánh bao hay thức ăn thừa mà người ta vứt đi, khi không tìm được thức ăn thừa thì y sẽ ăn rễ cây, cứ như thế mà qua ngày.

Chiêu Vũ bây giờ không nhớ y, có lẽ y chỉ là một người qua đường nhỏ nhoi vô tình xuất hiện trong cuộc đời nàng. Y không buồn ngược lại cảm thấy may mắn vì nàng là công chúa được hoàng đế yêu thương, còn bản thân y bây giờ chỉ là một kẻ tôi tớ thân phận thấp hèn, ngay cả tư cách đứng trước mặt nàng y cũng không có…

A Văn nhìn ra phía cửa sổ, nhành hoa đang phất phơ trong gió…

****
Ngày y khỏe hẳn cũng là ngày biết được tin Chiêu Vũ thành thân, nàng được gả đến nước Thục xa xôi. Sư phụ y đến tìm, y biết người đến vì mục đích gì nên đứng một bên nhìn người ngồi uống trà đợi mệnh lệnh.
“Mười ngày sau công chúa xuất phát đến nước Thục, con dẫn theo người bảo vệ công chúa đi. Lần này phải cẩn thận, nước Trần định mượn cơ hội này giết công chúa giá họa cho nước Thục nhằm khiến cho ta và Thục đấu đá với nhau còn chúng thì ngư ông đắc lợi…”
Nghe xong, y siết chặt tay, quỳ xuống nói: “Sư phụ yên tâm, dù có chết con cũng sẽ bảo vệ công chúa không để người bị thương…”
Đây là lời nói thật lòng của y chứ không phải một câu nói khi kẻ tôi tớ nhận nhiệm vụ. Y, dù có chết cũng sẽ bảo vệ nàng.

Ngày hôm ấy, y nhìn nàng một thân giá y, dung nhan đẹp tuyệt trần, chầm chậm bước lên kiệu hoa. Y thấy khuôn mặt nàng rất hạnh phúc. Nghe nói nàng rất thích thái tử nước Thục, cũng rất mong chờ được gả cho hắn.

Càng tiến đến gần biên giới, số lượng thích khách càng nhiều. Nhìn bề ngoài đoàn người đưa tiễn công chúa đi rất thuận lợi nhưng thực chất đã không biết có bao nhiêu ám vệ đã ngã xuống. A Văn chém bay đầu tên cuối cùng, tra kiếm vào vỏ sau đó nói với A Vũ: “Lỡ như ta có xảy ra chuyện gì đệ nhất định phải bảo vệ công chúa qua khỏi biên giới, biết không? Chỉ cần qua đó là an toàn, Thái tử nước Thục rất yêu thương công chúa chắc chắn sẽ bảo vệ công chúa an toàn đến chỗ hắn…”
A Vũ biết rõ tình hình của A Văn nên gật đầu.

Ngày hôm ấy, trời rất trong, phía trước là cánh đồng hoa trải dài. Nghe mùi thơm nhàn nhạt hòa trong không khí, Chiêu Vũ nhịn không được vén màn nhìn ngắm cảnh đẹp bên ngoài.
“Đẹp quá!”

A Vũ đứng bên cạnh nhìn công chúa rồi nhìn A Văn nói: “Ái chà, không ngờ công chúa đẹp vậy luôn! Huynh nói xem?”
A Văn hất cánh tay hắn đang khoác lên vai mình ra, “Im miệng! Ra phía trước xem có bất thường không?”

A Vũ sờ sờ mũi đi mất bỏ lại y lẳng lặng đứng đó. Một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu y, thấy nàng cười thấy nàng hạnh phúc thế này dù y có chết cũng cam lòng.
Y nghe nha hoàn thân cận nói với nàng: “Công chúa! Ở đất nước phu quân người còn đẹp hơn thế này nữa đó!”
Chiêu Vũ nghe nhắc tới phu quân mình thì đỏ mặt: “Nói bậy!”
A Văn nhìn nàng ngại ngùng thì mỉm cười.

Một luồng gió chợt quét qua, y cảm nhận được sát khí trong đó vội rút kiếm ra chuẩn bị nghênh địch. Có lẽ lần này người Trần quốc muốn sống chết cùng họ, dùng toàn lực chiến đấu. A Vũ dựa lưng vào người y, mặt đầy máu tươi, hắn thở khì khì cười nói: “Cha mẹ ơi, đông quá trời đông!”
Ám vệ đã chết gần hết, phía bên kia cũng thương vong không kém chỉ cần tiêu diệt nốt tốp cuối cùng này là công chúa sẽ bình an.
“A Vũ, đệ nhất định phải sống để bảo vệ công chúa!”
Y cắn răng nói với A Vũ khi chắn giúphắn ba nhát kiếm, cộng với độc trong người tái phát. A Văn lau đi vệt máu đen trên miệng, cầm kiếm đứng trước mặt A Vũ, nói: “Đệ phải sống để quay lại nhặt xác cho ta! Mẹ kiếp! Nhất định phải sống! Mau đi đi! Chạy về phía trước gọi người của Thái tử Thục quốc tới đây! Nhất định phải bảo vệ công chúa!”

A Vũ cười nói: “Huynh! Đây là lần đầu tiên huynh nói nhiều với ta vậy luôn! Được rồi, ta đi trước đây. Yên tâm, ta sẽ tới nhặt xác cho huynh.”

A Văn chợt nói: “Đợi đã…”
A Vũ dừng bước chờ y nói.
“Chôn ta ở chỗ này… đồng hoa lúc nãy…”
“Được! Trừ khi huynh chết toàn thây! Còn không thì ta cũng chịu thua.”
A Văn cười cười: “Được, ta sẽ cố… toàn thây.”

Trước mắt y là màu máu đỏ thẫm, tên cuối cùng ngã xuống cũng là lúc y phun ra ngụm máu đen rồi ngã quỵ xuống đất, tay trái đứt lìa. A Văn dùng tay còn lại cầm kiếm chống xuống đất cố gắng đứng dậy, đi đến chỗ đồng hoa lúc nãy.

Y nhớ Chiêu Vũ cười thích thú bảo nơi này đẹp.
Y nhớ Chiêu Vũ đỏ mặt ngượng ngùng khi nghe nhắc tới phu quân.
Y cũng nhớ Chiêu Vũ lúc nhỏ.

A Văn nhấc tay lên, lần mò vào trong ngực áo siết chặt lấy sợi dây chuyền mà y đã đeo mấy chục năm nay, ngón tay y vuốt nhẹ lên đồng tiền xu trên đó, mỉm cười mặc cho dòng lệ tuôn rơi, “Chiêu Vũ… mong nàng… mãi mãi bình an… hạnh phúc…”

Hy vọng kiếp sau lại được gặp nàng, không phải thân phận chủ tớ…
Hy vọng kiếp sau nàng sẽ không quên ta như ở kiếp này…


Chiêu Vũ ngồi trong kiệu hoa đưa mắt nhìn ra ngoài, có làn mưa hoa bay nhè nhẹ rơi xuống.

*
A Vũ mở chiếc hộp mà A Văn cất ở giường ra, hắn cầm chiếc chong chóng đã cũ kĩ vì thời gian cắm lên một ngôi mộ sau đó xoay người rời đi.
Gió chiều thổi nhẹ, hương hoa thơm ngát, chiếc chong chóng quay vòng quay vòng trong gió…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK