Mục lục
Sưu Tầm Đoản Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hân Như cầm túi đồ ăn đi về nhà, vừa đi vừa gặm cái bánh bao nóng hổi. Lúc đi ngang qua đám nữ sinh cấp hai, cô nghe thấy họ nói chuyện.
“Tối qua có coi thời sự không? Tự nhiên trên trời xuất hiện quầng sáng lớn. Mày nghĩ thử xem, có khi nào người ngoài hành tinh không?”
Một cô gái khác đập vào vai người vừa lên tiếng: “Tào lao quá! Sao mày không nói đó là anh đẹp trai ngoài hành tinh xuống rước mày luôn đi!”
Cô gái nọ: “Ừ ha! Mày nói có lý…”, sau đó cả đám cười ha ha lên.

Hân Như nhìn đám học sinh lướt qua mình, cô nghĩ thầm trong bụng nếu bây giờ cô đứng đó hét lớn lên: “Trời ơi, quả thật tối qua có người ngoài hành tinh! Đáp xuống ngay nhà tôi, ngay ở nhà tôi đó!” thì chắc chắn họ sẽ nghĩ cô tâm thần rồi tống cổ cô vào nhà thương điên mất.
Tối hôm qua, 10 giờ, quầng sáng xuất hiện trên bầu trời đó đưa một tên ngoài hành tinh xuống nhà cô.
Hân Như nhìn căn nhà mình sống mấy năm qua tự nhiên thấy không muốn bước vào, cô hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi mở cửa ra.
“Loài người! Cô về rồi!”
“Ờ.”
Chàng trai trắng trẻo mập mạp nằm dài trên sô pha nhà cô coi hoạt hình, vừa thấy cô về thì mắt sáng lên.
“Loài người, tôi đói quá!”
Hân Như trừng mắt với anh: “Tôi đậu má anh! Sáng sớm anh đã ăn hết một nồi cơm rồi, bây giờ chưa 8 giờ anh đã nói đói là sao?”
“Tôi…”
“Tôi cái con khỉ! Ăn như thế không sợ anh lăn đi luôn sao?”
Chàng trai sờ sờ cái bụng mỡ của mình nói: “Mập mới đẹp mà?”
Hân Như muốn chửi cả dòng họ anh ta, nhưng nhớ tới cuộc nói chuyện tối qua cô thầm nghĩ cái hành tinh của anh ta chắc chắn bị bệnh gì rồi!

Tối qua Đông Quân nói: “Ba mẹ tôi đi hưởng tuần trăng mật, lỡ tay đánh rơi tôi xuống đây rồi, tôi đang cố liên lạc với họ nhưng toàn thuê bao… Loài người, cô nuôi tôi vài hôm đi.”
Hân Như nhìn dáng vẻ của anh ta, hỏi: “Anh có anh trai không?”
Đông Quân gật đầu.
Cô vỗ đùi thích thú, biết ngay mà! Nữ chính lúc nào cũng được sắp xếp gặp trai đẹp, anh chàng này chắc chắn là tấm đệm để cho cô gặp hoàng tử của lòng mình!

Hân Như thăm dò: “Anh trai anh đẹp lắm đúng không?”
Nhìn Đông Quân tiếp tục gật đầu, hai mắt cô sáng rực lên. Nhưng câu nói tiếp theo của anh như muốn đẩy cô xuống 18 tầng địa ngục: “Anh trai tôi đẹp nhất hành tinh, anh ấy mập hơn tôi gấp ba lần luôn!”
Hân Như: “…”
Khóe môi cô cứng ngắc, khó khăn lắm mới mở miệng ra được: “Ý… ý anh là sao?”
Đông Quân nhìn cô: “Nói mới nhớ, loài người các cô xấu chết đi được, ai cũng ốm tong ốm teo…”
Trong phút chốc, Hân Như hiểu ra vấn đề: Hành tinh của anh ta! Càng! Mập! Càng! Đẹp!
Cô rất muốn xỉu.

“Loài người, tôi rất đói…” Tiếng nói của tên đó kéo cô về với hiện thực.
Hân Như nói: “Anh ra khỏi nhà tôi đi.”
Đông Quân nghe cô nói thế thì giật mình, hai mắt ngân ngấn, nước mắt chực trào ra, môi hơi bĩu lại. Hân Như nhìn khuôn mặt đó, tự nhiên có cảm giác mình đang ăn hiếp người quá đáng nên dịu giọng xuống: “Ăn ít lại đi!””
Đông Quân khóc lớn lên: “Không được! Cô không bắt tôi ăn ít được, khó khăn lắm tôi mới mập được như này….”
“… Thế thì anh ra khỏi nhà tôi đi. Tôi nuôi không nổi.”
“Tôi ốm rồi ba mẹ sẽ không nhận ra…”
“Ra khỏi nhà tôi đi…”

Đông Quân chợt nói: “Tôi có cách rồi! Ở chỗ cô có vé số không?”
“Chi vậy?”
“Tôi có khả năng thấy được số trúng…”
Hai mắt Hân Như sáng rực lên: “Sao không nói sớm! Lần này giàu to rồi! Giàu to rồi!”
Nói rồi Hân Như lục tung ví, lấy hết tiền ra, cầm theo mảnh giấy và cây bút, cô hỏi: “Anh xem xem số nào?”
Đông Quân đọc ra mấy dãy số, Hân Như nhanh tay viết lại sau đó chạy biến ra ngoài: “Anh giữ nhà đi, tôi đi mua vé số!”
Hôm đó, Hân Như dốc sạch túi tiền mua toàn bộ vé số trùng với số Đông Quân đọc. Ban đêm nghĩ đến viễn cảnh mình trở thành tỷ phú, cô lăn lộn trên giường mãi không ngủ được. Sáng sớm còn đặc biệt mua một đống đồ ăn ngon đưa cho Đông Quân.
“Qua hôm nay, chúng ta sẽ trở thành tỷ phú! Tôi sẽ cho anh ăn gấp 10 lần thế này!”
Sáng hôm sau, Hân Như điên cuồng nắm cổ áo Đông Quân: “Đậu má anh! Tại sao anh nói số này sẽ trúng! Trúng cái đầu nhà anh!”
Hân Như nhìn xấp vé số trên tay, nước mắt lưng tròng, không trúng một tờ!

Đông Quân chợt à lên một tiếng: “Chắc khả năng đó chỉ áp dụng khi ở hành tinh của tôi thôi, còn ở đây…”
Hân Như: “Anh ra khỏi nhà tôi đi!”
“…”
Nhìn cái ví rỗng của mình, Hân Như đau khổ không thôi, “Chắc tôi phải đi cướp ngân hàng quá!”
“Cướp ngân hàng?” Đông Quân.
“Ừ, ở đó tiền nhiều lắm, xài cả đời không hết.” Cô chùi nước mắt.
Đông Quân: “Được! Đi cướp thôi!”

Hân Như: “…”
Đông Quân nói là làm, đi một mạch tới ngân hàng lớn nhất ở đó mặc cho Hân Như dùng sức ba bò chín trâu kéo cái thân mập của anh ta lại.
Đông Quân đứng trước sảnh, nhìn quanh một lượt, còn chưa kịp mở miệng thì một tiếng sung vang lên. Cả đám người la hét, ngồi sụp xuống đất.
“Cướp đây! Tất cả đứng yên!”
Hân Như nấp sau lưng Đông Quân: “Đậu má! Gặp phải cướp thứ thiệt rồi!”

Tên cướp chỉa mũi súng về phía hai người họ đang đứng, “Ngồi xuống!”
Hân Như kéo anh ta xuống, ai dè anh vẫn đứng yên nhìn đám cướp rồi hỏi cô: “Ở chỗ cô người ta dùng súng đồ chơi để cướp hả?”

Giọng anh không lớn không nhỏ nhưng đủ để tên cướp nghe: “Mày có muốn xơi thử không?”
Đông Quân: “Ờ!”
Hân Như xanh mặt: “Anh điên hả? Ngồi xuống đi, hắn bắn chết bây giờ!”
Đông Quân: “Bắn đi!”
Tên cướp kéo cò, trong giây phút đó trong đầu Hân Như nổi lên suy nghĩ, lỡ anh ta chết có khi nào ba mẹ anh ta kéo một đội quân tới đây xử lý Trái Đất không. Nghĩ như thế cô vội chắn trước mặt anh ta, viên đạn ghim vào tay cô, máu túa ra. Mặt cô trắng bệch, ngồi sụp xuống đât.
Đông Quân: “Sao cô lại chảy máu?”
Hân Như: “…”
Tôi bị thương! Được chưa!
Đông Quân: “Đó là súng đồ chơi mà?”
Nói rồi anh buông Hân Như ra, đi về phía tên cướp, hắn tiếp tục kéo cò bắn thêm phát nữa, Hân Như nhắm mắt. Lát sau vẫn không nghe tiếng động gì, cô mở mắt ra. Đông Quân cầm viên đạn vứt xuống đất, sau đó quay lại nhìn cô
“Kì lạ, đúng là súng đồ chơi mà? Sao cô lại chảy máu?”
Tên cướp mặt mày trắng bệch, dứt khoát xả thêm mấy phát nữa, kết quả toàn bộ đạn bay ra đều nằm trong tay Đông Quân.

Hân Như nhìn người trước mặt mình có chút khó tin. Mấy tên cướp xoay người bỏ chạy, Đông Quân chợt nói: “Đứng lại!”
Hai chân gã đột nhiên cứng ngắc, không thể di chuyển. Mắt anh bắt đầu biến thành màu xanh, liếc nhìn gã: “Quỳ xuống!”
Ba tên cướp quỳ sụp xuống.
Hân Như quên mất đau, la hét trong lòng: Bảnh quá! Bảnh quá! Ốm lại chút nữa thì thành soái ca mịa rồi!
Đông Quân cũng ngồi trước mặt họ. Anh chìa tay ra: “Mấy người cướp được bao nhiêu, chia cho tôi với, tôi sắp chết đói rồi…”
Hân Như: “…”
Đám cướp: “…”
Mọi người: “…”
Cảnh sát đến rất nhanh, đám cướp vẫn quỳ sụp dưới đất không dám đứng dậy, Đông Quân đang gặm bánh bao là đồ ăn của mấy nhân viên ngân hàng, phất tay với họ: “Đi theo cảnh sát đi…”

Sau đó lại quay sang mấy nhân viên: “Còn hết? Tôi chưa no?”
Đám nhân viên gào thét: anh đã ăn hơn mười cái rồi!!!!!!!

“Đông Quân, tôi đau sắp chết rồi, quan tâm tôi chút được không…” Cô thều thào, Hân Như đang được một nhân viên nữ đỡ người, dùng khăn tay bịt vào vết thương.
Lúc này anh mới ngưng ăn, nhìn cô: “Súng đồ chơi mà? Sao chết được?”
“…”
“Ở chỗ tôi con nít ba tuổi đều dùng súng đó để chơi mà?”
“…”
“Đông Quân, tôi là con người…”
Lúc này Đông Quân mới giật mình quay sang hỏi người bên cạnh: “Chết thật sao?”
Có người gật đầu.
Anh đột nhiên vứt hết đống bánh bao, ôm Hân Như vào lòng, mắt lưng tròng: “Cô ấy chết thật sao? Chết thật sao?”
“Tôi cứ tưởng là súng đồ chơi nên lúc cô ấy bước ra cản, tôi mới mặc kệ…”
Hân Như: “…”
“Làm sao đây? Cô ấy sẽ chết sao?”

Đông Quân ôm cô mạnh, động tới vết thương khiến cô hít một hơi: “Buông ra… đau…”
“Làm sao bây giờ? Loài người, cô mà chết thì sao tôi sống đây?”
Lúc này nhân viên cứu thương đi tới, đỡ Hân Như lên cáng cứu thương rồi đưa đi. Đông Quân gào lên: “Ai cho các người chôn cô ấy!”
“…”
Có người nói: “Họ đưa cô ấy đi chữa thương…”
Hân Như nói: “Anh… về nhà đi… kẻo lạc…”
Người đứng cạnh cũng nói: “Đúng rồi, anh về nhà đem tiền tới bệnh viện đi.”
Đông Quân ngẩn ra: “Tôi chưa cướp ngân hàng mà? Lấy tiền đâu ra?”
“…”

Đông Quân nghe lời cô quay về nhà, lúc rời khỏi, anh nghe mấy người xung quanh thì thầm: “Hầy, anh ta bảnh quá! Mỗi tội hơi tròn trịa xíu…”
“Đúng rồi, đúng rồi! Giảm cân một chút là bao đẹp trai?”

Đông Quân lẩm bẩm: “Giảm cân? Giảm cân?”
Về tới nhà anh, nhìn bản thân mình trong gương: “Giảm cân là thế này hả? Ốm yếu, xấu chết đi được…”

Vừa định xuống bếp kiếm đồ ăn, lại sực nhớ tới Hân Như đang ở bệnh viện, anh lại lủi thủi ra ngoài. Bật chế độ tìm kiếm trong đầu lên rồi đi về phía trước, nơi có ánh sáng màu đỏ đang nhấp nháy. Anh mải lo đi tìm Hân Như nên nào để ý đến những người xung quanh đang nhìn anh chăm chú, sau đó họ lại đỏ mặt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK