Mục lục
Sưu Tầm Đoản Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông năm ấy, hoa tuyết phủ khắp nơi... Cũng mùa đông năm ấy, lần đầu tiên, Hàn Dực gặp Hà Như.

Cô gái có đôi mắt to tròn mang theo chút hoảng sợ, hai má phúng phính, ngón tay tròn trịa níu chặt ống quần anh mãi không buông. Hàn Dực ngồi xuống trước mặt cô, mặc cho đám thuộc hạ ngăn cản, anh nâng cằm cô lên hỏi: “Cô tên gì?”

Hà Như không đáp mà khẽ kéo tay anh, viết lên hai chữ <Hà Như>.

Giữa bầu trời rải đầy hoa tuyết trắng tinh, bàn tay cô ấm ấm, nhẹ nhàng chạm vào tay anh, ngứa ngứa, giống như có vô số sợi lông tơ mềm mại quét qua.

Hàn Dực ngẩn người nhìn cô, cô cũng mở to mắt nhìn anh…

Và mùa đông năm ấy, bên cạnh Hàn Dực xuất hiện một cô gái không xinh đẹp, dáng không như người mẫu trái lại còn hơi mập mạp, mà cô cũng không thể nói chuyện.

-------------------

Một buổi sáng của hai năm sau đó, ánh mặt trời len lỏi qua khe cửa chiếu thẳng xuống giường, Hàn Dực lười biếng nằm gối đầu trên đùi cô nhưng ngược lại bàn tay thì không lười biếng như chủ nhân của nó.

Tay anh lướt nhẹ qua eo cô, véo một cái rồi lẩm bẩm: “Bánh Bao này, em mập lên nữa rồi?”

Sau đó lại lướt thẳng lên gò má cô, ngón trỏ chọc chọc vào tạo thành một cái lúm sâu: “Ừm…Mặt càng ngày càng giống bánh bao rồi.”

Bị anh nói thẳng như thế mặt Hà Như đỏ lên, cô gạt tay anh ra rút chân lại không cho anh nằm tiếp rồi bò sang một bên. Hàn Dực không vui, nắm cái chân mập mạp của cô kéo lại, tiếp tục gối đầu nằm lên, anh liếc nhìn cô: “Mắc cỡ cái gì?”

Đang định trêu cô mấy câu nữa thì điện thoại vang lên, Hàn Dực bực bội cầm lên, gắt một tiếng với người bên kia: “Gì đó?”

“Đại ca, có chuyện. Số hàng của chúng ta bị cảnh sát bắt giữ rồi.”

Mặt Hàn Dực trầm xuống, anh nói: “Bảo A Lăng đến thư phòng gặp tôi.”, nói xong không kịp đợi người kia lên tiếng anh đã tắt máy ném điện thoại qua một bên.

Hàn Dực uể oải bước xuống giường, dang hai tay ra: “Bánh Bao, lại đây! Đi tắm!”

Lưng Hà Như cứng ngắc, không dám bước tới, mặc dù hai người đêm nào cũng ngủ cùng nhau nhưng Hà Như vẫn còn ngại ngùng. Hàn Dực không vui gọi thêm lần nữa: “Bánh Bao…”

Hà Như nhắm mắt bước tới, lao thẳng vào lòng Hàn Dực, chỉ nghe anh hự một tiếng, chân loạng choạng lui ra sau mấy bước, “Ui da! Bánh Bao, ‘bánh bao’ của em đập vào người anh, suýt chết luôn.”

Hà Như nhìn anh khó khăn bế mình vào phòng tắm, cô mắc cỡ viết viết mấy chữ lên ngực anh <Em sẽ giảm cân> (>////<)

Hàn Dực không thèm để ý lời cô nói, dứt khoát lôi cô vào bồn tắm ‘quần’ một trận rồi mới ra.

--------

Đám thuộc hạ đứng trước mặt Hàn Dực e dè nhìn Hà Như đang ngồi lên đùi anh, không ai nói chuyện, mãi một lúc sau mới có người liều mạng nói: “Đại ca, đây là việc quan trọng, cô ta là người ngoài không thể… Không chừng cô ta là gián điệp, vụ lần trước…”

Gã không nói hết câu nhưng ai cũng ngầm hiểu. Lần vận chuyển trước, chỉ có mấy người trong bang biết nhưng cảnh sát lại đánh hơi được, chuyện này không thể khôngnghi ngờ.

Thật ra Hà Như không muốn ngồi đây, nhưng Hàn Dực cứ kéo cô mãi, tay anh sờ sờ đôi má phúng phính của cô, chọc chọc mấy cái:

“Cô ấy không phải!” Một câu khẳng định.

Đám người lên tiếng: “Nhưng…”

“Cô ấy không thể nói chuyện.”

“Có thể cô ta giả vờ…” Họ vẫn không buông tha.

Hàn Dực ngồi trên ghế, bẹo má Hà Như một cái: “Không có.”

Anh im lặng một chút rồi nói: “Lúc làm với tôi, cô ấy không lên tiếng.”

Hà Như: “…”

Đám người: “…” Lý luận chó má gì đây?

Lúc đám người rời khỏi, Hàn Dực nhìn cô, bâng quơ nói một câu: “Bánh Bao… anh tin em…”

Hà Như sững người nhìn anh, Hàn Dực tiến gần lại hôn lên má cô một cái rồi lặp lại lần nữa: “Anh tin em…”

Tay Hà Như siết lại, cô nhắm mắt lại mặc cho anh hôn.

Lúc này Hàn Dực mở mắt ra, đôi mắt u ám lẳng lặng nhìn cô.

Anh tin em… cho nên đừng phản bội anh…

--------

Có một buổi tối, trời đầy sao. Hàn Dực trở chứng kéo cô ra sân, anh kéo đầu cô để cô dựa vào vai mình.

“Bánh Bao…”

Hà Như siết tay anh một cái như thể đáp lại lời anh.

Hàn Dực hơi cúi đầu xuống nhìn cô, lúc này trong đôi mắt cô như có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao đang lấp lánh, nó khiến anh có cảm giác một dải ngân hà trong mắt cô.

“Anh thấy mấy lần trước tới tháng em đều khó chịu.”

Hà Như: “?”

“Vậy nên anh quyết định cho em nghỉ ngơi 9 tháng…”

“?”

Biết là Hà Như sẽ không hiểu, Hàn Dực lại nói: “Sinh Bánh Bao con cho anh đi.”

Hà Như đang nằm trên vai anh bỗng ngẩng phắt đầu dậy, hoang mang nhìn anh. Hàn Dực nói: “Hết năm nay, làm một vụ cuối nữa anh sẽ dắt em rời khỏi đây. Em đồng ý theo anh không?”

Hà Như nhìn anh, môi khẽ mấp máy.Hàn Dực không để ý, kéo đầu cô ngả lên vai mình, anh cười nói: “Hỏi cho có vậy thôi, em không đồng ý anh cũng khiêng em đi. Em xem… anh nuôi em mập mạp thế này rồi làm sao mà bỏ lại?”

Bỗng nhiên vai anh có cảm giác ấm nóng, cúi đầu nhìn xuống lại thấy cô khóc. Hàn Dực bẹo hai má cô hỏi: “Sao vậy? Cảm động hả?”

Hà Như gật đầu, nước mắt vẫn đầm đìa.Hàn Dực vui vẻ hôn chụt lên má cô một cái, sau đó lại tiến dần đến môi.

Hôm ấy, sao trải đầy khắp bầu trời.

-------

Mùa đông năm ấy, những đốm hoa màu đỏ hiện lên giữa bạt ngàn tuyết trắng.

Hàn Dực biết, đó là máu của đám anh em của mình.Hà Như đứng trước mặt anh, tay cầm súng nhắm thẳng vào ngực anh.

Cô nói: “Anh đầu hàng đi.”

Hàn Dực không biết, hóa ra giọng cô lại đáng yêu như thế.

Anh cười hỏi: “Em hứa đi cùng anh?”

Đã hứa sẽ như thế nhưng sao giờ em lại đổi thay muốn dồn anh vào chỗ chết?

Hà Như không đáp.

“Mười năm trước, anh giết cha tôi.”

Hàn Dực hơi sững người, lại hỏi: “Cho nên em tiếp cận tôi để trả thù?”

Hàn Dực bước lại gần cô, đám cảnh sát đứng đằng xa cảnh giác ngón tay đặt vào cò, dường như chỉ cần anh có hành động gì bất thường là sẽ nổ súng ngay.

Anh hạ giọng, nói vừa đủ nghe: “Vì trả thù mà em bất chấp ngủ với anh luôn à? Cảm giác ngủ cùng kẻ thù thế nào?”

Cô siết chặt súng, “Ghê tởm!”

Hàn Dực cười, “Em đóng kịch hay lắm, anh bị em lừa…”

“Nếu anh nói hôm nay anh có thể thoát khỏi chỗ này, còn đám cảnh sát đứng đằng kia bị bom nổ chết, em tin không?”

Hà Như giật mình quay ra sau, lúc này Hàn Dực nhanh chóng chụp lấy tay cô, bẻ ra sau, mũi súng đặt lên eo cô. Anh theo thói quen chọc chọc vào đó mấy cái, mềm mềm, anh khẽ bật cười.

Hà Như nghiến răng giãy giụa cố thoát ra. Hàn Dực cắn vào tai cô một cái, nói: “Thuốc ngừa thai em uống anh đổi thành vitamin rồi…”

Mặt cô trắng bệch quay đầu lại nhìn anh. Hàn Dực vui vẻ: “Không chừng chỗ này…”, anh sờ bụng cô, “…có Bánh Bao con rồi…”

Im lặng một lát, anh mím môi dường như đang lấy hết can đảm để hỏi, cô nghe thấy giọng anh run rẩy: “Anh hỏi lại lần cuối cùng, giờ em muốn đi theo anh không?”

Hà Như cúi đầu, lát sau mới lên tiếng: “Tôi sẽ bỏ nó.”

Nụ cười trên môi anh chợt tắt, bàn tay cầm súng của anh khẽ run, có lẽ do trời đổ tuyết. Cái lạnh ấy dần dần lan ra rồi thấm vào tim anh khiến anh có chút khó thở.

Hàn Dực nâng đôi mắt đỏ hoe mà trống rỗng nhìn về phía cảnh sát, lại nhìn cô nhẹ giọng nói: “Hôm nay lũ đó phải chết.”

“Anh dám!”

“Em nghĩ tôi dám không?”

Vừa dứt lời anh đẩy cô ngã xuống đất, tay cầm súng nhắm thẳng vào đầu cô.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Một loạt tiếng súng vang lên.

Hà Như mở to mắt nhìn người đứng trước mặt cô ngã xuống. Có rất nhiều tiếng súng nhưng đều là của cảnh sát, cây súng trên tay anh không có đạn, cô không biết anh đã lấy chúng ra từ khi nào.

Tuyết dưới chân anh dần dần biến thành màu đỏ. Cảnh sát ập đến, kéo Hà Như đứng dậy.

Cô không biết ai đang bế cô lên cũng không rõ họ nói gì, trước mắt cô chỉ là hình ảnh Hàn Dực cả người đầy máu, trên người là vô số vết đạn.

Mùa đông năm ấy, khi Hàn Dực đẩy cô ra, chỉa súng vào đầu cô anh đã nói:

“Một mạng đền một mạng, anh trả mạng lại cho ba em chỉ xin em giữ con lại.”

Mùa đông năm ấy, trước khi ngã xuống, HànbDực đã khóc, vệt nước mắt kéo dài trên má. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh khóc, giọng anh nghẹn ngào: “Bánh Bao, anh thương em…”

Rất thương…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK