"Hử? Tam điện hạ muốn đi đâu?"
Mạc Vũ ngoắc ngoắc tay ý bảo ta lại gần, kề sát vào tai ta nói nhỏ: "Kỹ viện."
Chén trà trên tay ta rơi xuống đất rồi vỡ tan, ta vừa trợn mắt nhìn y vừa đưa tay sờ trán y: "Điện hạ, người bị bệnh rồi hả?"
Mạc Vũ hất tay ta ra, "Không có, không có mà. Ta chỉ muốn đi xem thử..."
Ta lạnh giọng đáp: "Không! Tối rồi người mau ngủ đi."
Nghe ta nói thế Mạc Vũ bực bội giậm chân, ngay cả giày cũng không cởi nằm vật ra giường lăn lộn, miệng rên hừ hừ: "Rốt cuộc ta là chủ hay ngươi đây? Mỗi lần muốn đi chơi đều phải xin phép ngươi là sao!!! Hừ!"
Ta giúp y cởi giày, để ngay ngắn sang một bên: "Người quên lúc nhỏ đã hứa gì rồi sao?"
Mạc Vũ im lặng, bịt hai tai lại giả chết.
Ta là nha hoàn ở phủ của Tam điện hạ, không nhớ đã trải qua bao lâu rồi. Ta chỉ biết khi ta vừa biết chuyện là đã ở đây, có lẽ số mệnh ta vốn dĩ đã định sẵn là thân phận thấp hèn.
Năm Tam điện hạ lên 10, y cố ý lẻn ra ngoài chơi sau đó bị mẫu thân người phát hiện nhưng kẻ bị đánh lại là ta, hơn 30 roi.
Bà nói: "Thân làm tôi tớ lại không biết cản chủ, chủ làm sai thì tôi tớ phải chịu. A Linh, ngươi phục không?"
"Nô tỳ phục..."
Khi đó Mạc Vũ vừa run rẩy lau máu trên người ta vừa khóc đến khàn giọng.
"A Linh, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ngươi đừng chết, sau này ta sẽ nghe lời ngươi, không trốn đi chơi nữa. A Linh đừng chết mà..."
Ta cứ ngỡ Mạc Vũ sẽ mãi mãi giữ lời hứa khi ấy...
--------
"A Linh, A Linh! Lại đây ta kể cho ngươi nghe cái này."
Mạc Vũ không biết vừa từ đâu về, ngồi xuống rót ly trà uống một ngụm rồi í ới gọi.
"Điện hạ?"
"Lại đây, bóp vai cho ta. Ta kể cho nghe."
Ta vâng lời đứng bóp vai cho y, nhưng đợi cả buổi trời vẫn không thấy y lên tiếng.
"Điện hạ?"
Mạc Vũ đột nhiên đứng dậy, cài một cây trâm lên đầu ta. Ta ngỡ ngàng nhìn y.
"Nhìn cái gì? Hôm nay ra phố vừa hay thấy nó đẹp. Tặng ngươi." Y cười hì hì.
Ta nhẹ nhàng sờ vào cây trâm, bàn tay hơi run rẩy.
Mạc Vũ đắc ý: "Sao? Cảm động muốn khóc luôn hả? Ha ha!"
Ta nghiến răng: "Điện hạ! Người nuốt lời, dám trốn đi chơi."
Mạc Vũ: "..."
--------
Tháng 8, hoàng đế băng hà.
Bề ngoài Hoàng cung như vẫn sóng yên gió lặng nhưng bên trong máu đã chảy thành sông.
Đêm đó, Mạc Vũ gục đầu lên vai ta khóc.
"A Linh, mặc dù phụ hoàng không bao giờ quan tâm tới ta nhưng mà... nhưng mà ông ấy chết rồi ta khó chịu lắm. A Linh..."
Ta thở dài, ôm lấy đôi vai run rẩy của y.
10 ngày sau, Cửu điện hạ bị sát hại.
1 tháng sau, bệnh tình Thất điện hạ trầm trọng, ba ngày sau thì qua đời.
Ta nghe thái giám báo tin mà lòng căng thẳng. Trái lại, Mạc Vũ phì cười:
"Ta không sợ, ngươi sợ làm gì?"
Ta đáp: "Ta sợ lỡ như người có mệnh hệ gì, tiền lương người nợ ta mấy tháng trước làm sao mà đòi đây."
Mạc Vũ: "Này! Tuyệt tình quá đó!"
Mạc Vũ bực bội gấp sách lại, quăng qua một bên, y duỗi người, dáng vẻ hệt như con mèo lười.
"Đấm lưng, đấm lưng. Bóp vai, bóp vai."
Bóp vai cho y được một lúc, Mạc Vũ chợt lên tiếng.
"A Linh, ngươi biết Huyền Chi, con gái Tả tướng không?"
Ta vừa bóp vai cho y vừa nói: "Biết. Rất đẹp, cầm kì thi họa đều rất giỏi."
Mạc Vũ im lặng một lúc rồi nói: "Mẫu hậu bảo ta cưới nàng ấy..."
Ta nhẹ giọng đáp: "Đó là chuyện tốt, bây giờ trong triều Tả tướng rất có quyền lực."
Mạc Vũ ngẩng cao đầu nhìn ta, đôi mắt y hơi tối lại, như có một tầng hơi nước quẩn quanh trong đó.
"Ngươi cũng nghĩ vậy sao?"
Ta cúi đầu, tay vẫn không quên làm nhiệm vụ của mình.
"Đúng vậy."
Mạc Vũ đột nhiên gạt tay ta ra, đứng dậy vươn vai một cái, ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn ta.
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngủ."
Trước khi cánh cửa dần khép lại, trong mắt ta chỉ kịp lưu lại bóng lưng cô độc của y.
--------
Ngày Tam điện hạ thành thân, đèn hoa giăng đỏ rực.
Đêm y động phòng, ta ngồi canh gác trước cửa, tay chà xát lại với nhau. Khẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, hình như trăng, sao đều vắng bóng nhau.
"Trời hôm nay hơi lạnh thì phải..."
--------
Sau hôn lễ, khắp nơi đều nghe nói Tam điện hạ rất yêu thê tử.
Sau hôn lễ, Mạc Vũ cũng không cho ta theo hầu hạ y nữa.
Được Tả tướng trợ giúp, Mạc Vũ từng bước, từng bước đi đến ngôi Cửu Ngũ.
Ngày Mạc Vũ lên ngôi vua, đám tàn dư phản nghịch của Tứ điện hạ xuất hiện muốn lấy mạng y.
Khoảnh khắc ta đỡ cho chàng một nhát dao, trong mắt người ngoài chỉ đơn giản là một đứa tôi tớ trung thành hy sinh vì chủ.
Trong mắt chàng, chỉ đau lòng khi mất đi một người tùy tùng từng lớn lên cùng chàng.
Nhưng, đối với ta, nhát dao này là vì chàng, người mà ta yêu nhất trên đời, yêu đến mức ta chẳng dám nói ra.
Một nhát xuyên tim, ta chẳng thấy đau. Nơi ngực trái có gì đó vỡ vụn, phải chăng tan nát rồi khi xuống Cầu Nại Hà, bên bờ Vong Xuyên, ta sẽ chẳng nuối tiếc, sẽ chẳng nhớ về một người còn lưu lại ở nhân gian?
Mạc Vũ một tay ôm lấy ta, một tay ấn chặt vào vết thương trên người ta.
Giọng y run rẩy, nói năng lộn xộn: "Mau! Mau! Gọi thái y! A Linh... thái y... A Linh..."
"A Linh, A Linh..."
Bóng dáng người ở trước mắt ta dần dần trở nên mơ hồ, ta mở miệng ra định nói chuyện thì máu cũng theo đó mà trào ra. Mạc Vũ vội vàng lau đi.
"Không sao, sẽ không sao..."
"Điện hạ... người... phải sống tốt.... phải... hạnh phúc... biết không?"
Ta chưa kịp nghe tiếng Mạc Vũ trả lời thì đã cảm thấy linh hồn như bị rút cạn, khuôn mặt người ta từng yêu đến đau lòng cũng chẳng thể nhìn thấy được nữa rồi...
Điện hạ.
Mạc Vũ.
Ta thực sự rất...
-------
Năm năm tháng tháng trôi như cũ. Hoa nở, hoa tàn, hoa lại rơi.
"A Linh, rót cho ta ly trà..."
"A Linh..."
"A Linh, tiền lương của ngươi, ta vẫn còn nợ đây này, ngươi quay về lấy đi."
"A Linh..."
Không lời đáp trả, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ có cánh đào nhẹ nhàng đáp xuống, yên lặng nằm cạnh chung trà đã cạn khô...
--------
Hai người.
Một người, yêu đến mức khi chết rồi cũng chẳng dám nói ra.
Một người, nguyện đi chung đường nhưng chẳng ước chung đôi.
Chỉ do thân phận cách biệt... Chỉ do định mệnh cách ngăn...
Ai cũng không kịp nói một câu.
"Yêu người."