Mục lục
Sưu Tầm Đoản Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#1
Thư Ca giơ ngón trỏ đẩy đẩy cặp kính cận lên rồi lại nhanh chóng bợ lấy cái khai nước, cẩn thận không để nước vây ra ngoài. Đây là ngày đầu tiên anh đến nơi này làm việc, trước đó anh cũng từng làm nhân viên phục vụ cho nhiều quán bar nhưng với cái tính hay lo chuyện bao đồng của mình mà bị đuổi, có khi nặng hơn là bị đám khách đánh cho một trận ra bã.

Lúc mới vào nhận việc, quản lý đã căn dặn anh rất kĩ càng: "Cho dù cậu thấy cướp của giết người hay gì đi nữa tuyệt đối không được xen vào, biết chưa?"

Thư Ca: "Nhưng..."

Quản lý xua tay, "Không nhưng nhị gì cả, nhiệm vụ của cậu chỉ là đi phục vụ còn chuyện khác đừng có xen vào...", ngưng một lúc quản lý nói tiếp, anh ta đặc biệt nhấn mạnh, "... Nếu như cậu còn muốn sống!"

Nghe thế Thư Ca toát mồ hôi hột, anh biết quán Bar này là nơi tập hợp của những thành phần "không bình thường", người "không bình thường" ở đây đều là dân đàn anh đàn chị xã hội đen.

Xoảng.

Tiếng ly đổ vỡ khiến anh giật mình, anh nhìn về phía căn phòng đó chân định bước lên xem xét lại nhớ đến lời anh quản lý nên đành dằn xuống, nhắm mắt tiếp tục bước đi. Ai ngờ vừa mới được hai bước lại nghe thấy giọng một cô gái vang lên, "Mẹ kiếp!!!"

Thư Ca nuốt nước bọt, nhấc chân bước đi nhưng trong đầu anh trống rỗng chỉ toàn là tiếng của cô gái kia.

Liệu cô ấy có xảy ra chuyện gì không?
Giết người?
Hay... cưỡng hiếp?
Chắc không phải đâu?
Có thể chỉ là cãi nhau?
Nhưng mà... nhưng mà...

Đầu óc Thư Ca hiện lên vô số câu hỏi và cảnh tượng tiêu cực, anh đột nhiên dừng chân, quay phắt người lại đi về phía căn phòng kia. Dồn hết can đảm mở cửa phòng ra: "Xin lỗi, tôi đem rượu tới..."

Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cả đám người trong căn phòng đờ ra, hàng chục ánh mắt đều chìa thẳng vào anh khiến sống lưng anh cứng đờ, hai chân mềm nhũn ra suýt nữa là quỳ mọp xuống đất.

Thư Ca cố giữ bình tĩnh: "Tôi đem..."

Một gã đàn ông bước ra, giọng ồm ồm: "Đi, cút ra chỗ khác." Gã vươn tay đẩy anh ra, tiện tay định đóng cửa phòng bao lại, trong mấy giây ngắn ngủi Thư Ca chợt thấy bóng dáng một cô gái đứng bên trong, trên cánh tay có một vết thương rất dài, máu trào ra thấm ướt áo rồi rơi từng giọt xuống đất.

Anh không chút nghĩ ngợi, đẩy gã nọ ra chạy tới trước mặt cô gái ấy, tay chân luống cuống móc chiếc khăn trong túi ra đắp lên vết thương của cô, mặt mày xanh mét, giọng nói cũng trở nên lắp bắp:

"Sao lại... sao lại chảy máu thế này? Cô có sao không? Tôi... tôi... tôi gọi cấp cứu! Ơ... cấp cứu... cấp cứu số mấy?"

Cô gái đứng trước mặt anh trợn tròn mắt, những người xung quanh cũng đực mặt ra vì hành động này của anh.

Có gã quát lên: "Thằng này là thằng nào? Lôi nó ra!"

Mặt Thư Ca trắng bệch ra nhưng vẫn cố lê đôi chân sắp nhũn ra chắn trước mặt cô gái.
"Tôi... tôi... không đi. Các anh... các anh không được ức hiếp phụ nữ... Muốn đánh thì... đánh tôi này..."

Chu Ái Hi đứng sau lưng nhìn người đang che trước mặt mình với vẻ khó tin, sau đó lại bật cười. Thư Ca nghe thấy cô cười tưởng do cô sợ quá nên an ủi: "Cô... cô đừng sợ, tôi... tôi sẽ không để chúng làm gì cô đâu."

Vừa nói dứt câu, gã đứng trước mặt anh vung dao một cái, hô lên: "Thằng điên này ở đâu vậy? Cút ra cho ông!"
Thư Ca nhìn vết thương trên người mình, máu tươi lan ra, mặt anh càng trắng hơn, miệng mồm méo xệch: "Máu... máu... chảy máu rồi...", sau đó trực tiếp ngất xỉu.

Chu Ái Hi: "..."

Cả đám người: "???"

Ngẫm nghĩ một hồi Chu Ái Hi nhêch môi cười, hóa ra anh chàng này sợ máu vậy mà lúc nãy lại cố gắng cầm máu cho cô.

Chu Ái Hi đột nhiên nói: "Dễ thương thiệt!"

Tiểu An đứng cạnh méo miệng: "Lão đại..."

Chu Ái Hi đỡ người đang nằm trên mặt đất dậy đi thẳng ra ngoài: "Chuyện còn lại mấy cậu lo đi, tôi đi trước!"

Lão đại bên phía đối diện giận run người, lần đầu tiên bị một đứa con gái sỉ nhục không coi hắn ra gì, hắn dợm bước lên: "Đứng..."

Tiểu An nhảy ra trước mặt, tay cầm dao xoay mấy vòng: "Lão đại bận, có gì nói với tôi này."

Gã ta gầm gừ: "Mày không xứng!"

Vừa dứt lời gã ta đã rú lên một tiếng, đám đàn em hai bên cũng bắt đầu lao vào vòng chiến.

Bên ngoài, Chu Ái Hi ngồi chống cằm nhìn Thư Ca nằm ngủ một giấc say sưa...

---------

"Thư Ca! Cậu đem xấp tài liệu này đưa cho thầy nha! Tôi có việc bận."

"Nhưng..."

"Vậy đi, giúp tôi một lần đi."

Anh thở dài gom tập sách bỏ vào cặp, sau đó ôm xấp tài liệu nặng trình trịch đó đến văn phòng. Văn phòng ở tầng 4 lại không có thang máy nên Thư Ca leo từng bước từng bước một, lên tới nơi hai chân anh muốn rã ra.

Sau khi đặt xấp tài liệu trên bàn, Thư Ca ra ngoài dựa lưng vào tường nhìn cảnh vật bên dưới, thở dài một hơi, đẩy gọng kính lại, rồi tiếp tục thở dài.

Hôm qua sau khi tỉnh lại, quản lý đưa anh một ít tiền rồi nói anh không cần đến làm nữa, Thư Ca nhận tiền mà tay run rẩy, anh dè dặt hỏi:

"Tôi... xảy ra chuyện gì vậy?"

Quản lý vò đầu bứt tai, gần như mếu nói: "Tôi đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có xen vào chuyện người khác. Cậu nhìn xem bây giờ cậu đắc tội ai rồi. Chu! Ái! Hi! Cô ta là con chó điên, đụng đâu cắn đó! Đụng ai cậu không đụng lại dây vào cô ta."

Thư Ca giơ ngón tay lên đếm, hình như đây là lần thứ sáu, bảy cậu bị đuổi việc vì cái tính này rồi. Mãi lo suy nghĩ nên anh đi một mạch ra đến cổng trường lúc nào không hay, đột nhiên vai anh bị ai đó xô mạnh một cái, Thư Ca ngã vào chiếc xe hơi đắt tiền đậu ở gần đó.

"Cô là...", vừa mới nói được hai chữ Thư Ca vội vàng im bặt khi nhìn thấy người trước mặt.

Là Chu Ái Hi - người bị quản lý gọi là con "chó điên", đụng đâu cắn đó.

Thư Ca cúi đầu định lủi đi.

Chu Ái Hi vươn tay đè bả vai anh lại, ép anh dựa lưng vào xe hơi, hai tay cô vòng qua người anh đẻ lên xe bao bọc anh ở giữa.

Thư Ca: "Cô... Cô làm gì vậy?"

Chu Ái Hi nhìn anh sợ đến mặt mày xanh mét, nói năng cà lăm thì thích thú không thôi. Cô ghé môi sát lại gần anh, Thư Ca như thấy phải rắn rết né tránh không ngừng. Chu Ái Hi nhíu mày không vui, một tay giơ lên giữ chặt cằm anh lại, môi tiến đến nói nhỏ bên tai anh: "Ca ca, tôi thích anh."

Hơi thở ấm áp của Chu Ái Hi lướt nhẹ qua tai anh, Thư Ca lấy tay che vành tai lại, mặt đỏ bừng lên.

"Cô... cô..."

Chu Ái Hi cười nói: "Tôi làm sao?"

"Cô... cô..." Thư Ca không biết nói gì, chỉ máy móc lặp lại từ cô.

Chu Ái Hi định nói gì đó đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, cắt ngang, cô nhíu mày không vui: "Cậu muốn chết à?"

Tiểu An bên kia nói: "Lão đại, cô đi đâu vậy?"

Chu Ái Hi nhìn Thư Ca đang co giò chạy nhân lúc cô không chú ý, môi nhếch lên: "Đi cưa trai."

"Gì?" Tiểu An không tin.

"Chuyện trong bang giao cho cậu, khi nào cưa đổ anh ta tôi sẽ về. Vậy nhé!"
Chu Ái Hi tắt máy sau đó leo lên chiếc mô tô đậu bên cạnh lên ga chạy vọt đi, tiếng xe gầm rú lao trên đường.

Về đến nhà Thư Ca ngồi bệt xuống đất, vò vò đầu.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, anh cảnh giác áp tai vào cánh cửa nghe ngóng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, tiếp theo là giọng nói non nớt của một bé trai: "Anh ơi, anh làm rơi đồ này!"

Thư Ca thở phào một hơi, vui vẻ mở cửa: "Anh làm rơi cái..."

"Vợ anh!"

Nhanh như cắt, Thư Ca đóng cửa lại nhưng Chu Ái Hi đã nhanh chóng chen chân vào, cô mỉm cười nói: "Anh làm rơi vợ này."

"Tôi... tôi không quen cô."

"Tôi quen anh là được rồi."

"Nhưng... tôi không thích cô."

"Anh yên tâm, tôi thích anh là được."

Chu Ái Hi kéo mạnh cửa ra, mặt Thư Ca gần như mếu, nước mắt lưng tròng nhìn thằng nhóc hàng xóm đang tung tăng chạy đi với que kẹo trên tay do Chu Ái Hi mua chuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK